Chương 162: Giết người là phạm pháp

Giết người là phạm pháp

Hắn biết mình đang đối phó với người nào không? Khải Tát Tư là ma tộc sao? Ra tay lại có thể dùng từ hung tàn để hình dung!

Chiến sĩ đang ngồi ở trên ghế trước sau nhàn nhã uống trà, tiện tay ném chén trà lên bàn, hai tay chống vào tay ghế chậm rãi đứng lên, đưa tay cầm trường kiếm vẫn đặt trên mặt bàn đi tới trước mặt Càn Kình, ánh mắt bất mãn nhìn Khải Tát Tư đang thống khổ đau đớn, Lúc này hắn mới nhìn về phía Càn Kình:

– Tự mình cắt đứt hai chân ngươi, một cánh tay. Sau đó cút ra ngoài cho ta. Chuyện này ta có thể xem như không nhìn thấy. Nếu để cho ta động thủ…

Càn Kình khẽ nâng mí mắt nhìn chiến sĩ ra vẻ oai hùng trước mặt mình, hờ hững hỏi:

– Chiến sĩ thập cấp?

Nét mặt chiến sĩ kia lộ ra một sự cao ngạo đắc ý, cằm không tự chủ được hất về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Càn Kình càng thêm xem thường.

Chiến sĩ thập cấp! Ở Áo Khắc Lan ngoại trừ thành chủ và người bảo vệ thành thị ra, đó chính là tồn tại vô địch! Một người hai năm trước còn là học viên chiến sĩ năm nhất của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, thực lực còn có thể cường đại tới mức nào? Mình vươn một ngón tay có thể như bóp chết như bóp một con sâu, đơn giản giơ tay là hắn nát bấy.

Rốp!

Năm ngón tay phải của Càn Kình đột nhiên nắm chặt, khiến không khí phát ra một tiếng động thanh thúy. Cổ tay hắn rất nhanh nâng lên như tiế chớp chộp về phía bụng dưới của đối thủ!

Ầm!

Chiến sĩ thập cấp ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bụng dưới chợt trúng chiêu. Trong chớp mắt thân thể hắn giống như một con tôm. Trên khuôn mặt đầy ngạo mạn chợt vặn vẹo. Lực lượng đi qua bụng dưới của hắn truyền tới sau lưng, khiến y phục sau lưng bay lên thật cao. Hai chân cũng không bám được vào mặt đất. Thân thể không khống chế được bay ra ngoài. Bên tai hắn còn vang lên lời Càn Kình nói lúc ra tay:

– Lão tử, hai năm trước đã là chiến sĩ thập cấp!

Hai năm trước? Sao có thể như vậy được?

Chiến sĩ thập cấp bay ngược ra phía sau, há mồm phun ra nước trà vừa uống xong, cùng thức ăn buổi sáng hòa lẫn với máu. Hắn không thể tin được lời mình nghe thấy. Hai năm trước ngươi gọi là Càn Kình ngày mới bao nhiêu tuổi? Cho dù là tuổi hắn hiện giờ, trở thành chiến sĩ thập cấp cũng quá kinh người…

Bốp!

Chiến sĩ thập cấp bay ngược trên không trung chưa được một thước, bỗng nhiên cảm giác sau đầu có thứ gì ngăn cản. Cả người trên không trung vẫn không có cách nào lùi lại, đã phát hiện Càn Kình tiến vào, đưa tay qua nắm lấy đầu hắn.

– Chỗ ngủ của La Lâm, ngươi cũng có thể ngồi sao?

Lời nói lạnh lùng của Càn Kình truyền vào trong tai chiến sĩ thập cấp, trong phòng lập tức vang lên tiếng xương cốt gãy.

Chiến sĩ thập cấp đau nhức hét thảm một tiếng, hai chân rơi xuống đất còn không đứng vững, Càn Kình đã nhấc chân quét ngang vị trí phía sau đầu gối hắn.

Răng rắc!

Ầm!

