La Đức phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Bích Lạc. Chạy cả một ngày đường,, nàng hiển nhiên đã mệt chết đi được, tại sao vẫn không ăn? Nàng đang chờ cái gì?
Không bao lâu, La Đức và những học viên khác liền hiểu ra Bích Lạc đang chờ cái gì.
Trong tay Càn Kình cầm theo hai con gà rừng lớn, trên vai còn khiêng một con sói hoang đã chết. Mọi người đang cầm lương khô trong tay, trợn mắt hốc mồm nhìn hắn trở lại trong doanh địa.
Con phi đao nho nhỏ thành thạo lột da sói hoang. Nội tạng rất nhanh đổ ra.
Bích Lạc tiếp nhận con sói hoang từ tay Càn Kình, đồng thời rất thành thạo nhổ lông, bỏ nội tạng của con gà rừng, sau đó dùng que gỗ Càn Kình mang về, xiên từng phần của chúng vào, gác lên kệ đặt phía trên đống lửa nướng.
Muối ăn và đồ gia vị nhẹ nhàng được rắc lên miếng thịt. Bích Lạc cẩn thận lật qua lật lại miếng thịt, để lử nướng đều miếng thịt. Thỉnh thoảng có tiếng mỡ nhỏ xuống bếp, tỏa ra mùi khét lẹt.
Thịt quay cũng không phải thức ăn ngon lành gì. Trừ những người đặc biệt nghèo khó ra, ai cũng có thể ăn thức ăn ngon hơn.
Đổi lại là những lúc bình thường, nó sẽ không khiến mọi người muốn ăn bao nhiêu. Nhưng phía trước không thôn, phía sau không quán, trong tay mọi người chỉ có lương khô và nước lạnh, thịt quay liền trở thành mỹ vị tuyệt đỉnh nhân gian!
Mọi người không tự chủ được, tụ tập xung quanh đống lửa, nhìn những miếng thịt quay. Quay nhiều thịt như vậy hiển nhiên không chỉ chuẩn bị cho hai người, mà chuẩn bị cho tất cả mọi người cùng ăn. Trong lúc nhất thời, mọi người đều cất lương khô trong tay đi.
La Đức vô cùng kinh ngạc tò mò nhìn Càn Kình và Bích Lạc. Hai học viên trẻ tuổi này sau khi mất tích hai năm trở về, tại sao lại khiến hắn có cảm giác khác với trước đây như vậy. Nhưng hắn lại không thể nói rõ được là khác ở chỗ nào? Ở chỗ này, Càn Kình tìm đâu ra công cụ săn thú? Còn có cả sự trầm ổn này nữa!
La Đức nhìn những học viên khác, cho dù đang đối mặt với thức ăn, bọn họ theo bản năng bởi vì sắp lên chiến trường Nhân Ma, đều khẩn trương hưng phấn. Nhưng trên mặt Càn Kình gần như không nhìn thấy bất kỳ sự khẩn trương và hưng phấn nào. Thần sắc này chỉ có chiến sĩ đã trải qua trăm trận trên chiến trường mới có được. Tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn?
Mặt trời hoàn toàn biến mất. Màn đêm tăm tối che phủ cả vùng. Buổi tối ở nơi hoang dã có chút dọa người. Các học viên chiến sĩ vừa vừa chú ý tới thức ăn, vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Bầu trời tối đen dường như không có một tia sáng nào, gió đêm thổi qua, truyền đến tiếng sói hú từ phía xa, như xa như gần khiến người ta nghe cảm thấy da đầu có chút tê dại.
– Càn Kình…
La Đức nhận miếng thịt quay do Bích Lạc đưa tới, hiếu kỳ hỏi:
– Các ngươi học những điều này từ đâu?
– Hai năm sống ở nơi hoang dã.
Càn Kình nhìn miếng thịt quay trong tay, nhún vai:
– Dù thế nào cũng phải học cách tự chiếu cố bản thân mình.
– Nói một chút đi.
La Đức ngồi xích lại gần một chút nói:
– Nói cho lão sư biết một chút, hai năm qua ngươi gặp những chuyện gì.
