Càn Kình chỉ chim bay trên trời, nói:
– Nếu không ai kinh động chúng nó, ngẫu nhiên bay lên mấy con là bình thường. Một đoàn chim chợt bay lên trời hót ríu rít hiển nhiên là bị hù sợ.
– Hay là dã thú?
– Không thể nào!
Càn Kình lắc đầu, nói:
– Khả năng con người lớn hơn.
– Thế…
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình, hỏi:
– Dừng lại?
– Tất nhiên phải ngừng.
Càn Kình chỉ đồi núi phía xa mọc đầy cây nhỏ, nói:
– Đi chỗ đó nhìn xem rốt cuộc là ai?
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!
La Bố Trạch Tháp xóc nảy trên lưng ngựa đuổi theo đến gần đồi núi, xuống ngựa sờ cỏ xanh bị móng ngựa đạp hỏng, ánh mắt dọc theo mặt cỏ nhìn hướng đồi núi.
La Bố Trạch Tháp lầm bầm:
– Tại sao vào rừng cây nhỏ? Không lẽ thứ bọn họ tìm kiếm ở đây?
La Bố Trạch Tháp dắt ngựa đi vào rừng cây. Chỗ này không thích hợp cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa dễ lộ chính mình. Trước khi xác định điểm dừng chân của bốn người phải cẩn thận, cẩn thận.
Cẩn…
Bàn chân La Bố Trạch Tháp mới đạp vào khu rừng thì người cứng ngắc tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Một mũi tên nhọn chớp lóe qua tán cây, so với mũi tên nhọn uy hiếp thì kẻ khống chế nó càng đáng sợ hơn. Sát khí lạnh lẽo không phải tỏa định mà như cái lồng bao trùm La Bố Trạch Tháp.
La Bố Trạch Tháp tin tưởng gã hơi rục rịch thì sẽ bị mũi tên xuyên thủng, dù may mắn không bị bắn chết, xung quanh ẩn giauyá ba lực lượng sát khí phát ra từ Chiến Sĩ Hàng Ma đủ để đè bẹp gã. Đặc biệt là Chiến Sĩ huyết mạch hung bạo kia, Hàng Ma thất chiến, chỉ một người đủ quyết định thắng bại cuộc chiến! Nếu không đi vào rừng cây thì còn trốn được nhưng bây giờ La Bố Trạch Tháp đã không có cơ hội.
– Đây chẳng phải là La Bố Trạch Tháp sao?
Càn Kình chậm rãi đứng dậy, lá cây dính trên người rớt xuống hai bên.
La Bố Trạch Tháp nhìn Càn Kình, con ngươi co rút, khuôn mặt cứng ngắc nặn một nụ cười:
– Tình cờ vậy? Các ngươi cũng ở đây…
– Tình cờ?
Càn Kình ngoài cười nhưng trong không cười nhìn La Bố Trạch Tháp. Nếu không phải Càn Kình nhìn rõ người đến là ai thì đã sớm bắn tên xuyên thủng người gã.
– Ta đang chờ ngươi.
– Chờ ta?
La Bố Trạch Tháp không dám nhúc nhích nhìn mũi nhọn chớp lóe trong tay Càn Kình.
– Cái này…
– Đủ chưa?
Càn Kình lạnh lùng đánh gyã lời của La Bố Trạch Tháp, nói:
– Con người ta không có kiên nhẫn, ngươi còn lòng vòng là ta sẽ bắn chết!
Càn Kình nhìn mắt Càn Kình bắn ra tia hung ác, cảm giác người lạnh băng, tóc gáy dựng đứng. Trong sát khí tràn ngập mùi máu gay mũi, Càn Kình nói lời này không phải hăm dọa suông, hắn thật sự sẽ bắn.
Nếu tiếp tục che giấu… La Bố Trạch Tháp không chút nghi ngờ Càn Kình bắn tên đâm thủng đầu gã. Bị sát khí máu tanh quấy rầy, con người phản ứng chậm hơn bình thường nhiều, dù thấy công kích của Cung Tiễn Thủ chưa chắc né được.
La Bố Trạch Tháp ngẩng đầu lên, khẽ thở dài:
– Thiếu gia của chúng ta kêu ta đến.
Càn Kình nhẹ gật đầu ý bảo La Bố Trạch Tháp nói tiếp.
La Bố Trạch Tháp tặc lưỡi nói:
– Thật ra thiếu gia của chúng ta vì tốt cho csác ngươi. Chúng ta cùng nhau rời khỏi tái ngoại, thiếu gia thấy các ngươi lại đi trở về nên kêu ta theo sau, lỡ như các ngươi gặp khó khăn thì ra tay giúp… A!
Tiếng hét đau đớn vang trong rừng cây rậm lá bắn thẳng lên trời. Con chim đậu bị hù sợ bay lên cao, bay lượn trên rừng cây.
La Bố Trạch Tháp quỳ một gối trên mặt đất, hai tay ôm chân trái tuôn máu ồ ạt, trong đầu ám ảnh mũi tên đáng sợ vừa rồi.
Nhanh!