Chiến sĩ thập cấp gãy mất hai chân, đầu gối nặng nề đập trên mặt đất, bày ra tư thế quỳ gối trước linh cữu của La Lâm.

Càn Kình cũng không nhìn chiến sĩ thập cấp đang quỳ trên mặt đất đau tới ngất đi, càng không liếc mắt nhìn này bốn gã chiến sĩ. Hắn quay đầu lại nắm lấy đầu Khải Tát Tư, nâng hắn lên, kéo đến dấu giày trên lĩnh cữu của La Lâm, ấn mặt hắn tới, lạnh lùng nói:

– Liếm sạch sẽ.

Tại linh đường, bốn gã chiến sĩ ngơ ngác nhìn biến hóa phát sinh trong nháy mắt. Một luồng khí lạnh từ lưng bọn họ chui thẳng lên đầu. Chu Lễ Tư không khống chế được hàm răng liên tục va vào nhau. Những tiếng xương vỡ nát vang lên ngay giữa linh đường, thủ đoạn này thực sự quá tàn nhẫn.

Khải Tát Tư giương mắt nhìn về phía Càn Kình muốn thốt ra vài lời ngoan độc, nhưng trong chớp mắt, thân thể rùng mình một cái, thậm chí quên cả đau đớn, không thể nói nổi những lời uy hiếp như Khải gia tiền nhiều thế lớn, trái lại lè lưỡi muốn liếm.

– Quên đi! Tránh làm ô uế La Lâm.

Cánh tay Càn Kình phát lực kéo Khải Tát Tư lại phía sau một thước, nhấc chân đạp nốt đầu gối còn lại của hắn. Một tiếng xương vỡ lại nặng nề vang lên trong linh đường.

– Ngươi không biết quy củ thăm viếng linh đường sao?

Bàn tay Càn Kình nắm lấy gáy Khải Tát Tư lạnh lùng nói:

– Tốt lắm, hôm nay ta dạy ngươi một chút. Đó là phải dập đầu!

Ầm!

Gáy Khải Tát Tư truyền đến một áp lực cường đại trùng kích. Cái cổ căn bản không cách nào chịu được lực lượng này, đầu nặng nề đập ở trên sàn nhà, khiến rất nhiều bụi trên sàn nhà văng ra.

Sau một khắc, trên mặt đất dính đầy máu tươi. Khải Tát Tư cảm giác đầu sắp nứt ra. Toàn thế giới đều đang xoay tròn. Thế giới trước mắt cũng biến thành một màu đỏ tươi.

Ầm!

Đầu Khải Tát Tư lại một lần nữa nặng nề va chạm với sàn nhà. Không ít máu tươi bắn trên mặt đất. Toàn thế giới trở nên hỗn loạn, gần như muốn đổ nát.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Bốn gã chiến sĩ và Chu Lễ Tư trơ mắt nhìn đầu Khải Tát Tư bị Càn Kình giơ lên, đè xuống, lại giơ lên, đè xuống liên tục va chạm với mặt đất chín lần, biến đầu Khải Tát Tư thành quả cầu máu.

Càn Kình giơ bàn tay dính đầy máu tươi, lau lên trên người Khải Tát Tư. Hắn lại giơ tay nắm lấy cổ hắn nhấc lên thật cao, dùng lực ném người không biết đã chết hay còn hôn mê ra khỏi linh đường. Ngoài sân, trên mặt đất xuất hiện một vết máu thật dài. Lúc này hắn mới đưa ánh nhìn về phía bốn gã chiến sĩ khác: Đưa bọn họ, cút! Không nên làm bẩn chỗ của của tiểu mập.

Bạo lực trắng trợn, thủ đoạn tàn nhẫn hung bạo nhất được trình diễn ở trong linh đường nho nhỏ đến mức cực hạn. Bốn gã chiến sĩ nhìn Càn Kình, căn bản không dấy lên được một chút ý niệm động thủ nào. Ngay cả chiến sĩ thập cấp trong nháy mắt cũng bị hắn đánh thành tàn tật.

