Bốn sự kiện lót đường biến Càn Kình thành tiêu điểm duy nhất trong vũ hội, những người khác thành phông nền.
May mắn lúc trước ủng hộ Càn Kình! Thành chủ Lý Đức Ước khắc lần nữa cảm thấy sung sướng, chớp mắt Càn Kình đã biến thành hội trưởng Công Hội Thiết Tượng.
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Nặc Đức Ước khắc không thể hiểu nổi tại sao chuyện tốt gì đều thuộc về Càn Kình? Đầu tiên có mỹ nữ như La Thanh Thanh, sau đó lại thêm ba siêu mỹ nữ, phụ thân ủng hộ, bây giờ là Vân Tinh Huy Thăng đại nhân trực tiếp truyền vị trí hội trưởng Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu cho Càn Kình, khiến hắn một hơi trở thành người lãnh đạo trong số vài thế lực Vĩnh Lưu thành.
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Lôi Quang Minh lắc mạnh đầu. Ta dùng hết thủ đoạn mời sư phụ ra là vì đối phó Càn Kình, dạy hắn một bài học, đá hắn ra khỏi Vĩnh Lưu thành. Tại sao? Vì sao sư phụ cho hắn làm hội trưởng Vĩnh Lưu thành? Đáng lẽ ra ta là hội trưởng đời tiếp theo của Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu.
– Sư phụ, sư phụ!
Lôi Quang Minh không thể kiềm chế nỗi lòng bất mãn, gầm lên:
– Người làm sao vậy? Rốt cuộc người bị cái gì? Có phải là Càn Kình uy hiếp người hay hắn sử dụng ma pháp tà ác gì với người? Khiến người mất lý trí?
Càn Kình bình tĩnh nhìn Lôi Quang Minh. Khổ tâm làm ra tất cả là vì trả thù Càn Kình, kết quả đến phút mấu chốt sư phụ trở quẻ, ai gặp chuyện này cũng mất bình tĩnh.
– Quang Minh!
Vẻ mặt Lôi Chấn thất vọng quát ngăn lại Lôi Quang Minh. Chuyện đã đến mức này dù có gầm rống cỡ nào cũng vô dụng. Về lý luận thì Vân Tinh Huy Thăng cần báo lên tổng công đoàn mới quyết định nhân tuyển hội trưởng Công Hội Thiết Tượng nhưng vị Rèn tạo Đại Sư này có uy vọng quá cao trong giới thợ rèn Vĩnh Lưu hành tỉnh. Đừng nói là vị trí hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu hành tỉnh, tổng công hội có bác bỏ hay không thì vị trí hội trưởng Công Hội Thiết Tượng của thành khác trong Vĩnh Lưu hành tỉnh là ai chỉ bằng một câu nói.
Lôi Quang Minh không cam lòng nhìn Vân Tinh Huy Thăng, ánh mắt cầu xin sư phụ. Vì có được vị trí hội trưởng, mấy năm nay Lôi Quang Minh luôn chú ý, cẩn thận làm việc, cố gắng hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Vân Tinh Huy Thăng. Lôi Quang Minh không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
– Quang Minh.
Vân Tinh Huy Thăng vỗ vai Lôi Quang Minh, lắc đầu buông tiếng thở dài, nói:
– Giao công hội vào tay ngươi chỉ khiến công hội tiếp tục phát triển. Hãy chuyên tâm nghiên cứu rèn đi, ngươi có tiền độ không tệ. Nếu có vấn đề gì về rèn có thể tùy thời thỉnh giáo ta hoặc Càn hội trưởng.
Lôi Quang Minh chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng biến đổi liên tục, rít qua kẽ răng:
– Ta, không, phục! Càn Kình không có căn cơ gì trong công hội, không ai nghe lời hắn. Người sẽ hối hận vì quyết định này! Ta, mới là người thích hợp cho hội trưởng nhất!
Vân Tinh Huy Thăng cười hờ hững. Đừng nói uy vọng của Vân Tinh Huy Thăng đủ áp chế người khác hoàn toàn, dù lão không có mặt, trong Công Hội Thiết Tượng có người không phục Càn Kình thì mấy phó hội trưởng nhìn kỹ thuật rèn của Càn Kình thì sẽ chủ động ủng hộ.
Dù là trong giới thợ rèn hay Chiến Sĩ hoặc mặt khác, bản chất sẽ không thay đổi. Vân Tinh Huy Thăng nhìn thấy rất nhiều chuyện, lòng sớm hiểu trong thế gian ai có thực lực sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực đó.
Hội trưởng tổng công đoàn thợ rèn hiện nay cũng là thợ rèn biết rèn nhất Chân Sách hoàng triều. Tuy ngày thường hội trưởng tổng công đoàn thợ rèn tập trung rèn, rấti ts xử lý sự vụ trong Công Hội Thiết Tượng nhưng chỉ cần hội trưởng tổng công đoàn thợ rèn phát lệnh thì cả tổng công đoàn sẽ trung thực chấp hành.