Mọi người đều không tự chủ bắt đầu chăm chú nhìn hắn, muốn lắng nghe chuyện của hắn trong hai năm qua.
– Hai năm qua…
Càn Kình ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm không trăng sao, trầm tư chậm rãi mở miệng, bắt đầu có lựa chọn nói những điều mình trải qua trong hai năm đó. Bắt đầu từ chuyện Tiêu Trường Lôi Minh phản bội, nhưng không nói tới khoáng mạch đấu thạch, chuyện sơn cốc Tứ Quý nhưng không nói tới Đấu Khí Phong Vân và lão nhân.
Một người tóc rối bời ẩn cư ở trong sơn cốc Tứ Quý, lại có địa đồ kẹp ở trong sách, ở một nơi không người không đi ra, hiển nhiên không muốn cho quá nhiều người chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Chuyện cũ được gia giảm vẫn êm tai. Mọi người nghe xong liên tục kinh ngạc kêu lên. Ăn xong bữa tối lại nghe thêm một đoạn mới đi ngủ.
Sáu ngày đi năm trăm dặm, cho dù là các học viên chiến sĩ mỗi ngày đều rèn luyện trong học viện cũng cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.
Cũng may Thổ Bảo không tính là to lớn đã sừng sững ở phía xa. Đó là Thổ Bảo của hoàng triều Chân Sách.
Đạt Khắc lau bụi trên mặt, nhìn những người đi cùng lộ ra nụ cười vui mừng. Năm ngày sớm chiều ở chung, quan hệ giữa bọn họ bất tri bất giác đã gần gũi hơn rất nhiều. Năm trăm dặm đi bộ giống như một sự rèn luyện. Năm ngày ngắn ngủi cảm giác mọi người dường như đã trưởng thành lên rất nhiều. Chỉ có trên mặt Càn Kình vẫn không nhìn ra bất kỳ sự mệt mỏi nào. Thần sắc độc nhất vô nhị giống hệt như đi dạo chơi ngoài phố.
Phía xa một kỵ binh thúc chiến mã, cuốn tung bụi bặm, phi tới trước mặt đám người Càn Kình mới kéo dây cương. Chiến mã vung hai chân trước lên thật cao, phát ra một tiếng hí, chuyển động qua trái qua phải trên mặt đất một vòng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đạt Khắc có chút ước ao nhìn người kỵ binh trước mắt. Người này cưỡi ngựa hiển nhiên là trải qua huấn luyện đặc biệt. Thật không nghĩ tới Thổ Bảo nho nhỏ lại có kỵ binh cưỡi ngựa đến.
Toàn thân kỵ binh mặc áo giáp ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn mười hai ma pháp sư và học viên chiến sĩ phía dưới nói:
– Hiệu trưởng các ngươi đã thông báo với tướng quân của chúng ta. Hiện tại phát cho mỗi người các ngươi một lệnh bài, có thể đi vào doanh trại! Các ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù các ngươi chỉ có thân phận học viên, nhưng một khi đã tiến vào quân doanh tạm thời là quân nhân! Ở trong quân doanh, tất cả đều phải tuân thủ quân quy. Người vi phạm quân quy, bất luận ngươi là thân phận thế nào, đều dựa theo quân quy trong quân đội để xử trí! Đã hiểu rõ chưa?
Dưới ánh mắt lợi hại của kỵ binh này, hơn mười học viên không tự chủ được đứng thẳng lưng, đồng thời cao giọng trả lời:
– Nghe rõ!
Ánh mắt của người kỵ binh mắt di chuyển trên người Càn Kình vài lượt, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng người trẻ tuổi này cũng cao giọng trả lời mình, nhưng chung quy lại cảm giác có gì đó không đúng. Sao mình ở trước mặt hắn lại có cảm giác kỳ lạ mình mới là tân binh?
Kỵ binh vội vàng đưa mắt đi nơi khác, giục ngựa quay đầu chạy về phía đại doanh. Vừa chạy, hắn vừa nói:
– Tiến nhanh lên một chút. Hiệu trưởng các ngươi đang chờ các ngươi.
Đạt Khắc đi đầu chạy về phía quân doanh. Mấy ngày nay ở dưới sự hướng dẫn của La Đức, phần lớn các học viên cũng quen với thân phận chủ tướng lãnh đạo của hắn, đều nhanh chân chạy theo hắn.