Bốn gã chiến sĩ chia làm hai nhóm, lặng lẽ nâng chiến sĩ thập cấp và Khải Tát Tư, cũng không dám liếc mắt nhìn Càn Kình, cũng không dám ở lại linh đường này thêm một giây nào. Bọn họ hoàn toàn không còn bộ dạng bá đạo hung bạo muốn xông lên khi dễ La Thanh Thanh, rất nhanh chạy ra khỏi đại viện, còn thuận tiện đóng cả cửa viện lại

– Ngươi.

Ánh mắt Càn Kình đảo qua Chu Lễ Tư:

– Đi tẩy trang, rồi trở về quỳ cho ta.

Hàm răng Chu Lễ Tư va vào nhau, mắt lén nhìn trộm về phía Khải Tát Tư bị nâng đi qua cửa lớn, lại nhìn đứa trẻ trong lòng một chút, không ngờ lại xuất hiện một chút dũng khí.

– Chờ ta động thủ, ta sẽ ném ngươi vào trong giúp ngươi tắm.

Càn Kình cũng không nhìn Chu Lễ Tư, mắt trở lại trên người La Lâm:

– Cho dù tiểu mập tỉnh lại, ta muốn làm như vậy, hắn cũng không ngăn được. Không tin, ngươi có thể thử xem.

Chu Lễ Tư nhìn hài tử trong lòng một chút, lại nhìn La Lâm nằm ở trong linh cữu, cuối cùng thoáng nhìn về phía Càn Kình. Nàng đưa hài tử trong lòng cho La Thanh Thanh, nhanh chóng xoay người chạy về phía hậu viện.

Linh đường khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu. La Thanh Thanh ôm hài tử trong lòng, tay chống xuống mặt đất cố gắng đứng lên. Đôi mắt đầy lệ ủy khuất không nói nên lời, chậm rãi đi về phía Càn Kình.

La Thanh Thanh đi tới trước mặt Càn Kình, ngửa đầu nhìn nam nhân hai năm không gặp này. Hắn lại cao hơn rất nhiều, trở nên cường tráng hơn. Ca ca thường nói muốn làm mai gả mình cho nam nhân này. Sự kiên cường cuối cùng trong lòng nàng cũng tan vỡ. Thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng Càn Kình.

Nàng quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Mấy ngày nay, La gia đều do một mình La Thanh Thanh chống đỡ. Người đã từng được phụ thân dùng tiền thuê làm người bảo vệ, vào lúc này ngay cả bắt chuyện cũng không dám, đã len lén bỏ đi, chỉ để lại một mình nàng tới đối mặt với mọi chuyện.

Cuối cùng… La Thanh Thanh vô lực dựa vào trong lòng Càn Kình, lông mi nhẹ nhàng chớp động mấy cái. Hai mắt vẫn lạnh lùng đối mặt với thế giới này suốt mấy ngày đêm nhắm lại.

Cuối cùng không cần mệt mỏi như vậy nữa. Cuối cùng hắn đã tới. La Thanh Thanh thỏa mãn dựa vào trong lòng Càn Kình, nước mắt theo gò má chảy xuống, làm ướt y phục Càn Kình.

Linh đường yên tĩnh, Càn Kình nhẹ nhàng ôm lấy thân thể La Thanh Thanh, đang tản ra mùi thơm của thiếu nữ. Hắn nhìn bàn tay dính đầy máu của mình một chút, cuối cùng từ bỏ ý định xoa đầu nàng.

– Đây là một nữ hài kiên cường tới mức nào?

Càn Kình nhìn thiếu nữ dang dựa vào lòng mình, mắt quét qua ngực nàng, có thể ngờ ngợ nhìn ra được bóng dang của La Lâm:

– Con của tiểu mập sao?

La Thanh Thanh dựa sát vào trong lòng Càn Kình, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu:

– Ừ, ca đã từng tìm ma pháp sư làm giám định, đúng là con trai của ca ca.

– Phải không?

Ngón tay Càn Kình nhẹ nhàng đùa với đứa trẻ đang đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mình:

– Nhóc con, gọi một tiếng cha nuôi nghe chút coi.