Mọi người đều rõ ràng bất cứ công hội nào muốn phát triển, muốn sinh tồn đều phải có lá bài đủ mạnh.
– Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu ở trong tay của ta có lẽ sẽ tiếp tục huy hoàng một đoạn thời gian. Nhưng…
Vân Tinh Huy Thăng chuyển hướng nhìn Càn Kình, nói:
– Ở trong tay ta nó sẽ không có phát triển lớn gì, bây giờ là lúc đổi người. Chỉ có Càn Kình mới mang Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu lên cao hơn, thậm chí…
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Vân Tinh Huy Thăng chợt hiện sự cuồng nhiệt hoàn toàn không hợp với lão.
Giọng Vân Tinh Huy Thăng cao vút:
– Có thể vượt qua tổng công đoàn!
Lôi Quang Minh đến gần Lôi Chấn, ngoái đầu nhìn sư phụ hầu hạ nhiều năm nhưng không truyền vị trí hội trưởng cho gã, liên tục lắc đầu. Điên rồi, sư phụ của gã điên thật, còn mơ Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu vượt qua tổng công đoàn.
– Càn Kình, tặng cho ngươi thứ này.
Vân Tinh Huy Thăng tháo một thiết chùy nhỏ cỡ ngón cái treo bên hông xuống, đặt vào tay Càn Kình.
Vân Tinh Huy Thăng nói:
– Mang nó đi công hội gặp ta.
Mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn Càn Kình. Vũ hội yên lặng vài giây, rốt cuộc có người kịp phản ứng lại đây là thời gian chắp nối tốt nhất.
– Chúc mừng Càn hội trưởng!
– Lão hội trưởng thật là có ánh mắt, Càn hội trưởng trẻ tuổi như vậy chắc chắn sau này sẽ đưa Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu lên vị trí càng cao.
– Càn hội trưởng có nhớ ta không? Lần trước chúng ta gặp mặt trong đại hội đấu giá.
– Vị này chắc là phu nhân của Càn hội trưởng? Ta là phó hội trưởng thương hội Khoa Mễ Nhĩ thành, sớm tựu nghe nói La gia có một nữ thiên tài thương nghiệp, hôm nay thấy đúng là khác hẳn người thường. Hy vọng có cơ hội hợp tác.
Thương nhân chen tới trước mặt Càn Kình lập tức xoay người tìm hợp tác với La Thanh Thanh. Nếu không phải e ngại đao giấu trong tay áo Cổ Nguyệt Gia Anh chắc các thương nhân càng nồng nhiệt hơn.
Càn Kình nhìn các loại khác ùa tới như thuy triều, vội vàng chào hỏi. Lần đầu tiên Càn Kình thật sự cảm nhận được hiệu quả thế lực mang đến.
Cha nó! Mộc Quy Vô Tâm nhìn Càn Kình, Vân Tinh Huy Thăng đứng trên bậc thang, sốt ruột giậm chân. Lão thợ rèn xuống tay quá nhanh, bên ta còn chưa có thời gian tuyên bố Càn Kình là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo đời tếp theo thì người ta đã đẩy hắn lên vị trí hội trưởng Công Hội Thiết Tượng.
– Ủa? Không đúng, ta sốt ruột cái gì? Ta nên vui vẻ mới đúng!
Mộc Quy Vô Tâm vỗ sau gáy. Càn Kình là ai? Là Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo, cũng là hội trưởng đời tiếp theo. Nếu Càn Kình cùng lúc trở thành hội trưởng Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu thì sau này càng chăm sóc tốt cho Hồng Lưu Chiến Bảo rồi.
– Đúng vậy. Đúng là thế.
Mộc Quy Vô Tâm chộp lấy bình rượu đỏ bên cạnh, vui vẻ nốc ừng ực, lầu bầu:
– Ta nên vui mới đúng, lần này Hồng Lưu Chiến Bảo không cần nịnh nọt Công Hội Thiết Tượng làm gì. Càn Kình chính là hội trưởng Công Hội Thiết Tượng!
Cái… Này… Thành chủ Lý Đức Ước khắc nhìn các vị khách gã mới đến bây giờ nịnh nọt Càn Kình thì rất bất đắc dĩ, gã thật muốn hội vũ hội đêm nay là tiệc sinh nhật của gã hay tiệc tối Càn Kình nhậm chức?
– Thành chủ đại nhân, làm rất tuyệt!
Lợi Lợi Trát Qua cầm ly rượu chẳng biết đứng sau lưng thành chủ Lý Đức Ước khắc từ bao giờ, giơ ly rượu hướng gã.
Lợi Lợi Trát Qua nói:
– Mới rồi người tuyên bố rất hay, chắc Càn Kình sẽ không quên những lời kia, các vị khách cũng không quên.