Kỵ binh trở lại quân doanh, nhảy xuống khỏi chiến mã. Một binh lính vội vàng nhận dây cương của chiến mã, cười nói với người kỵ binh vừa nhảy xuống ngựa:
– Thiên Hộ, lần này tốc chất của những người mới tới so với đám người học viện Áo Đức Kiệt hôm qua thế nào?
– Cái này… chung quy không bằng bên Áo Đức Kiệt…
Thiên Hộ lấy khôi giáp xuống, lộ ra gương mặt xanh đen, nhíu mày nói:
– Chỉ có điều trong đó có một học viên chiến sĩ rất kỳ quái.
– Phải không? Hắn so với Đoạn Phong Bất Nhị của học viện Áo Duy Lạp thì sao?
Binh sĩ lại ném ra vấn đề của mình. Binh lính xung quanh vừa nghe được tên Đoạn Phong Bất Nhị đều xông tới.
Chương 202: Ta cho phép các ngươi cùng tiến lên
Ngoại trừ Phần Đồ Cuồng Ca ra, hắn chính là học viên chiến sĩ nổi danh nhất tại cứ điểm Thổ Bảo. Thậm chí rất nhiều người đều cho rằng nếu như không phải gia tộc Phần Đồ Cuồng Ca quá nổi tiếng, Đoạn Phong Bất Nhị mới tới hai ngày, chắc là học viên nổi tiếng đứng đầu.
– Không biết.
Thiên Hộ không chút suy nghĩ lắc đầu:
– Người này mới tới, có lẽ chỉ là quen thấy cảnh tượng lớn, cho nên mới có thể trấn tĩnh như vậy.
Trong ánh mắt đám binh lính đóng ở Thổ Bảo hiện lên nụ cười nhạt nhẽo. Bọn họ cầm vũ khí trở lại vị trí của mình. Các chiến sĩ quanh năm quen nhìn thấy máu, chỉ thừa nhận bội phục chiến sĩ có thực lực chân chính, mà không phải là loại quen nhìn thấy rất nhiều cục diện lớn, lại không có thực lực gì.
– Ôi, mấy binh ca, ngày hôm nay tới phiên các ngươi trực sao?
Các chiến sĩ vừa tản ra, thấy cách đó không xa có người trẻ tuổi không ngừng chào hỏi mọi người xung quanh,, đồng loạt mỉm cười vui vẻ.
Đoạn Phong Bất Nhị dùng một mảnh da dê buộc mái tóc đen của mình ở sau gáy. Trang phục chiến sĩ được xắn lên một nửa, lộ ra bắp tay rắn chắc. Các đường cong cơ bắp lộ rõ, mang theo sức sống tràn đầy sức mạnh.
Tốc độ hắn bước đi không nhanh, hai chân dài rắn chắn đi đường lộ ra sự mạnh mẽ uyển chuyển, khiến người ta cảm giác giống như một con báo đang di chuyển. Khuôn mặt hắn không tính là quá mức tuấn tú, con mắt trời sinh tương đối sáng. Hai hàng mi dài giống như hai thanh lợi kiếm sắc bén, ánh mắt sáng như sao.
– Tiểu tử, chúng ta không có gì ngon để ăn đâu.
Một chiến sĩ cười nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đi tới gần:
– Không có, cái gì cũng bị mất.
– Không thể nào?
– Đoạn Phong Bất Nhị híp mắt lại giống như vầng trăng khuyết cười:
– Đại thúc, ta biết ngươi có một cái tẩu thuốc, tới đây cho ta thử vài cái nào.
– Cút đi.
Lính già đạp một cái vào mông Đoạn Phong Bất Nhị, cười mắng:
– Ngươi nghĩ rằng ta không biết, tối hôm qua ngươi lừa tẩu thuốc của lão Lưu, kết quả lúc trở lại, ngay cả cặn thuốc cũng bị mất.
