Đấu giới là luật thép, dù là cường giả mạnh cỡ nào, cho dù là cường giả thức tỉnh huyết mạch chung cực, cường giả huyết mạch Tinh Linh Vương có thể vận dụng ma pháp khiến thần trong truyền thuyết phải ghen tỵ, tất cả khi đối mặt đấu giới của người khác đều chịu bó tay.
– Chẳng lẽ? Không có chẳng lẽ!
Âu Lạp Lạp chắp hai tay sau lưng thong thả đi tới, nói:
– Sự thật là dù ngươi tìm Âu Lạp Khắc, đánh bao niêu lôi đài thì hắn không có cách nào giải mở đấu giới của người khác giúp ngươi. Âu Lạp Khắc rất giỏi cách giết người nhưng giải mở đấu giới thì trừ Thần Bí Dược sư ra không ai làm được.
Càn Kình cảm giác tức ngực tựa như có một hòn đá to đặt lên ngực, hít thở khó khăn. Lão sư Âu Lạp Lạp nói rất rõ, đấu giới trước nay chưa từng bị mở ra trong lịch sử Chiến Sĩ nhưng lão sư Thần Bí Dược sư này có cách mở nó.
Tin tức này giống như kẻ trôm gian xảo nhất đời đối mặt cái khóa phức tạp nhất đương thời, không thể mở ra được. Bỗng nhiên kẻ trộm nghe có người bảo: Ta có thể mở ống khóa này.
– Căn nguyên đấu giới nằm ở đấu quả, tuy trông như nó hoàn toàn biến mất nhưng không đại biểu tất cả của nó tan biến. Nếu biến mất hết thì đấu giới từ đâu ra?
Âu Lạp Lạp cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
– Chỉ cần điều phối dược tề đặc biệt thì dĩ nhiên có thể khiến đấu giới hiện ra.
– Khiến Chiến Sĩ có đấu giới uống vào?
Càn Kình tò mò suy đoán, nhìn hướng Âu Lạp Lạp.
– Có hai cách.
Âu Lạp Lạp giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phải, nói:
– Một loại cho hắn uống vào, loại khác đổ lên người hắn là được.
Càn Kình đánh rùng mình. Cách thứ nhất đã đủ làm người ta rung động, cách thứ hai nếu đến trước mộ các cường giả nói cho bọn họ biết tin chắc sẽ hù họ sống dậy từ dưới mồ, thật là quá…
Khoan đã…
Càn Kình nhíu chặt mày. Sau khi các cường giả chết thì đấu giới cũng biến mất, là thật sự mất đi hay đấu giới tồn tại? Nếu chúng nó còn tồn tại thì không phải tất cả cường giả chết tự nhiên, đấu giới càng không thể mất sạch.
Nếu rót dược tề vào thi thể những cường giả này thì có chăng…
– Ừm! Ta còn đang nghiên cứu cách ba.
Âu Lạp Lạp nghiêm túc suy nghĩ nói:
– Ta luôn kiên trì cho rằng sau khi Chiến Sĩ chết thì đấu giới còn tồn tại, về điểm này không cần xác nhận, bởi vì bản thân chúng nó còn tồn tại.
Càn Kình nghi hoặc nhìn Càn Kình. Ở chung với lão sư Thần Bí Dược sư này lâu cách Càn Kình tư duy cũng hơi giống với Âu Lạp Lạp, nhưng nàng lấy cái gì khẳng định sau khi Chiến Sĩ chết thì đấu giới sẽ tồn tại?
– Di tích.
Âu Lạp Lạp cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:
– Ngươi không cần đoán, đôi khi người ta phát hiện di tích kỳ lạ, di tích hoàn toàn không giống với con người xây dựng ra. Chúng nó đến từ đâu? Chính là đấu giới…
– Đấu giới, là di tích?
Càn Kình liên tục thụt lùi như bị người đạp vào ngực, đôi chân không thể khống chế liên tiếp lùi lại, mắt ngơ ngác nhìn Âu Lạp Lạp. Tin tức này quá khủng khiếp.
Trước kia chỉ nghe Xà hoàng Bàn Hoành Cơ từng nói không gian đặc biệt kia là tiền bối Bàn gia dùng sinh mạng và cách đặc biệt sáng tạo ra, bây giờ Càn Kình thấy rất có thể là giữ gìn đấu giới…
– Nhưng tại sao có đấu giới trở thành di tích, có đấu giới không xuất hiện?
Âu Lạp Lạp hờ hững nhún vai nói:
– Ta chưa nghiên cứu cái này.
Càn Kình nhìn Âu Lạp Lạp, không lên tiếng, rõ ràng lão sư chưa nói hết lời.
