Hiệu trưởng Y Sa nhún hai chân lượn nhanh trên không trung, hai tay duỗi ra tựa phượng hoàng trong núi lửa, khí thế bao phủ một nửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
Thiết Nam ngẩng đầu liếc hiệu trưởng Y Sa, lông đen toàn thân phập phồng.
– Hiệu trưởng đại nhân, hiệu trưởng đại nhân…
Mộc Nột Chân Sách bước nhanh đi, hai tay giơ cao qua đầu huơ huơ nói:
– Đừng, xin đừng động tay, ta chỉ có một hỗ trợ tốt như thế!
Hiệu trưởng Y Sa đáp xuống lôi đài, không thật sự đối phó Thiết Nam, thậm chí không nhìn gã. Hiệu trưởng Y Sa vọt tới trước mặt Càn Kình, hai tay sờ soạng người hắn đẫm máu.
Hiệu trưởng Y Sa nói:
– Tiểu tử có sao không?
Có sao không? Khóe môi Càn Kình nhúc nhích một nụ cười, xương cốt rã rời. Giữa Chiến Sĩ Diệt Ma và Chiến Sĩ Tru Ma có chênh lệch gì đó rất lớn. Nếu không phải mỗi ngày Càn Kình uống Hỏa Sơn dược tề, đặt nền móng trong Tứ Quý sơn cốc, Cổ Hoang Sa Hải và cảm ơn Càn Chiến Huyền âm hiểm giúp một tay thì có lẽ một đấm vừa rồi đã phá vỡ đấu mạch.
– Không sao.
Càn Kình cảm giác đầu óc hơi choáng, là vì mới rồi hộc máu quá nhiều.
– Phải cảm ơn một đấm vừa rồi khiến ta hiểu nhiều.
– Hiểu nhiều? Không lẽ…
Hiệu trưởng Y Sa đánh giá Càn Kình từ trên xuống dưới, hỏi:
– Chắc không phải ngươi may như vậy đi?
– May?
Càn Kình giơ ngón tay trái lên chỉ vào toàn thân trào máu, cánh tay phải bị thương từ cú va chạm.
– Đây xem như là may mắn?
Nếu mới rồi Càn Kình sử dụng Phân Kim Liên Trảm và dung hợp Phong Vân Kim Thân cương thân cảnh vào cánh tay thì chắc sẽ không gãy xương vì chịu một đấm kia. Đáng tiếc. Phong Vân Kim Thân và Phân Kim Liên Trảm không thể chồng lên nhau.
Hiệu trưởng Y Sa nhìn cánh tay bị thương trầm trọng của Càn Kình, lắc đầu. Vốn chỉ đấu giành xếp hạng Bảng bách chiến kết quả xui xẻo đánh nhau với Thiết Nam giống hắc tinh tinh đích thực không hay ho ho gì, nhưng chỉ bị thương có chút ít thế này đã là may.
– May mắn ngươi không sao.
Mộc Nột Chân Sách đánh giá Càn Kình, tay vỗ ngực Thiết Nam, răn:
– Ta nói này Thiết Nam, sao mới rồi ngươi bỗng tăng sức chiến đấu lên? Chẳng phải ta kêu ngươi hỗ trợ sao?
Lúc này Thiết Nam còn giữ chiến thân huyết mạch, vẻ mặt oan uất có thể so tài với Mộc Quy Vô Tâm xem ai là Chiến Sĩ xấu nhất Vĩnh Lưu thành.
– Không thể trách ta được, mới nãy ta cảm giác Diệt Ma nhất chiến không thể áp hắn!
Thiết Nam bĩu môi kể ra suy nghĩ của mình:
– Nếu dùng Diệt Ma nhất chiến đánh nhau với hắn rất có thể ta sẽ chịu thiệt bị thương.
Các đệ tử xung quanh nhìn Càn Kình như ngó quái vật.
Diệt Ma nhất chiến đánh với Càn Kình có lẽ sẽ chịu thiệt? Đây là khái niệm gì?
Thiết Nam là ai? Có lẽ đệ tử trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện không hiểu rõ sức chiến đấu thật sự của gã nhưng đều biết tính cách gã rất đơn giản, thành thật, càng rất rung thành với Mộc Nột Chân Sách. Thiết Nam chưa từng nói dối Mộc Nột Chân Sách nửa câu.
Hiệu trưởng Y Sa quái lạ nhìn Càn Kình, hỏi:
– Mới rồi ngươi nổ đấu kỹ?
Càn Kình nhẹ gật đầu. Thực lực hai bên cách biệt quá xa, không ngờ Phân Kim Liên Trảm nổ sẽ mạnh như vậy. Sau này đấu kỹ Phân Kim Liên Trảm còn mạnh đến mức nào? Thật khiến người mong chờ.
– Đáng tiếc… Chắc đấu kỹ kia rất khó tập luyện.
Hiệu trưởng Y Sa oán hận trừng Thiết Nam, ánh mắt như móc câu phải đào một miếng thịt trên người gã ra mới cam lòng.