Đoạn Phong Bất Nhị vui tươi hớn hở xoa mông:
– Đại thúc, đại thúc nghe Lưu đại thúc nói càn làm gì. Hắn tính tình keo kiệt thế nào, chẳng lẽ đại thúc còn không biết? Chỉ thả hai làn khói, hút một cái đương nhiên không còn. Sao có thể hào sảng được như đại thúc.
Người lính già vui vẻ nhìn Đoạn Phong Bất Nhị cười nói:
– Tiểu tử, nịnh hót cũng không có tác dụng. Ta nói, tiểu tử ngươi không phải vì rút của ta hai điếu thuốc, mới chuyển ra ngoài sao?
– Đại thúc thật hiểu ta.
Đoạn Phong Bất Nhị hoàn toàn không đỏ mặt vì mánh khóe nhỏ bị vạch trần. Nhìn học viên Áo Khắc Lan từ phía xa đi vào Thổ Bảo nói:
– Nghe nói học viện Áo Khắc Lan chưa bao giờ ra ngoài mở mang kiến thức, năm nay cũng phái người tới nơi này tham quan, cho nên tới làm quen một vài người bạn mới, xem có người nào thú vị hay không. A? Xem ra không chỉ có ta cảm thấy hứng thú, ngay cả đám người Áo Đức Kiệt kia cũng có hứng thú.
La Đức nhìn Đạt Khắc chạy đến trước mặt nở nụ cười. Học viên của học viện mình cuối cùng đã bước tới một bước quan trọng. Chỉ cần kiến thức lần này có thể trợ giúp cho thành tích cuộc thi lớn sau này, sẽ không tính là uổng phí.
– Nơi này chính là Thổ Bảo.
La Đức hỏi Đạt Khắc:
– Cảm giác thế nào?
Hơn mười người học viên nhìn xung quanh. Đạt Khắc thu hồi ánh mắt, trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn:
– Có chút khẩn trương, có chút kích động.
– Đây là bình thường.
La Đức làm hết trách nhiệm của lão sư nói:
– Chỉ cần các ngươi thích ứng được hoàn cảnh của nơi này, như vậy sau này trong cuộc thi lớn nhất định sẽ…
– Vẫn ở dưới chót.
Lời nói cao cao tại thượng, với âm hưởng kéo dài vang lên sau lưng La Đức.
Học viên học viện Áo Khắc Lan đồng thời thu hồi ánh mắt, cùng La Đức nhìn về nơi vừa phát âm.
– Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Đức Kiệt?
Trong nháy mắt sắc mặt La Đức trầm xuống. Mắt nhìn về phía một người trung niên mặc trang phục lão sư đứng trong đám người này:
– Lão sư A Lưu Xác, mời quản giáo đệ tử một chút cho ta. Lẽ nào bọn họ không biết cái gì gọi là lễ phép sao?
– Quản giáo?
A Lưu Xác săm soi một tia sáng chiếu trên đầu, trong ánh mắt tỏ ra vô tội:
– Không biết lão sư La Đức bảo ta quản giáo cái gì? Ta vẫn cho rằng, chiến sĩ chân chính không nên bị quá nhiều ràng buộc, hẳn nên để cho bọn họ tự do phát triển. Cho nên mười năm gần đây, học viên của học viện Áo Đức Kiệt chúng ta vẫn là học viện chiến sĩ và ma pháp cấp thấp đứng thứ tư trong tỉnh Vĩnh Lưu. Áo Khắc Lan các ngươi lại chỉ có thể hạng chót.
Đạt Khắc và những học viên khác đồng thời biến sắc. Học viện Áo Đức Kiệt? Học viện đứng thứ tư trong các học viện ma pháp và chiến sĩ cấp thấp tại tỉnh Vĩnh Lưu! Không nghĩ tới bọn họ cũng muốn tới chiến trường tàn khác ở đây để mở mang kiến thức.
– Lão sư A Lưu Xác, ta không rõ.
Nam học viên chiến sĩ đứng ở bên cạnh A Lưu Xác, cao chừng 1m 92, giọng nói lại cố ý tỏ ra ngây thơ, trên mặt hiện ra nụ cười giễu cợt quan sát đám người La Đức.
– Đệ tử của ta Gia Nạp Nhĩ, ngươi có gì không rõ?
