– Nếu như chuyện này thì thật, sau khi xong chuyện, ta tất nhiên sẽ cho tiên sinh Khải Lặc báo đáp thật lớn. Đến lúc đó chúng ta liên thủ, tiên sinh Khải Lặc không phải không có cơ hội trở thành thành chủ Áo Khắc Lan.
Đôi mắt ti hí của Khải Lặc chớp động tinh quang. Khuôn mặt phì nộn lại thêm vài phần hí hửng:
– Đến lúc đó, vẫn mong tiên sinh Cách Lan giúp đỡ nhiều hơn.
– Không thành vấn đề.
Cách Lan vung tay lên, cánh tay hai người khoác lên vai đối phương, giống như thành Áo Khắc Lan này đã trở thành của hai người vậy.
Tát Bác Ni nhìn về phía Lôi Địch thoáng gật đầu:
– Chuyện lần này, ta sẽ đối xử công bằng công chính. Tiên sinh Lôi Địch có thể yên tâm về tính công bằng của trận quyết đấu. Để chuẩn bị cho trận quyết đấu kế tiếp, ta cũng đi trước một bước.
Lôi Địch gật đầu hờ hững đáp lại Tát Bác Ni:
– Ta tin tưởng vào nhân phẩm cao thượng của thành chủ đại nhân.
Tát Bác Ni không hổ danh là nhân vật cấp thành chủ, đối mặt với lời Lôi Địch nói nhân phẩm “Cao Thượng”, trên mặt hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, ngược lại vui vẻ tiếp nhận. Càn Kình đứng một bên quan sát cũng hoài nghi, Trảo Mã Đao của mình có thể chém giết ma thú, nhưng chưa chắc có thể chém rách da mặt dày này của hắn.
Bên ngoài viện, tiếng xe ngựa chạy trên đường vang lên những tiếng lộc cộc. Tát Bác Ni cũng rời khỏi con đường đầy dải băng tang này.
Lôi Địch chậm rãi bước qua vạch sinh tử do Càn Kình lưu lại ở trên mặt đất, đứng ở trước quan tài của La Lâm khẽ cúi người, sau đó lại khôi phục dáng người cao ngất.
Đôi môi La Thanh Thanh thoáng mở, kinh ngạc nhìn động tác của Lôi Địch, có chút không dám tin tưởng vào những điều mình nhìn thấy. Người bảo vệ thành thị tới phúng viếng cho ca ca! Mặc dù chỉ là hơi khom lưng xem như đã cúi đầu, nhưng điều này đã không tồi rồi.
Đừng nói là tại linh đường của La Lâm ca ca, cho dù là linh đường của thành chủ Tát Bác Ni, dưới tình huống người bảo vệ thành thị đi vào phúng viếng, cùng lắm cũng chỉ như vậy, cũng sẽ không thật sự làm ra hành động quỳ xuống dập đầu cho người chết.
Lực chú ý của Lôi Địch lại chuyển đến trên người Càn Kình, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ và tán thưởng:
– Hai năm?
– Vâng.
Càn Kình gật đầu:
– Kém chút thời gian nữa là đúng hai năm.
– Không nghĩ tới.
Lôi Địch khẽ cười:
– Chiến sĩ Hàng Ma.
– Đúng vậy.
Càn Kình nhún vai một cái:
– Không ngờ là chiến sĩ Hàng Ma.
Khuôn mặt Lôi Địch đột nhiên trở nên nghiêm túc:
– Tiến vào chiến sĩ Hàng Ma là chuyện đáng chúc mừng, nhưng ngươi biết cảnh giới chiến sĩ Hàng Ma này thật ra còn có sự khác nhau không?
Càn Kình rướn mày, mang theo một tia không xác định hỏi:
– Hàng Ma cửu chiến?
Lần này đến phiên Lôi Địch lộ vẻ nghi hoặc và giật mình. Có vài chiến sĩ tiến vào cảnh giới chiến sĩ Hàng Ma, nhưng cũng không biết về tồn tại Hàng Ma cửu chiến. Ví dụ như Cách Lan vừa rồi chắc là không biết trong chiến sĩ Hàng Ma còn có chuyện Cửu chiến này.
– Vậy ngươi biết, đấu khiếu cô đọng đấu lực thành đấu khí có sự nhiều ít khác nhau không?
Lôi Địch ném ra vấn đề thứ hai, thứ ba:
– Ngươi là bao nhiêu đấu khiếu? Ta muốn xem có bao nhiêu đấu khiếu? Nếu như số lượng quá ít, vậy phần thắng của ngươi ngày mai sẽ ít. Vậy ngày hôm nay ta không thể không đánh tan ra đấu khí của ngươi, khiến chúng trở lại thành đấu lực, suốt đêm lại chuẩn bị đại trận Đấu Linh cho ngươi, giúp ngươi một lần nữa cô đọng đấu khí.
Trong lòng Càn Kình nóng lên, có chút cảm động nhìn Lôi Địch. Hai năm không gặp, vừa xuất hiện đã muốn giúp đỡ mình thăng cấp đấu khí, thuận tiện phát triển sau này.
– Đừng ngây người ra nữa.
Lôi Địch thúc giục nói:
– Nói nhanh một chút, bây giờ thời gian đối với ngươi đặc biệt quý giá. Đếm đi! Ta còn phải trực tiếp đánh tan đấu khí, truyền cho ngươi bí pháp bảy mươi hai đấu khiếu chu thiên. Chờ sau khi ngươi đi đến nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu, bổ sun một phần đơn xin gia nhập là được. Như vậy cũng tiện trực tiếp tiến vào danh sách thành viên nòng cốt. Đối với ngươi sau đó…
– Đừng!
Hai chân Càn Kình bắn ra, thân thể rất nhanh lui về phía sau. Hai tay ngăn cản Lôi Địch đến gần vội vàng nói:
– Ta là bí pháp một trăm lẻ tám đấu khiếu chu thiên…
– Cái gì?
Bước chân Lôi Địch dừng lại, mắt mở lớn hơn bất kỳ khi nào, nhìn Càn Kình:
– Ngươi… Ngươi mới vừa nói cái gì? Bao nhiêu đấu khiếu?
Càn Kình gãi gãi gáy, nụ cười khổ sở đọng ở khóe môi. Chuyện này quả thực không trách được Lôi Địch lại kinh ngạc như vậy. Giá trị của bí pháp bảy mươi hai đấu khiếu chu thiên đối với chiến sĩ mà nói, gần như là bảo bối vô giá. Cho dù cầm một thành thị hoàn toàn do vàng ròng đúc ra, cũng không đổi được bí pháp như vậy.