Ác mộng! Đó là ác mộng Vệ Bất Hoán không muốn nhớ lại nhất hiện ra khi gã nhìn đến Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan.
Lạch cạch cạch cạch!
Vệ Bất Hoán kiềm không được răng va nhau, thân thể như nhớ lại lần bại trận đó, sỉ nhục gầm rống trong lòng.
– Chú ý lời nói và việc làm của ngươi.
Thiên Luyện Linh Quan không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
– Khi dễ con nít thì có gì hay?
Khi dễ con nít?
Vệ Bất Hoán cảm giác ánh mắt người xung quanh biến thành xem thường, chỉ vì Thiên Luyện Linh Quan nói một câu mà đổi thành xem thường.
Lửa giận lại xông lên não Vệ Bất Hoán. Đúng vậy, ta đã không còn là ta của mấy năm trước! Bây giờ ta cường đại hơn trước, ta nhịn bao nhiêu ngày nên bùng nổ rồi!
Tại sao ta phải sợ Thiên Luyện Linh Quan? Vệ Bất Hoán chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xám trắng tràn ngập tia khiêu khích. Bây giờ ta tu luyện Thiên Tàn đấu khí đặc biệt cao thâm, dù ngươi là Thiên Luyện Linh Quan cũng chưa chắc địch lại ta!
– Lôi Đình Sư Vương, hôm nào ta sẽ tìm ngươi luận bàn…
Vệ Bất Hoán chưa nói xong chợt thấy Thiên Luyện Linh Quan giơ ngón út lên lắc lư.
Đây là… Mắt Vệ Bất Hoán trợn to. Ngón út? Lần trước ngươi dùng ngón trỏ, giờ muốn nói là ta không có cả tử cách khiến ngươi sử dụng ngón út sao?
– Hừ! Lôi Đình Sư Vương hãy chờ xem, bây giờ ta không còn là ta mấy năm trước!
Vệ Bất Hoán lại cất bước đi hướng Càn Kình, nói:
– Hôm nay ta sẽ dùng thân thể của tiểu tử này nói cho ngươi biết ta mạnh cỡ nào.
Thái Thản Thiết Mạc hơi nhúc nhích nhưng một Chiến Sĩ đứng bên cạnh đè cổ tay gã, mắt liếc hướng lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan.
– Hừ!
Thái Thản Thiết Mạc ngồi trở về vị trí của mình. Thiên Luyện Linh Quan không nhúng tay tiếp, hình như mọi chuyện không đáng để trong lòng gã.
– Học trưởng… Bọn họ…
– Chỗ này là Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, bồi dưỡng Chiến Sĩ.
Một đệ tử Chiến Sĩ đứng gần Thiên Luyện Linh Quan ngập ngừng định nói gì thì bị gã lạnh lùng răn:
– Bị người đánh chết tại đây là phế vật, so với tương lai lãng phí lương thực quân đội trên chiến trường nhân ma còn không bằng sớm chết tốt hơn.
Không quan tâm.
Nhiều đệ tử tuyệt vọng. Tại đây Thiên Luyện Linh Quan có tư cách nhúng tay nhất vậy mà hoàn toàn đồng ý định luật kẻ yếu bị đào thải của hiệu trưởng đại nhân, mắt thấy án mạng sắp xảy ra nhưng Thiên Luyện Linh Quan lờ đi.
Vệ Bất Hoán đi rất nhanh nhưng sân nhảy cực lớn, gã đi mấy chục bước vẫn chưa đến gần Càn Kình, ngược lại bị một thanh niên cầm quạt, cươi tủm tỉm, mặc trường sam trắng như tuyết cản đường.
– Cút cho ta…
Vệ Bất Hoán vẻ dữ tợn nhưng gã bỗng ngẩn ra.
Thiên Luyện Linh Quan ngồi trên ghế thủ lĩnh Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu Vương hơi điều chỉnh tư thế, mũi phát ra tiếng hừ ngạc nhiên và nghi hoặc.
Càn Kình nhíu mày nhìn bóng lưng Mộc Nột Thiên Sách. Mới nãy trong khoảnh khắc Mộc Nột Thiên Sách bùng phát ra khí thế cường đại, đó không phải là uy thế khi Chiến Sĩ bùng nổ đấu khí mà đơn thuần là khí thế.
Tựa như vương giả ngủ sau trong một khoảnh khắc đột nhiên mở mắt ra, vô số người xếp hàng quỳ rạp bị đao phủ chém đầu.
Đó không phải là hơi thở của Chiến Sĩ. Trong đầu Càn Kình đầy nghi hoặc. Hơi thở xuất hiện rồi biến mất trên người Mộc Nột Thiên Sách là cái gì?
Vệ Bất Hoán chần chừ nhìn Mộc Nột Thiên Sách. Vệ Bất Hoán như trọng kỵ binh luôn đi ngang đột nhiên vòng qua người Mộc Nột Thiên Sách đi hướng Càn Kình, ngoái đầu nhìn gã, mặt đầy thắc mắc. Tại sao vừa rồi Vệ Bất Hoán ánh mắt giao nhau với Mộc Nột Thiên Sách sinh ra sợ hãi?
