– Bán nhân mã?
Tay Càn Kình vừa cầm lấy Trảo Mã Đao thoáng hơi cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đương nhiên của lão nhân:
– Sơn cốc Tứ Quý có bán nhân mã?
Bán nhân mã! Đây là một loại phương thức sinh tồn tương tự với nhân loại, nhưng thật ra lại là một loại ma thú. Chúng sẽ sử dụng vũ khí của nhân loại, đặc biệt là đại thương, búa chiến, cung! Chi dưới mạnh mẽ hoàn toàn là một chiến mã cường tráng, có thể dùng tốc độ cực nhanh, cực kỳ thích giết chóc và có ý thức nắm giữ địa bàn rất mạnh, so với ba con hổ tuyết ở chỗ tuyết lở lại càng hung hãn cường đại hơn.
– Đó là đương nhiên.
Ngón tay lão nhân đảo qua bốn phía sơn cốc Tứ Quý, rất có khí thế nói:
– Địa bàn của sơn cốc Tứ Quý còn lớn hơn hai tỉnh một chút. Số lượng và loại ma thú sinh tồn ở đây, tất nhiên cũng đặc biệt phong phú. Nếu không làm sao có thể là nơi ác mộng của các chiến sĩ?
Càn Kình hoạt động hai chân đã khôi phục tri giác và động lực, cầm theo Trảo Mã Đao nhìn dãy núi phía xa chim trong sương mù, trong lòng thật ra cũng không mấy lo lắng. Mảnh đất này dường như nhìn từ phía xa lại vẫn còn kém hơn so với núi phía tây trong thế giới vô tận.
– A! Được rồi, tiểu tử.
Lão nhân nhìn theo bóng dáng Càn Kình sắp biến mất ở trong sương mù dày đặc thản nhiên nói:
– Ngươi thuận tiện tìm xung quanh xem có thực vật nào từ gốc cây thân cây đều là chất đồng, phía mặt trên kết quả giống như thủy tinh. Nếu như có đào lấy, trực tiếp khiêng về cho ta.
Thuận tiện?
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao liên tục lắc đầu cười khẽ. Sợ rằng đây mới là mục đích thực sự của lão nhân? Chỉ có điều trên đời này còn có cây chất đồng sao? Đó không phải là kim loại sao? Làm sao có thể kết quả được? Trong sách nói về những cây quả kỳ lạ trong tàng thư của Càn gia cũng chưa từng giới thiệu qua vè loại thực vật kỳ lạ như vậy.
Trong lòng vô cùng hiếu kỳ, Càn Kình đi được mười mấy dặm, cuối cùng rời khỏi bờ hồ Liệt Hỏa Hồ. Hơi nước ngăn cản ở trước mặt đã biến mất.
Trong sương mù, đồi núi mông lung cũng lộ ra vẻ ngoài dữ tợn của nó.
Không biết có phải bởi vì sương mù ngăn cản, hơi nước khiến hình dạng của dãy núi bị vặn vẹo thay đổi hay không, từ xa nhìn lại, dãy núi thoạt nhìn cũng không quá cao lớn, hiện tại không ngờ lại cao chừng hai nghìn thước. Nó dốc thoai thoải về hai phía tạo thành một ngọn núi không nhỏ.
Tuy rằng từ xa không cách nào so sánh với dãy núi phía tây khổng lồ trong thế giới vô tận, nhưng chỉ mới đứng ở dưới chân núi này, Càn Kình vẫn có thể cảm giác được rõ ràng nguy hiểm trong đó.
Âm u, ẩm ướt, là rúi và rừng rậm vĩnh hằng không đổi. Nó vĩnh viễn sẽ không liên quan tới ánh mặt trời, sáng sủa, ấm áp. Chỉ có bãi biển mới có thể kết hợp với ánh mặt trời, ánh sáng và mỹ nữ.
Càn Kình vừa đi vào trong núi rừng, liền nghe thấy mấy tiếng hú trầm thấp của loài sói báo hiệu sự thù địch truyền ra. Trong rừng cây tối tắm tản ra ánh sáng màu xanh u ám hung tợn. Hơn mười con sói hoang và báo đốm vàng đồng loạt đi ra.
Càn Kình nhìn đám dã thú chậm rãi đi tới gần trước mặt, Trảo Mã Đao tùy ý đặt lên vai, thản nhiên quát:
– Cút!
Hơn mười con sói hoang và báo đốm vàng thấy sát khí trong mắt Càn Kình, đồng loạt cúi đầu lui rất nhanh vào trong rừng cây phía sau, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Càn Kình cũng không có.
Sát khí nồng đậm lẫn với mùi máu tanh gay mũi, khiến trực giáp của dã thú nói cho chúng biết, người trước mắt này không phải là thức ăn. Nếu như không muốn trở thành thức ăn của đối phương, tốt nhất vẫn là sớm lui lại một chút.
