Bích Lạc nhẹ nhàng đến gần Càn Kình, giọng rụt rè như cũ.
– Lão sư rất lo cho ngươi, tưởng đâu ngươi đã chết, khóc một ngày.
– Vậy sao?
Càn Kình vò đầu lúng túng nhìn Bích Lạc, nói:
– Lão sư rất hy vọng học viện chúng ta sẽ nổi bật trong cuộc thi nhưng ta không về kịp, lại hạng chót nữa?
Bích Lạc gật đầu, mũ to Ma Pháp Sư lắc lư theo.
– Chiến Sĩ hệ lại hạng bét.
– A? ý của nàng là ma pháp hệ không hạng chót?
Càn Kình tỉnh táo tinh thần, tòng mắt liên tục xoay chuyển nhìn Bích Lạc. Càn Kình thầm đoán chẳng lẽ tỷ tỷ Hoàng Tuyền của Bích Lạc đột nhiên chạy ra trong lúc thi, càn quét ma pháp hệ?
– Đệ nhất ma pháp hệ…
Giọng Bích Lạc nhỏ như muỗi kêu, nói:
– Ta không biết tại sao sẽ như vậy, nghe nói trong cuộc thi ta bị đối thủ đánh hôn mê, lúc sắp phán quyết thì ta đứng dậy đông đối thủ thành băng. Ta còn dùng Địa Thứ Thuật diện tích lớn, nguyên lôi đài trừ dưới chân đối thủ và ta ra toàn bộ mọc Địa Địa Thứ dài hơn một thước. Các đệ tử khác nhìn thấy xong đối thủ nào đối chiến với ta đều bỏ quyền.
Càn Kình xoa trán, cười khổ. Hoàng Tuyền đúng là rất yêu thương muội muội, thấy muội muội bị đánh ngất liền tức giận ra mặt.
Thực lực của Hoàng Tuyền là Đại Ma Pháp Sư trong cuộc thi dễ dàng đè bẹp tất cả.
– Hoàng gia Chiến Tranh học viện Thánh thành Thần đô có mời ta.
Càn Kình không hề bất ngờ. Khi Hoàng Tuyền khống chế thân thể Bích Lạc dù không bộc lộ hết lực lượng ma pháp cũng đủ khiến lão Ma Pháp Sư nghiên cứu suốt đời giật mình muốn rớt tròng mắt. Hoàng gia Chiến Tranh học viện không mù hay điếc chắc chắn sẽ mời Bích Lạc, dù nàng không có lực lượng huyết mạch cũng nâng niu nàng như báu vật.
– Ta… Ta không muốn đi…
Bích Lạc lấy hết can đảm cao giọng nói:
– Ta muốn đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện của Vĩnh Lưu thành…
Chiến Tranh Chinh Phạt học viện? Càn Kình thật bất ngờ. Hoàng gia Chiến Tranh học viện nổi danh kiêu ngạo, bình thường mặc kệ ngươi là đệ tử thiên tài chỗ nào muốn tham gia hoàng gia Chiến Tranh học viện phải thi thử. Trừ bq Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực ra, dù là Chiến Sĩ mười gia tộc huyết mạch khác có thức tỉnh lực lượng huyết mạch cũng phải đi thi.
Chính vì nguyên nhân này nên các Chiến Sĩ thế hệ trẻ của mười gia tộc huyết mạch thà chọn học viện hạng nhì, hạng ba toàn quốc cũng không đi hoàng gia Chiến Tranh học viện.
Một học viện kiêu ngạo như vậy lại chủ động mời Bích Lạc, có thể nói là thù vinh to lớn. Cùng với lời mời này hoàng gia Chiến Tranh học viện sẽ đưa ra vô số điều kiện hậu đãi. Chắc không chỉ miễn phí toàn bộ học phí, hoàng gia Chiến Tranh học viện còn cho Bích Lạc tiền vào mỗi tháng.
Mời và thi là vĩnh viễn nhận đãi ngộ khác nhau dù ở bất cứ học viện nào. Đệ tử nhận thư mời ăn tốt nhất, dùng tốt nhất, ưu tiên sử dụng tài nguyên, phân phối đạo sư tốt nhất, một học mấy học viện được phân một đạo sư.
Đệ tử thi thì trừ số ít có thành tích ưu tú ra còn lại được đãi ngộ bình thường, có lẽ một đạo sư dạy mấy chục người.
Chỉ đạo một đối một và dạy mấy chục người cùng lúc là hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
– Nàng từ chối? Và muốn đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện ở Vĩnh Lưu thành?
Càn Kình xoay quanh người Bích Lạc, đánh giá nàng.
– Néu hoàng gia Chiến Tranh học viện mời nàng thì chắc đãi ngộ sẽ rất tốt.
Ngón tay Bích Lạc xoắn y Phục Ma pháp biểu hiện trong lòng cục xúc bất an.
– Ta… Ta thật sự không biết tại sao mình lợi hại như vậy. Ta cứ cảm thấy đó không phải là ta, nếu ta đi hoàng gia Chiến Tranh học viện…
Càn Kình vỗ trán, hắn thật đãng trí. Bích Lạc không biết Hoàng Tuyền tồn tại, hơn nữa đến hoàng gia Chiến Tranh học viện Hoàng Tuyền sẽ không vì muội muội mà chủ động thân thể. Chỉ khi nào Bích Lạc hôn mê hoặc gủ Hoàng Tuyền mới xuất hiện.
Vậy là thực lực như Bích Lạc đi hoàng gia Chiến Tranh học viện chỉ có nước bị người cười nhạo chọc quê.
– Vậy Chiến Tranh Chinh Phạt học viện Vĩnh Lưu thành có phản ứng gì với lựa chọn của nàng?
– Bọn họ cho ta điều kiện là có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của ta.
Bích Lạc rụt rè cúi gục mặt, cảm giác thực lực của nàng hoàn toàn không xứng với điều kiện Chiến Tranh Chinh Phạt học viện đưa ra.
– Không tệ.
Càn Kình xòe bàn tay ra nói:
– Vậy thì chắc chúng ta sẽ trở thành bạn học.
Bích Lạc vươn tay, giống mèo giơ vuốt nhẹ chạm vào lòng bàn tay Càn Kình rồi vội rụt về ống tay áo ma pháp rộng lớn.
Bích Lạc đầu sát ngực, nói:
– Ngươi không đi gặp lão sư một lần sao?
– Nghe nàng nói xong ta nghĩ cũng nên đi xem.
Càn Kình khẽ thở dài:
– Lão sư đặt hy vọng vào ta rất nhiều, kết quả… Ài, nàng chiếu cố đám Bất Nhị giúp ta, ta đi rồi về.
Càn Kình rời khỏi La gia, ngồi trên lưng ngựa nhớ lại kỷ niệm từ khi đến Áo Khắc Lan. Nói ra thì người Càn Kình có lỗi nhất là lão sư La Đức. Trong năm học thứ nhất La Đức chăm sóc Càn Kình rất nhiều, vì vào đấu linh đại trận mà nhiều lần tranh chấp với chủ nhiệm huấn đạo cuối cùng giành lấy cơ hội rèn luyện lần thứ hai cho hắn.
Kết quả bởi vì Càn Kình đi Ma tộc ám sát làm lỡ cuộc tih, không hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của La Đức lão sư.
Càn Kình xuyên qua cửa lớn học viện, đi vào phòng hiệu trưởng. Càn Kình đẩy mở cửa gỗ khép hờ, nhìn La Đức lão sư cúi đầu ghi cái gì đó. Thời gian ngắn ngủi không gặp mặt, Càn Kình thấy mệt mỏi và già nua trên nét mặt La Đức. Vì học viện này có thể nỗi trội huy hoàng, lão sư khác đều sống an nhàn còn La Đức cố gắng kiên trì, đặc biệt mệt nhọc.
Càn Kình lặng lẽ đi vàop hòng:
– Lão sư…
La Đức ngẩng đầu lên, dụi mắt. Biểu tình La Đức biến kích động, đứng bật dậy vọt qua bàn công tác bắt lấy vai Càn Kình.
– Tiểu tử, ngươi không chết?
– Đúng vậy. May mắn sống tiếp.
Càn Kình nhỏ giọng nói:
– Lão sư, xin lỗi. Ta làm lỡ hội thi, không giúp được việc cho lão sư.
La Đức ngẩn ra, trong đôi mắt đầy ý cười ngấn lệ.
– Không sao, không sao, ngươi trở về là tốt rồi, tốt rồi, chuyện khác không quan trọng, không quan trọng.
Càn Kình dìu La Đức ngồi xuống, lòng tràn đầy cảm thán. Đây chính là La Đức, lão sư ủng hộ mỗi một học sinh trong trường. Vị trí hàng đầu trong lòng La Đức là học sinh an toàn, lão sư thật lòng suy nghĩ cho học sinh.
– Lão sư, vô cùng xin lỗi.
Càn Kình khẽ thở dài:
– Nếu có ta thì chắc đã giúp học viện lấy thứ bậc tốt.
– Không sao không sao, có một số chuyện là mạng. May mắn không biết tại sao Bích Lạc đột nhiên biến mạnh, học viện vẫn được đến nhiều tài chính ủng hộ.
La Đức vỗ bàn tay Càn Kình, nói:
– Còn ngươi thật khiến ta lo lắn, không thi thì sao vsào Chiến Tranh học viện? Thiên phú của ngươi rất tốt, chắc sau này sẽ trở thành Chiến Sĩ vĩ đại, tuyệt đối không thể bởi vì không thi phá hủy tiền độ. Để ta nghĩ… Ta nghĩ xem…
La Đức gõ màng tang, vẻ mặt đăm chiêu, miệng lầm bầm:
– Ta nghĩ xem, để ta nghĩ thử… Có thể nhờ ngươi đi Hồng Lưu Chiến Bảo kiếm một thư giới thiệu cho ngươi, làm học sinh đậu vớt cũng được. Tuyệt đối không thể làm lỡ tiền đồ! Nếu không được nữa thì ngươi ở lại học một năm, ta sẽ miễn toàn bộ học phí cho ngươi!