Không sai! Chính là sợ hãi! Cảm giác khác hẳn với khi đối diện Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan, người đứng hạng nhất Thiên Luyện Linh Quan tạo cảm giác bá đạo cao không thể với tới. Còn thanh niên luôn cười híp mắt tạo cảm giác muốn thần phục.
Tại sao như vậy? Tại sao? Phiền não hóa thành lửa giận tràn ngập trong lòng Vệ Bất Hoán. Gã phải giết người! Dù không giết người thì Vệ Bất Hoán quyết phế Chiến Sĩ tên Càn Kình!
Nếu không thì sau này trong vườn trường người khác sẽ nhìn Vệ Bất Hoán như thế nào? Vệ Bất Hoán bỗng dừng bước, đấu giới liên tục tăng lên. Hàng Ma, Phục Ma, Tru Ma!
Mắt Thái Thản Thiết Mạc lóe tia khác lạ. Là Tru Ma cửu chiến? Thực lực như vậy không nên chỉ xếp ở hạng bốn mươi Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ, Vệ Bất Hoán nên đứng ở vị trí càng cao.
Lửa giận hỗn hợp đấu khí, Vệ Bất Hoán cảm giác đấu khí của gã lần đầu tiên đột phá ải mười vạn chuyển. Tuy Vệ Bất Hoán chưa cô đọng ra hoàng kim đấu tâm nhưng mạnh hơn Tru Ma cửu chiến bình thường rất nhiều.
Vô địch, cảm xúc vô địch tràn ngập trong lòng Vệ Bất Hoán. Hai tay Vệ Bất Hoán bỗng bấu mặt đất, bụng gần như dán sát đất, gã trở thành con bò cạp khổng lồ.
Vệ Bất Hoán xuất chiêu công kích khiến nhiều người thấy kỳ. Hai tay Vệ Bất Hoán chống mặt đất, người nằm bẹp dí, rõ ràng là nằm dưới đất nhưng tạo cảm giác tùy thời giơ kiềm to tập kích.
Chỉ có tứ chi chấm đất nhưng cho người ảo giác bò cạp tám chân, tứ chi lao nhanh trên mặt đất ma sát phát ra tiếng rít quái dị, như có con bò cạp khổng lồ tấn công. Nguyên mặt đất bị thân hình Vệ Bất Hoán che chắn.
Nhiều đệ tử Chiến Sĩ thấy hình ảnh này trong lòng bứt rứt. Thanh âm đi nhanh hình thành ma sát như ở trong bãi cát bỗng chui ra hàng ngàn, vạn bò cạp. Chúng nó chạy nhanh dưới đất sinh ra thanh âm, người nghe da đầu tê dại.
Nhiều đệ tử Chiến Sĩ ngẩn ngơ. Đây chính là cường giả bốn mươi hàng đầu trong Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ sao? Quả nhiên cường đại. Đối diện công kích như vậy bọn họ không cần đánh cũng nhận thua.
Vệ Bất Hoán bò dưới đất chạy cực nhanh, chớp mắt đã vọt tới trước mặt Càn Kình. Đùi phải giấu phái sau như cái đuôi bò cạp giơ lên cao, độ gấp khúc quái dị nhắm vào đầu Càn Kình. Bạo kích hung mãnh mang theo gió tanh gay mũi, đó giống như cây roi mềm không xương chứ không phải chân dài có xương cứng.
Phút chốc trong mắt mọi người Càn Kình như con mồi bị bò cạp nhắm trúng, muốn trốn tránh đã không kịp.
Càn Kình đối diện đòn công kích quái dị hung ác, mặt không chút thay đổi, người hơi cong lại, nắm tay lật ra ngoài, năm ngón bóp không khí nghênh đón bàn chân như cái đuôi bò cạp, cứng đối cứng đánh ra.
Muốn chết!
Đuôi mày dữ tợn giương lên, Vệ Bất Hoán cười lạnh. Bàn chân Vệ Bất Hoán giấu trong giày trải qua nhiều ngày tu luyện móng chân đặc biệt cứng rắn như sắt thép, chất độc lạnh băng trên móng chân có thể đóng băng toàn bộ đấu mạch chỉ trong chớp mắt sau đó độc chết người.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Gân cốt, cơ bắp, đấu khí đụng vào nhau phát ra tiếng trầm đục như vật nặng từ trên cao rớt xuống. Nơi quyền cước va nhau đấu khí văng khắp nơi. Giày trên chân Vệ Bất Hoán rách nát lộ ra móng chân đen như mực toát ra mùi tanh hôi.
Răng rắc!
Mọi người nghe thấy tiếng xương gãy, trong phút chốc không nhận rõ là phát ra từ người Vệ Bất Hoán hay Càn Kình. Thiên Luyện Linh Quan ngồi trên ghế thủ lĩnh Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu Vương phát ra tiếng kêu ngạc nhiên và nghi hoặc.