Càn Kình lắc đầu bất mãn trước biểu hiện của mình. Đấu khí của chiến sĩ Hàng Ma vốn sẽ hình thành uy áp nhất định. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người bình thường khi nhìn thấy chiến sĩ Hàng Ma sẽ có một cảm giác áp lực nặng nề.
Nghe đồn, loài người học được đấu khí sớm nhất. Bất kỳ ai cũng chưa từng thấy qua chân long, cho nên trong đấu khí có mùi giống như long uy, sẽ hình thành cái gọi là đấu uy.
Tất nhiên đấu khí sẽ tạo ra đấu uy, lại thêm tôi luyện trong huyết chiến sinh tử sẽ xuất hiện sát khí. Nhưng không ngờ không hù chết mấy con dã thú này, mà chỉ dọa chúng lui lại.
– Kiếm gì ăn đây?
Càn Kình cẩn thận đi ở trong rừng. Ma thú chưa bao giờ là sinh vật dễ đối phó. Nếu không hoàng triều Chân Sách đối kháng với Ma tộc nhiều năm như vậy, sẽ không thể không phái người tới đây san bằng, mở rộng bản đồ lãnh thổ cho hoàng triều.
Một con thỏ khiếp đảm chui từ trong bụi cỏ ra, nhìn thấy Càn Kình trừng mắt, bốn chân đạp một cái, thân thể ngã về phía bên cạnh. Thân thể nó hơi co quắp mấy cái, trực tiếp bị hù chết tại chỗ.
– Chỉ có thể hù chết thỏ…
Càn Kình dở khóc dở cười xoay người lại kiểm tra con thỏ. Đột nhiên thân thể hắn lại tránh sang một bên. Mũi tên nhọn cắt qua không khí lao tới. Tiếp đó một tiếng động vang lên.
Vèo.
Một mũi tên bay qua, cắm sâu vào trong thân cây. Phần thân mũi tên lộ ra ngoài vẫn không ngừng rung lên.
Một mũi tên vừa hết, lại một mũi tên khác từ trong rừng bắn ra! Đường bắn quỷ dị và kín đáo, vượt xa so với tiễn thủ ở bên ngoài sơn cốc Tứ Quý. Tốc độ, sức lực so với tiễn thủ kia thực sự mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần! Chỉ vừa mới nghe mũi tên lướt qua đầu, không ngờ có thể cắm chặt vào thân cây sâu như vậy.
Liên tục ba mũi tên bắn ra. Càn Kình đã hoàn toàn thấy rõ được nơi phát ra mũi tên. Đó chính là một bán nhân mã đứng cách đó năm mươi thước!
Càn Kinh mới chỉ thấy giới thiệu qua sách, nhưng chưa bao giờ chân chính nhìn thấy bán nhân mã!
Thân ngựa khổng lồ, trên chân cường tráng lộ ra cơ bắp tinh tráng nhất. Chỉ riêng về độ cao cũng chừng ba thước! Trong tay bán nhân mã đang cầm một cây cung lớn.
Càn Kình đoán nếu mình cầm nó trong tay muốn kéo căng dây cung, sợ rằng phải dùng cả tay cả chân mới có thể làm được. Thứ này thực sự hơi lớn một chút. Hai cánh tay dang ra hết cỡ cũng còn chưa đủ lớn bằng chiếc cung.
– Còn lớn hơn so với giới thiệu trong sách?
Càn Kình cả kinh. Bán nhân mã ẩn mình trong rừng, đạp bốn vó xuống đất, rất nhanh biến mất khỏi vị trí bắn. Thân thể hắn đã xuất hiện ở vị trí cách đó năm sáu, bảy tám thước. Chiếc cung trong tay hắn lại kéo căng, đồng thời trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Liên tục bắn ra ba mũi tên lại không giết chết con mồi, đồng thời trong lúc nhanh chóng di chuyển còn bị con mồi phát hiện ra hành tung của mình. Chuyện này bình thường chưa bao giờ xuất hiện.
Mũi tên thứ tư, mũi tên thứ năm gần như liên tục bắn ra. Hai mũi tên một trước một sau giống như là muốn chặn đường lui của Càn Kình, rất có mùi vị quyết định thắng bại.
– Bắn bắn bắn! Ngươi vẫn chưa bắn xong sao?
Càn Kình vừa đạt tới Hàng Ma tam chiến, còn chưa hết đắc ý, vừa vào trong rừng đã bị bán nhân mã liên tục bắn cung, lửa giận trong lòng cũng bắt đầu phun trào. Trảo Mã Đao trực tiếp được xem như cái xẻng đập xuống, một đòn đập nát hai mũi tên bay tới.