A Lưu Xác và Gia Nạp Nhĩ một xướng một họa nói:
– Trên con đường trở thành chiến sĩ, có gì không biết cứ tùy tiện hỏi.
– Ta muốn biết, kém cỏi như học viện Áo Khắc Lan, vì sao còn muốn bỏ tiền tới đây? Lẽ nào mất mặt trong cuộc thi lớn còn chưa đủ, muốn đến chiến trường Nhân Ma để mất mặt hơn? Chẳng lẽ cứ phải ném người cho Ma tộc mới cam tâm sao?
Các học viên Áo Đức Kiệt đồng loạt cao giọng nở nụ cười. Ban đầu họ vốn tưởng rằng lần này tới Thổ Bảo sẽ tạo ra danh tiếng, lại không nghĩ rằng Phần Đồ Cuồng Ca tại Tấn Tây Châu, đệ nhất học viên chiến sĩ trong cuộc thi lớn, không ngờ lại một mình xuất hiện ở chiến trường Thổ Bảo, nói cái gì muốn tiến hành thí luyện trước khi khai giảng.
Đối với đáp án này, các học viên Áo Đức Kiệt chỉ có thể âm thầm phẫn nộ, cũng không dám đi tới trước mặt hắn biểu đạt điều gì. Phần Đồ Cuồng Ca không phải chỉ là đệ nhất chiến sĩ trong các học viện chiến sĩ và ma pháp cấp thấp tại Tấn Tây Châu. Hắn còn có một thân phận hiển hách khác. Đó chính là học viện Áo Đức Kiệt chân chính trong các học viện hàng đầu.
Thế gia Phần Đồ! Thế gia siêu cấp hùng cứ ở quân đoàn Tấn Tây, cũng được gọi là thế gia không lực lượng huyết mạch Chiến Thần! Ở hoàng triều Chân Sách, có rất ít quân đoàn trưởng không phải chiến sĩ Huyết Mạch. Nhưng quân đoàn Tấn Tây chính là như vậy! Thế gia Phần Đồ là gia tộc không có một người lực lượng huyết mạch nào, gần như sự kiêu ngạo của tất cả chiến sĩ bình thường, cũng là thánh địa trong lòng bọn họ.
Chiến sĩ thế gia Phần Đồ tại các triều đại, bao giờ cũng đảm nhiệm trọng trách chiến sĩ Huyết Mạch khiêu chiến! Lúc này đây Phần Đồ Cuồng Ca lấy thân phận đứng đầu trong cuộc thi lớn tại Tấn Tây Châu, thực tại khiến người ta không ngừng tán thưởng, được vô số chiến sĩ còn xem là thiên tài trong các thiên tài.
Chương 202: Cùng tiến lên? Vậy cùng tiến lên! Thiếu quản giáo? Ta giúp các ngươi quản giáo!
Không ngờ cho tới bây giờ đều dưới tình huống các chiến sĩ Huyết Mạch luôn lấy được danh hiệu đệ nhất, hắn lại trở thành đệ nhất Tấn Tây Châu.
Nhân vật như vậy xuất hiện ở Thổ Bảo, khiến các học viên Áo Đức Kiệt cảm thấy vô cùng áp lực, đặc biệt bị tổn thương.
Ngày hôm nay, vừa nghe học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cũng xuất hiện ở nơi này, các học viên Áo Đức Kiệt nhất thời cảm giác hãnh diện. Cơ hội rốt cuộc đã tới. Đường đường học viện chiến sĩ và ma pháp đứng thứ tư tại tỉnh Vĩnh Lưu, ở trước mặt học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đúng là cao như trời.
– Xin lỗi!
Đạt Khắc quát lạnh một tiếng đi ra phía trước, căm tức nhìn học viên Áo Đức Kiệt:
– Hiện tại, các ngươi vô lý, lập tức xin lỗi chúng ta!
– Xin lỗi?
Gia Nạp Nhĩ cười tới cúi gập người xuống, cầm ngón tay đâm vào vai Đạt Khắc:
– Ngươi bảo ta xin lỗi? Nếu như ta không xin lỗi, ngươi có thể làm gì được ta?