Thiết Nam cảm thấy đau bao tử như bị người móc ra hai miếng thịt, mặt cười khờ cầu tài.
– Đúng thật…
Càn Kình lúng túng gật đầu. Phân Kim Liên Trảm đúng là khó luyện thành, Càn Kình không nói dối. Tốt nhất nên che giấu tình huống quái dị này, lỡ như trong Chân Sách hoàng triều không có Chiến Sĩ giống như Càn Kình nói không chừng hắn sẽ bị đám Chiến Sĩ, Thần Bí Dược sư bắt lấy, tập thể tách rời Càn Kình ra nghiên cứu.
– Có rảnh nên luyện lại đi.
Hiệu trưởng Y Sa cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
– Uy lực đấu kỹ đó đúng là rất mạnh. Tiểu tử, có hứng thú cống hiến cho học viện không? Ta có thể tìm một đám lão sư nghiên cứu đấu kỹ hỗ trợ phân tích, thay đổi. Ngươi cống hiến ra có thể dựa theo thẩm định đấu kỹ đổi lấy nhiều phần thưởng tài nguyên.
Thưởng tài nguyên? Phân Kim Liên Trảm là đấu kỹ thánh giai chắc sẽ đổi được nhiều ích lợi. Càn Kình bĩu môi, lắc đầu hai cái. Cách kiếm tài nguyên này không cần là hơn. Cống hiến ra Phân Kim Liên Trảm là phải kéo theo Phong Vân đấu khí, bí pháp một trăm lẻ tám đấu khiếu, còn có đấu kỹ có thể mô phỏng Chiến Sĩ huyết mạch, thứ này dùng tài nguyên gì trao đổi?
Chiến Tranh Chinh Phạt học viện đúng là giàu nhưng chắc sẽ không giàu nứt vách đến mức đó. E rằng trên đời này chỉ có hoàng thất là có tư cách ra giá.
Nếu hoàng gia ra điều kiện giải cứu phụ thân, và bảo vệ phụ thân suốt đời sống bình an thì Càn Kình đồng ý trao đổi Phong Vân Kim Thân.
phụ thân vì Càn Kình trả giá quá nhiều, một bộ Phong Vân Kim Thân mặc dù rất quý giá nhưng so với tình cha thì có là gì?
– Thật sự không suy xét?
Hiệu trưởng Y Sa chưa từ bỏ ý định, khuôn mặt tinh xao có phần dụ dỗ ác ma.
Hiệu trưởng Y Sa nói:
– Phần thưởng của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện luôn rất phong phú, nhiều hơn thứh ạng ba mươi Bảng bách chiến rất là nhiều.
– Thật sự không cần.
Càn Kình nhìn cánh tay bị thương, khẽ thở dài:
– Vốn định đánh xong ba mươi thì khiêu chiến hạng hai mươi ngay, bây giờ phải chờ mấy ngày nữa rồi tính.
Khiêu chiến thứ ba mươi xong lập tức khiêu chiến thứ hai mươi? Các học viên đứng xem nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề. Càn Kình bị điên thật sao? Trước vũ hội đêm qua Càn Kình còn nằm trong bảng anh tài sáng nay đã xếp hạng bốn mươi trên Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ.
Đến trưa Càn Kình đánh tới hạng ba mươi, bây giờ hắn ngồi chưa nóng mông đã muốn đánh với thứ hạng hai mươi Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ?
Trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện trừ bốn vị xếp hạng đầu khi Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ mới ra thì đã lấy thân phận đứng đó ra, chưa có ai dùng tốc độ nhanh đáng sợ thăng cấp.
Càn Kình nhúc nhích thân thể cứng ngắc đau thấu óc, giơ nắm tay trước mặt, không nhúc nhích.
Mộc Nột Chân Sách ngơ ngác nhìn nắm tay Càn Kình giơ cao, mắt lóe tia khó hiểu rồi ngộ ra. Mộc Nột Chân Sách dào dạt hứng thú nhìn Càn Kình, giơ nắm tay lên nhẹ đụng vào tay hắn, hoàn thành cảm ơn đại biểu cho Chiến Sĩ có hảo cảm với nhau.
– Đa tạ, hôm nào mời ngươi uống rượu.
Càn Kình nhúc nhích vai đau đớn, nhảy xuống lôi đài. Càn Kình ngoái đầu nhìn Mộc Nột Chân Sách đứng trên lôi đài, khóe môi cong lên nụ cười thú vị.
Càn Kình nói:
– Làm sao tìm được ngươi?
– Học viện có tấm bảng đen liên lạc rất lớn, viết trên đó chúng ta đi uống rượu, hẹn địa điểm gặp mặt, ta sẽ đến đúng giờ.
– Được, sau này gặp.
Càn Kình lắc cổ đau nhức, chậm rãi hướng nhà tắm Chiến Tranh Chinh Phạt học viện. Toàn thân Càn Kình dính máu đen nếu không rửa thì buổi chiều chưa bước vào lớp sẽ bị lão sư đuổi ra ngay.
– Này, tiểu tử!