Hai mắt La Thanh Thanh ngân ngấn lệ, kinh ngạc không nói nên lời. Càn Kình nhìn La Lâm “ngủ say” trong linh cữu nói:

– Trước đây lúc cùng nhau uống rượu đã nói qua, nếu như hắn có hài tử, ta muốn làm cha nuôi.

Trên mặt La Thanh Thanh lộ ra một nụ cười khổ sở. Mắt nàng cũng nhìn về phía La Lâm trong linh cữu.

Nếu như lúc này ca còn sống thì tốt biết bao nhiêu.

– Ta muốn biết chân tướng.

Càn Kình nhìn La Thanh Thanh trong lòng mình nói:

– Còn cả chuyện mới xảy ra. Tất cả.

– Chân tướng…

La Thanh Thanh khẽ thở dài một cái:

– Ta không tận mắt nhìn thấy chân trước. Chỉ là trước khi ca ca chết đã nói với ta vài lần, nhất định phải đợi ngươi trở về. Ngươi nhất định sẽ trở về. Đến lúc đó mọi chuyện trong nhà đều do ngươi định đoạt, bảo ta tin tưởng ngươi vô điều kiện.

Càn Kình nhìn La Lâm trong linh cữu khẽ thở dài một tiếng.

“Tiểu mập à! Ngươi…”

– Còn có một lá thư.

La Thanh Thanh chậm rãi rời khỏi Càn Kình, xoay người đi về phía hậu viện:

– Ca ta để lại cho ngươi một lá thư, bảo ta nhất định phải tự tay giao cho ngươi, không thể cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.

Càn Kình nhìn La Thanh Thanh xoay người rời đi, toàn bộ linh đường chỉ còn lại có mình và La Lâm, hắn nhẹ nhàng ngồi ở một đầu linh cữu, dựa lưng vào linh cữu, đầu cũng gác lên linh cữu ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh ngắt.

Trước mắt hắn lại xuất hiện hình dáng mập mạp của La Lâm. La Lâm uống rượu say cùng mình dẫn theo bình rượu, cùng nhau lắc lư đi trên đường phố buổi tối, càn rỡ lớn tiếng loạn hát, hét loạn, vẻ mặt cười tủm tỉm, ai oán, vẻ mặt nghiêm túc xin thề muốn kết hôn với hoa hậu giảng đường Chu Lễ Tư.

– Ta La Lâm xin thề! Kiếp này nhất định phải cưới được Chu Lễ Tư…

– Bạn học, sao chép dối trá là hành động của nam nhân trong lúc hữu tình, sao có thể xem là giao dịch? La Lâm ta, là người có nguyên tắc! Ngươi nhất định phải trở thành em rể ta!

– Bạn học, số ngươi nhất định làm em rể của La Lâm ta. Vẫn nên chấp nhận số phận đi.

– Bạn học, chúng ta nói xong rồi. Sau này ngươi trở thành chiến sĩ vĩ đại, làm người bảo vệ đứng đầu của nhà ta. Sau này chúng ta cùng nhau len ra ngoài uống rượu hoa! Yên tâm! Đến lúc đó chúng ta là người một nhà, ta sẽ không tố giác với lão bà ngươi, cũng chính là muội muội của ta…

– Bạn học…

– Bạn học…

– Bạn học…

Giọng nói và dáng điệu đó cứ vong vọng ở bên tai, quanh quẩn trước mắt Càn Kình. Nhưng cảnh còn người đã mất…

Tay phải Càn Kình ôm lấy đầu gối. Cách đó không xa, một điếu thuốc được đưa tới bên cạnh hắn. Chu Lễ Tư rửa mặt, thay trang phục, lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm mỹ lệ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– Đây là thuốc lá. Bây giờ đang rất đắt hàng. Loại này dùng tốt hơn so với tẩu thuốc nhiều. La Lâm rất thích.