– Nhưng lão nương không có nhiều thời gian nghiên cứu mở đấu giới của người chết, nếu ngươi thấy thích thì từ từ nghiên cứu đi.
Âu Lạp Lạp tùy tay ném một quyển bút ký dày, cực kỳ tiêu sái xoay người đi hướng đàithực nghiệm.
– Có mở ra mớ đấu giới vô dụng kia cũng chẳng có gì, nghiên cứu nó chỉ tổ lãng phí thời gian lão nương sáng tạo thần.
Hai tay Càn Kình bưng quyển bút ký dày, có cảm giác như đang cầm một ngọn núi cực kỳ khổng lồ. Thành quả như vậy mà bảo là lãng phí thời gian? Nếu đem đi Chân Sách hoàng triều chắc chẳng những Thần Bí Dược sư Chân Sách hoàng triều, Ma tộc, Man tộc điên cuồng mà nguyên Chân Sách hoàng triều, Ma tộc, Man tộc đều điên lên.
Đáng tiếc…
Càn Kình nhìn quyển bút ký dày trong tay, thở dài. Tiếc rằng Âu Lạp Lạp không có bao nhiêu hứng thú về mặt này, không nghiên cứu cách mở đấu giới của người chết, không thì…
Càn Kình lắc mạnh đầu, hai tay tát mặt. Những tiền bối chết trận vì Chân Sách hoàng triều, ai cũng đáng giá Càn Kình kính nể, đến trước mộ bọn họ đều nên cúi đầu khom lưng chào.
Nếu không có đám người thì có lẽ Chân Sách hoàng triều đã không tồn tại, Ma tộc sớm thống nhất nhân loại, Càn Kình có sinh ra được không còn chưa biết chừng.
Đối với đám người đó nếu Càn Kình có suy nghĩ kiếm lợi trên thi thể bọn họ thì hắn có khác gì gia tộc Càn gia không để mắt đến người khác trả giá?
Dù có nghiên cứu thành công cũng quyết không làm ra chuyện bất kính với hài cốt các tiền bối!
Càn Kình siết chặt hai tay, tuy làm như vậy sẽ bị nhiều người xem là ngu ngốc nhưng làm nam nhân, Chiến Sĩ, có một số việc có thể làm nhưng có vài chuyện tuyệt đối không làm được!
Dù là nấm mộ cường giả Ma tộc cũng không! Càn Kình lắc đầu, bọn họ đúng là đại địch của Chân Sách hoàng triều nhưng họ chiến đấu vì bộ tộc bản thân, là Chiến Sĩ đáng giá tôn kính. Dù là đối địch thì đó là kẻ địch đáng kính.
– Nếu Chiến Sĩ không sinh ra kính ý với Chiến Sĩ…
Càn Kình mỉm cười, khinh thường nói:
– Vậy thì sao có thể trở thành Chiến Sĩ vĩ đại được?
Vô số năm qua Càn gia xuất hiện vô số cường giả, các loại cường giả để lại rất nhiều bút ký. Có nhiều tồn tại như Càn Chiến Huyền, Chiến Sĩ huyết mạch có khí phách lớn.
Càn Kình nhẹ lật một trang quyển sách dày, thần bí dược tề vĩnh viễn không phải chỉ cần biết phương thuốc là điều chế ra được.
Người ngoài nhìn thấy Thần Bí Dược sư là đám người điên, cầm dược liệu chính họ cũng không biết là gì tổ hợp tùm lum rồi vô tình tạo ra kết quả.
Trong học giới thần bí dược tề thì biết rõ thần bí dược tề đúng là cần nhiều may mắn nhưng mỗi lần thành công đều phải phân tích mới thành đạt. Bất cứ chuyện gì đều có nguyên lý nhất định, chẳng qua nhiều người khó hiểu nổi nguyên lý này.
Càn Kình cười khổ, ngón trỏ gãi mũi. Có khi Càn Kình không thể hiểu nổi những nguyên lý này là gì, bởi vậy đến hôm nay hắn chỉ mới là một thần bí dược tề học đồ.
Nhưng nếu không hiểu nguyên lý thần bí dược tề thì xác suất điều chế thành công thần bí dược tề cực thấp. Tại sao như vậy? Âu Lạp Lạp không giải thích, chỉ nói: Nếu như ngươi không hiểu biết nguyên lý thì thần bí dược tề sẽ không thừa nhận ngươi.
Bị dược tề thừa nhận? Ở trong mắt nhiều người thì đây là một trong số nguyên nhân Thần Bí Dược sư phát điên, chúng nó chỉ là một đám dược liệu bình thường không có sự sống.
Càn Kình chỉ biết rằng mỗi lần hiểu ra nguyên lý phương thuốc một dược tề thì đầu óc biến tỉnh táo hơn, dường như được cái gì công nhận, cảm giác thật khó nói rõ.