La Bố Trạch Tháp chỉ thấy ánh sáng mũi tên chợt lóe, bên tai nghe dây cung rung, cùng lúc đó chân trái đau nhức. La Bố Trạch Tháp không thể khống chế té xuống đất, khi đó gã mới phát hiện dưới đầu gối đã không có tứ chi.
Mặt cỏ sau lưng La Bố Trạch Tháp bị mũi tên xoáy đục một lỗ, chỉ có chút lông chim đuôi tên lộ ra mặt đất, nguyên thân tên cắm sâu vào.
Một mũi tên bắn gãy chân!
Người La Bố Trạch Tháp ướt đẫm mồ hôi, run bần bật. La Bố Trạch Tháp kinh khủng nhìn Càn Kình. Cung Tiễn Thủ đáng sợ, hắn đáng sợ còn hơn cả Chiến Sĩ Hàng Ma ngũ chiến hay lục chiến. Trái tim lạnh lùng khiến người bị công kích không thể cảm nhận được một chút ý đồ trước khi hắn ra tay.
– Ngươi cứ tiếp tục nói dối.
Càn Kình chậm rãi lắp cung tên, nói:
– Ta bảo đảm sẽ bắn gãy một chân khác của ngươi.
Đau đớn, sợ hãi khiến La Bố Trạch Tháp không thể ngừng run, răng kêu lạch cạch.
– Nói cũng chết, không nói cũng chết, ngươi nghĩ ta ngốc sao?
– Ngươi rất thông minh.
Càn Kình gật đầu, nói:
– Nói có thể chết sảng khoái. Không nói? Ta nhớ từng đọc một quyển sách ghi là nếu cắt mấy trăm vết thương trên người rồi bôi mật đường vào, ném người đó vào bầy kiến…
Đoạn Phong Bất Nhị bản năng liếc Càn Kình, gãi sau gáy thấy ngứa.
Đoạn Phong Bất Nhị lầm bầm:
– Ác gì mà… Tàn nhẫn quá vậy?
– Còn có một cách.
Càn Kình nhìn mắt La Bố Trạch Tháp lóe tia sợ hãi, bình tĩnh nói:
– Trước tiên rót nước sôi vào người rồi dùng bàn chải sắt lột từng miếng da người. Rồi…
– Đừng nói nữa!
Mộc Nột Chân Sách rống lên, trong thanh âm chất chứa tuyệt vọng:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi còn Ma tộc hơn cả Ma tộc…
Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng nói:
– Lão Càn, sao ngươi biết hình phạt đáng sợ vậy?
Càn Kình nhướng mày nói:
– Bình thường đọc nhiều sách đi, còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc nữa, ta ký ức khắc sâu với hai loại này.
– Ta nói này…
Thân thể cứng ngắc của La Bố Trạch Tháp mềm đi.
– Thiếu gia nói khiến ta đi theo các ngươi, do Lặc Lợi Tạp tìm đoàn mã tặc sau đó ta thả Hỏa Đầu Cáp liên hệ, xác định vị trí của các ngươi…
– Lôi Uy…
Mi mắt Càn Kình rũ xuống. Mắt La Bố Trạch Tháp chợt lóe sáng, hai tay vỗ đất tăng lực lượng đùi phải đạp đất nhào hướng Chiến Sĩ huyết mạch đứng gần tay phải gã. Kinh nghiệm chiến đấu hơn mười năm khiến La Bố Trạch Tháp chờ Càn Kình nghe đến tên người phản ứng trong chớp mắt đó là cơ hội cuối cùng của gã.
La Bố Trạch Tháp vươn tay phải ra, khớp xương kêu răng rắc. Da xương thô dày bóp cổ Thiết Khắc. Thanh niên này là yếu nhất trong bốn người, thực lực Hàng Ma như chiến, khoảng cách gần như vậy lại hơi phân tâm sẽ có bảy phần cơ hội thành công.
Chờ chết? Mặt La Bố Trạch Tháp lộ nụ cười dữ tợn. La Bố Trạch Tháp cảm giác ngón tay đã chạm được lớp da mềm mại trên cổ Thiết Khắc. Chỉ cần bắt lấy Chiến Sĩ Hàng Ma nhị chiến làm con tin thì La Bố Trạch Tháp không cần chờ chết, gã có thể…
Trong khoảnh khắc mắt Thiết Khắc đen như mặc thạch. Lực lượng huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ sôi trào, gầm rống trong thân thể, lực lượng hùng hồn phát ra. Một cánh màu đen hoa lệ lông chim mềm mượt xé lưng áo, bùm một tiếng hoàn toàn nở rộ.
Thánh khiết, đấu khí hắc ám rồi xen lẫn thánh khiết, hung bạo, mạnh mẽ, kiêu ngạo bùng nổ từ thân thể Thiết Khắc. Năm ngón tay phải thuôn dài như bàn tay sắt đepn nhất, hoàn mỹ nhất nghệ thuật đại sư đúc ra.
Xinh đẹp… Không, là hoàn mỹ! La Bố Trạch Tháp thấy bàn tay đẹp đến hoàn mỹ che trước cổ Thiết Khắc, đánh mạnh vào tay gã. La Bố Trạch Tháp cảm giác như đập vào khối sắt, cảm giác đau mới xộc lên não đã bị giật mình tột độ hù dọa.