Càn Kình nhận một điếu. Chu Lễ Tư châm lửa. Hắn dùng sức hít một hơi, Hơi cay lập tức tràn vào trong phổi, khiến hắn liên tục ho khan vài tiếngm tiện tay ném điếu thuốc lá sang một bên, dùng đầu đụng phải linh cữu của La Lâm một cái nói:

– Phẩm vị của ngươi vĩnh viễn đều quái lạ như thế sao?

Quan tài bị đụng phát ra một tiếng động, giống như La Lâm đang trả lời Càn Kình.

Càn Kình không để ý tới Chu Lễ Tư đang thành thật quỳ gối bên cạnh linh cữu, lẳng lặng nhìn mây trắng trên trời cao thong thả biến.

Hai năm… sống cực khổ trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, vốn muốn trở về cùng bạn cũ uống say tới lúc bình minh. Không ngờ lại…

Chu Lễ Tư quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp đến mức gần như muối vùi đầu vào trong ngực lớn của mình. Mắt nàng len lén liếc về phía Càn Kình, trong lòng âm thầm cầu khẩn tên đáng chết này ngàn vạn lần đừng rời đi! Khải Tát Tư đại biểu cho Khải gia tới nuốt trọn La gia, mình lúc đó vỗ ngực bảo đảm không có vấn đề gì. Hiện tại Khải Tát Tư trở về như vậy, nếu như gia hỏa này rời khỏi, mình sẽ không chịu nổi lửa giận của Khải gia.

Hậu viện thoáng vọng ra tiếng bước chân, vang vọng trong linh đường. Chu Lễ Tư rùng mình một cái, len lén đưa mắt liếc nhìn La Lâm nằm ở trong linh cữu. Khi thấy không có biến hóa gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

– Ngươi hại chết tiểu mập?

– Ừ? Không phải…

Chu Lễ Tư hoảng sợ nhìn Càn Kình vừa đột nhiên đặt câu hỏi, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở vị trí trái tim, cảnh giác nhìn Càn Kình đang dựa lưng vào linh cữu. Nàng âm thầm kinh hãi. Không ngờ tên này đột nhiên đến đây, vào lúc mình thất thần lại đột nhiên đặt câu hỏi muốn moi ra đáp án chân chính.

Càn Kình không nghiêng đầu nhìn thái độ của Chu Lễ Tư, chống bàn tay lên mặt đất, ngón trỏ gõ xuống sàn nhà theo một tiết tấu nhất định:

– Vừa nãy, khi ta hỏi, lúc ngươi trả lời ta, tim đập nhanh hơn năm phần so với bất kỳ thời điểm nào khác. Giọng nói lúc trả lời nghe rất kiên định, lại mang theo âm rung rất mạnh. Sử dụng ghi chép tra tấn của Thần Toán Vô Tuyệt, quan tra tấn vĩ đại nhất hoàng triều Chân Sách giải thích, ngươi vừa nói dối.

– Ta không…

Chu Lễ Tư liên tục lắc đầu.

– Ai…

Càn Kình nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài:

– Ngươi là mẹ đứa con của La Lâm. Bất luận là vì La Lâm hay vì con của La Lâm, chỉ cần ngươi nói thật, ta cũng sẽ không động thủ với ngươi. Nhưng nếu như ngươi còn muốn gạt ta, ta bảo đảm kết cục của ngươi còn thảm hơn so với Khải Tát Tư và tên chiến sĩ kia.

Sất Trá Phong Vân

Sất Trá Phong Vân

Status: Completed Author:

Trong lần đầu tiên thí luyện Càn Kình bị một ... cái mũ rơi trúng đầu làm hắn hôn mê tại chỗ. Hắn từ một người được đánh gia cao nhất trong số học viên đồng học Áo Lan học viện biến thành một tên "tướng mạo phạm tội đến mức trời không dung". Thế nhưng sự cố đó đưa lại cho hắn một báu vật.
Một nam nhi khí thế hào hùng viết lên một đoạn truyền kỳ đầy nhiệt huyết.
Một cung, một đao, một nắm tay, bại thiên tài, chiến truyền kỳ, khai sáng một thần thoại.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset