– Cuồng Ca, lần này ngươi được lợi rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị ra khỏi sơn động, cười nói:
– Ta nghe nói Chiến Sĩ bình thường cô đọng sơn động là chuyện cực kỳ khó khăn, Càn Kình cho ngươi một con đường tắt.
Phần Đồ Cuồng Ca nhẹ gật đầu. Mấy ngày vùi dưới cát đúng là Phần Đồ Cuồng Ca cảm giác cách này tốt hơn chút, tốt hơn bất cứ minh văn trận pháp nào.
– Càn Kình.
– Có chuyện gì?
Càn Kình bất ngờ nhìn Thiết Khắc, anh đẹp trai siêu oách này trừ phi có chuyện cần thiết mới lên tiếng.
– Thả ma võ sĩ bên cạnh Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi.
– Được.
Càn Kình gật đầu, trong mắt lộ rõ tò mò nhìn Thiết Khắc. Anh đẹp trai con lai này tuyệt đối không phải người từ bi, hôm quay về Áo Khắc Lan Thiết Khắc dám xuống tay khiến tướng quân gác thành bốc hơi, tại sao hôm nay gã cầu tình cho người ma tộc? Chẳng phải Thiết Khắc hận ma tộc nhất sao?
– Hắn…
Thiết Khắc trầm ngâm nói:
– Đó là một ma tốt. Hôm đó ta có thể sống rời khỏi hoàng cung là nhờ hắn báo tin, lén thả ta đi, nếu không thì ta chết rồi.
Càn Kình thở dài, lúng túng gãi đầu. Nếu sớm biết tình huống như vậy thì lúc trước Càn Kình sẽ không bắn mũi tên kia làm ân ma của Thiết Khắc biến thành ma một giò. Đợi lúc khác phải tìm cách bồi thường.
– Công chúa, bọn họ đi rồi.
– Đi rồi?
Một con mắt của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lộ tia suy tư:
– Thật sự đi?
Lạp Pháp Nhĩ ngoái đầu nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Công chúa điện hạ này chưa từng phục bất cứ ai xem ra bị Chiến Sĩ bình thường tên Càn Kình đánh sợ.
– Chờ thêm chút đi.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lắc đầu, nói:
– Ta cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Lạp Pháp Nhĩ giương cánh dơi lợi dụng bão sa mạc bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng phóng ra sóng âm dò tìm đặc biệt của Chiến Sĩ Huyết Bức, xuyên qua cuồng phong Cổ Hoang Sa Hải khó khăn tìm vị tí của đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc.
– Nguy rồi, mau đáp xuống!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bỗng mạnh giẫm. Lạp Pháp Nhĩ cũng cảm giác khi lạnh nguy hiểm chạy trong người, loại cảm giác này không phải lần đầu xuất hiện trong Cổ Hoang Sa Hải.
Có nguy hiểm!
Cổ Hoang Sa Hải cực kỳ nguy hiểm, dù là mặt đất hay bầu trời. Lạp Pháp Nhĩ nhanh chóng đáp xuống, vùi sâu vào cát. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lén ló đầu ra nhìn Hoàng Kim Sư Thứu Vương xoay mấy vòng trên bầu trời.
Ma thú cao đẳng đáng sợ, đây là lần thứ hai, nếu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Lạp Pháp Nhĩ chậm một chút thì ma pháp Lôi Đình Chi Chuy của Hoàng Kim Sư Thứu Vương sẽ đập xuống. Hủy Diệt Ma Nhãn Phục Ma cửu chiến không thể ngăn được ma pháp đáng sợ này.
Nhìn Hoàng Kim Sư Thứu Vương biết mất, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vỗ hạt cát trên người, chân mày xinh đẹp lại cau. Nếu mới rồi Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mặc Ám Ma Khải thì có lẽ không cần sợ Huyền Thiết Thủ. Càn Kình chết tiệt, hủy một mắt của ta, còn làm ta không lấy được Ám Ma Khải, không thể đợi nữa!
– Sớm bắt lấy Ám Ma Khải sẽ tăng một phần lực lượng tự bảo vệ mình.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi hướng sơn động:
– Ở lại đây không an toàn, không biết Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương tên Càn Vô Thiên có nói việc ta ở đây với gia tộc của bọn họ không?
– Chắc là không.
Lạp Pháp Nhĩ đi cà nhắc sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nói:
– Người đó rất kiêu ngạo, chắc sẽ tìm cách dựa vào lực lượng của mình đánh trở về.
– Vậy sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngửa đầu nhìn trời:
– Hy vọng là vậy. Chờ ta lấy được Ám Ma Khải là có thể lại mở ra thức tỉnh lực lượng huyết mạch, khi đó chừng mấy tháng là thực lực của ta tăng vọt, có thể tự tay giết Càn Kình.
– Công chúa điện hạ, chắc đám Càn Kình đã đi xa.
Lạp Pháp Nhĩ theo sau Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nhỏ giọng nói:
– Sóng âm ta phát ra dội lại không có tin tức về bọn họ.
Mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lộ nụ cười đắc ý, chân mày nhíu chặt giãn ra hai bên. Đây là tin tức tốt duy nhất Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nghe được trong mấy ngày qua.
Khoáng sơn không cao, sơn động khá tối. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lấy một viên dạ minh châu từ đấu giới ra, đây là vật xa xỉ với Càn Kình nhưng đối với nữ ma thuộc hoàng gia ma tộc thì không đáng tiền.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuyên qua màn sáng, chân mày giật giật. Vết thương dính nước làm Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thấy nhói.
– Càn Kình chết tiệt, ta nhất định phải giết ngươi!
Lạp Pháp Nhĩ đứng sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nuốt nước bọt khan. Thị lực của ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức rât kém, gần như mù, chỉ có phát ra sóng âm tạo ra hình ảnh trong đầu.
Qua nước giếng tẩy lễ, y phục của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ướt sũng, quần dài y phục Chiến Sĩ đen dán cặp mông vêu hình trái đào, cặp mông co giãn như không mặc quần.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lắc đầu hất bọt nước dính trên tóc dài kéo theo bộ ngực cao lắc lư, toát ra sức hấp dẫn quyến rũ.
– Ực!
Lạp Pháp Nhĩ hít mạnh mùi hương thân thể Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trong không khí. Ông trời cướp đi thị lực của ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức nhưng ban cho thính giác, khứu giác cực kỳ nhạy. Bên ngoài đồn rằng nữ ma rất là dâm đãng nhưng không ngờ nàng còn trinh.
– Quả nhiên!
Mắt trái của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lấp lánh tia vui sướng:
– Chỗ này mọc đầy dược thảo biến dị, chỉ cần có được bút khí ký giá của Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn là ta sẽ trở thành một Thần Bí Dược sư, khi đó chế tạo ra dược tề kích phát ta thức tỉnh chung cực…
– Công chúa, nên mau chóng đi tới trước.
Lạp Pháp Nhĩ áp sát thì thầm vào tai Lộ Tây Pháp Lưu Thủy:
– Ta sợ có người đi theo phía sau.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nghiêng đầu sang bên, chán ghét trừng Lạp Pháp Nhĩ:
– Đừng dán sát bản công chúa như vậy.
– Tuân lệnh!
Lạp Pháp Nhĩ cung kính lùi ra sau một bước.
– Công chúa điện hạ.
Đi qua đường hầm dài, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bị thực vật trong đại sảnh làm rung động, môi đỏ hồng nhếch cao.
– May mắn những người này không hủy thực vật.
– Công chúa địa hạ hãy mau mở kho báu lấy Ám Ma Khải ra đi!
Lạp Pháp Nhĩ quỳ dưới đất nhỏ giọng nói:
– Ta cứ thấy những người này rời đi là có mưu kế, mưu kế muốn dụ chúng ta đi ra.
– Vậy thì sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi hướng ngai vàng bằng đá, nở nụ cười tự tin nói:
– Ta lấy được Ám Ma Khải rồi muốn đi tìm bọn họ, chúng tự đưa lên cửa thì càng tốt.
Một giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nhỏ vào tầng kim loại tay vịn ngai vàng.
Máu nhỏ vào tay vịn phát ra ánh sáng yếu ớt, từng sợi chỉ quấn quanh nhau hợp thành ma pháp trận mắt thường khó thấy, phù văn ma pháp chỉ có máu của gia tộc Lộ Tây Pháp mới mở ra được!
Cửa kho báu từng bị Càn Kình mở nay lại hé mở, vách đá xung quanh không nhúc nhích nhưng trần nhà mật thất run run, vô số đá vụn rớt xuống.
Mật thất trong mật thất! Nó giấu trên trần nhà!
Một vật màu đen từ trần nhà rớt xuống, còn có một cây kim loại xuyên qua quyển sách rớt xuống theo, đây mới là ghi chép thần bí dược tề của Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.