Mắt Đạt Khắc dần dần híp thành một khe hẹp, cắn chặt răng, lộ vẻ tức giận:
– Nếu không, ta sẽ không khách khí.
– Ngươi muốn đánh ta?
Gia Nạp Nhĩ giang hai cánh tay ra, nhún vai:
– Tới đây, không phải sợ quân quy làm gì. Coi như hai học viện chúng ta so tài là được rồi. Nếu như ngươi sợ, ta cho phép những bạn học khác của ngươi cùng tiến lên.
Các học viên Áo Đức Kiệt đồng loạt cười phá lên. Tất cả áp lực từ Phần Đồ Cuồng Ca cuối cùng lại trút lên người của học viện Áo Khắc Lan.
Càn Kình thở dài lắc đầu cười khổ bước đi về phía Đạt Khắ. Tuy rằng Gia Nạp Nhĩ này đáng ghét, nhưng cũng là học viên chiến sĩ đấu lực thập cấp, mạnh hơn rất nhiều so với Đạt Khắc đấu lực bát cấp. Nếu chân chính giao thủ hiển nhiên sẽ thua thiệt.
– Càn Kình…
Đạt Khắc nắm chặt năm ngón tay khiến những đốt xương vang lên tiếng động. Tay trái ngăn trở thân thể hắn:
– Ta là chủ tướng, chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào.
Mấy học viên chiến sĩ Áo Khắc Lan vây quanh Càn Kình. Mọi người đều biết hắn học thiếu hai năm, thực lực có thể là yếu nhất. Sáu ngày ở chung bọn họ đã dần dần trở thành một tập thể.
– Cho dù bị cấm, hôm nay ta cũng phải…
Đạt Khắc bóp mười ngón tay vang lên tiếng động lớn, đấu lực bát cấp chuyển động toàn thân, một quyền đánh về phía gương mặt Gia Nạp Nhĩ.
Tay phải Gia Nạp Nhĩ giơ ra, năm ngón tay nắm lấy nắm đấm của Đạt Khắc, đấu lực thập cấp hoàn toàn không giữ lại, phóng ra toàn bộ. Trên mặt lộ vẻ kinh ngạc đùa cợt:
– Ôi? Ngươi muốn đánh ta sao? Không ngờ ngươi thật sự muốn đánh ta. Ta đây chỉ có thể phòng vệ. Chắc hẳn như vậy không phạm quy chứ?
Ầm!
Nắm đấm của Gia Nạp Nhĩ đánh trúng bụng dưới của Đạt Khắc. Lực đánh cường đại khiến hắn liên tiếp lui về phía sau. Thắt lưng cũng cong xuống, trong miệng hộc dịch trắng.
Học viên chiến sĩ ngăn cản bên cạnh Càn Kình cuối cùng tản ra, đồng loạt chạy về phía Đạt Khắc.
La Đức cũng không cách nào ngăn chặn được sự tức giận trong lòng. Ba đầu chỉ tưởng rằng sẽ phát sinh vài câu nói miệng cạnh khóe, không nghĩ tới học viên Áo Đức Kiệt căn bản là muốn mượn cơ hội để đánh người.
– A Lưu Xác!
La Đức gào lên, cũng thu hút sự chú ý của đám lính xung quanh:
– Ngươi lập tức ra lệnh đệ tử của ngươi xin lỗi đệ tử của ta! Nếu không ta sẽ giúp ngươi quản học sinh!
– Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi? Đệ tử của ta thiếu quản giáo sao?
A Lưu Xác cười giễu cợt mang theo ba phần càn rỡ:
– Loại chuyện này, hàng năm trong cuộc thi lớn không phải đều phát sinh sao? Thế nào? Ngươi quên rồi sao? Năm ngoái ngươi muốn xen vào quản giáo đệ tử của ta, kết quả bị đệ tử của ta quản giáo thế nào? Có năng lực, ta không ngại để ngươi giúp ta quản giáo học sinh. Ai…
A Lưu Xác dùng ngón tay day trán, giả vờ đau đầu, biểu tình đùa cợt:
– Ta cũng vì bọn họ không tốt mà đau đầu. Đáng tiếc. Không ai có thể giúp ta quản giáo những đứa trẻ này…
Càn Kình quay đầu nhìn sắc mặt xấu xí La Đức, lông mày nhíu chặt lại. Lão sư của mình, từ ngày mình nhập học trở đi luôn chiếu cố tớim ình. Năm ngoái, lão sư bị đám người của học viện Áo Đức Kiệt sỉ nhục, mình lại không có ở đó!
Lão sư bị học viên sỉ nhục, đây là nỗi sỉ nhục lớn tới mức nào!
Rắc… Rắc… Rắc…
Xương ngón tay Càn Kình vang lên tiếng động! Sự tức giận thiêu đốt trong máu!
– Phải không?
Giọng nói âm u lạnh lẽo từ trong miệng Càn Kình phát ra. A Lưu Xác thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh dường như đang nhanh chóng giảm xuống!
– Ngươi đã không quản được học viên của mình, vậy ngày hôm nay để lão tử giúp ngươi quản chúng!
Lời nói của Càn Kình còn vang vọng trên không trung, bàn chân dã hung hăng đá vào ngực Gia Nạp Nhĩ, hoàn toàn không thu lực nhất thời công kích đạp gãy xương sườn của Gia Nạp Nhĩ. Những tiếng răng rắc vang lên. Đồng thời thân thể Gia Nạp Nhĩ cong như con tôm bay ra ngoài.
Chỉ có điều ngực Gia Nạp Nhĩ không phải chỉ trúng một cước! Càn Kình đạp trúng ngực Gia Nạp Nhĩ, đồng thời còn có một chân khác đạp lên.
– Thật nhanh!
Các lão binh kinh ngạc nhìn tốc độ Đoạn Phong Bất Nhị chạy lấy đà, bay lên đạp một cước trúng ngực Gia Nạp Nhĩ. Chẳng ai nghĩ tới người thiếu niên trông có vẻ bình thường này lại di chuyển, ra tay dứt khoát như vậy!
Hai cước này xuất hiện quá đột nhiên, Gia Nạp Nhĩ bay ngược trên mặt đất liên tục lăn mấy vòng, mọi người mới nghe được hết lời Càn Kình nói lúc ra tay.
Càn Kình có chút sững sờ, nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đứng bên cạnh nở nụ cười dưới ánh mặt trời, trong lòng thầm khen một cước này rất đẹp mắt, dứt khoát, hơn nữa rất đột một.
Gia Nạp Nhĩ bay ra ngoài, trên mặt đất liên tục lộn mấy té ngã, mới nhận ra mình bị người đánh! Ngực đau đớn theo những sợi dây thần kinh truyền tới từng vị trí trên thân thể.
– Ta thấy, ngươi đá không tồi.
Đoạn Phong Bất Nhị vui vẻ giơ ngón tay cái lên:
– Xem ra, ngươi là một người thú vị.
– Năm ngoái? Các ngươi động tới lão sư của ta?
Càn Kình tiến từng bước về phía học viên Áo Đức Kiệt:
– Tốt lắm, ta giúp lão sư các ngươi quản giáo đám học viên không biết tôn trọng lão sư!
Các học viên của học viện Áo Đức Kiệt đều ngây người. Gia Nạp Nhĩ là chiến sĩ thập cấp, lại bị Càn Kình một cước đạp ra ngoài? Ngay cả động tác phản kích và phòng ngự tránh né cũng không có? Còn có Đoạn Phong Bất Nhị từ trước tới nay luôn vui vẻ hòa thuận sao lại làm như vậy?
– Nhìn cái gì…
Gia Nạp Nhĩ quỳ trên mặt đất, phun ra hai búng máu tươi không ngờ không ngất, lại hung tợn trừng mắt với Càn Kình, yếu ớt nói:
– Động thủ, đánh chết hắn…
Các học viên Áo Đức Kiệt cuối cùng đã có phản ứng. Đấu lực liên tục bạo phát, tinh thần lực cũng bắt đầu tuôn ra. Hai mươi mấy người cùng nhau đánh về phía Càn Kình.
Các học viên Áo Khắc Lan liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc cũng đánh về phía các học viên Áo Đức Kiệt. Đây cũng không phải là lúc lo lắng có thể đánh thắng được hay không!