Cảm giác?
Mộc Nột Thiên Sách mỉm cười nói:
– Khá thoải mái.
– Chỉ như vậy?
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan nhíu mày nhìn Mộc Nột Thiên Sách.
– Chỉ có thế.
Mộc Nột Thiên Sách ngẩng đầu, hỏi ngược lại:
– Còn muốn có gì nữa?
[CHARGE=4]
Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ngáp một cái, nói:
– Sau này vẫn là hai ngươi hành động.
Vẫn là hai chúng ta?
Mộc Nột Thiên Sách nhìn chằm chằm Hồng Triết Linh Quan, bỗng bật cười. Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan muốn thông qua hai người cùng nhau giết địch nói cho gã biết cái gì là chiến hữu, bằng hữu?
Bằng hữu?
Mộc Nột Thiên Sách cười khùng khục. Hoàng tộc không cần bằng hữu! Hoàng đế tương lai cần có đầu chỉ huy tỉnh tóa, khống chế cuộc sống người dân nguyên Chân Sách hoàng triều là đủ rồi.
Bằng hữu?
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Càn Kình bên cạnh. Bằng hữu sẽ khiến người bị cảm tình chi phối, làm ra phán đoán sai lầm mất bình tĩnh do đến ảnh hưởng phương hướng chính xác.
– Đi đi.
Càn Kình đứng dậy đi hướng phế tích, nói:
– Chắc đám mã tặc đều có một hầm ngầm, nhìn xem bọn chúng cướp những thứ gì.
Mộc Nột Thiên Sách băng bó vết thương, vẻ mặt đầy hứng thú đi hướng đống đổ nát.
Một vạn năm ngàn kim tệ, sáu ngàn ngân tệ, một ít đao kiếm, thực vật, vải vóc…
Càn Kình nhìn hầm ngầm của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ, bật cười. Nếu là mấy năm trước khi Càn Kình thấy những vật phẩm này sẽ mừng phát điên, bây giờ nhìn lại cảm giác đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ thật nghèo.
Một vạn năm ngàn kim tệ, là một món tài sản kếch sù. Càn Kình xuyên qua các loại hàng hóa chưa bán ra.
Băng Chủng Mặc Ngọc?
Càn Kình ngồi xổm trong một rương quặng sắt, nhặt lên một khối cỡ nắm tay, cùng loại quặng sắt. Đây đúng là Băng Chủng Mặc Ngọc dễ bị người nhìn lầm là ô vân thiết khoáng thạch.
– Thật không ngờ…
Càn Kình cầm Băng Chủng Mặc Ngọc, cười ha hả. Chắc đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không biết Băng Chủng Mặc Ngọc, nếu không thì mang thứ này đi hội đấu giá cần gì làm mã tặc? Mọi người chia tiền tan nhóm cho rồi.
Giá trị của thứ này mắc hơn tổng giá trị toàn bộ vậtp hẩm trong hầm ngầm này gấp một trăm lần… Không! Nếu gặp người hiểu biết lại có tiền thì là gấp ngàn lần. Khoáng vật đặc biệt dù là rèn, hay dược tề, thậm chí thần bí dược tề, hoặc minh văn đều thông dụng.
Quan trọng nhất là thứ này tính ra cũng là một loại tài liệu chế tạo hồn binh, hoặc nên nói là tài liệu phụ tợ. Tính chất kiêm dung của nó cực tốt, có Băng Chủng Mặc Ngọc sẽ khiến hai loại vật chất hoàn toàn trái ngược dung hợp lại.
Có thể nói Băng Chủng Mặc Ngọc không chỉ là tài liệu cần thiết chế tạo hồn binh, có nó khiến xác suất thành công tăng cao một phần trăm đối với Càn Kình tự rèn.
Một phần trăm! Theo lý luận là rèn mười thanh hồn binh có thể ra một cái, xác suất thành công đủ khiến bất cứ Dược Tề Đại Sư nào ghen tỵ muốn nứt khóe mắt.
Dược tề, thần bí dược tề, hoặc minh văn, năng lực của Băng Chủng Mặc Ngọc ứng dụng khác cho những vật đó.
– Một khối Băng Chủng Mặc Ngọc to như vậy…
Ngón tay Càn Kình nhẹ xoay vật phẩm mới phát hiện.
– Chậc chậc, có thể dùng nhiều lần.
– Băng Chủng Mặc Ngọc?
Không biết từ khi nào Mộc Nột Thiên Sách đã đổi cây quạt mới phe phẩy trước ngực.
Mộc Nột Thiên Sách chạy tới trước nói:
– Ngươi là cái gì?
Càn Kình kỳ dị đánh giá cây quạt mới tinh trong tay Mộc Nột Thiên Sách, hỏi:
– Cái của ngươi…
– Trong đấu giới của ta còn có mấy trăm cây, ngươi cần không? Ta tặng cho một cây.
Mộc Nột Thiên Sách cười xòa nói:
– Chuẩn bị dư một chút luôn tốt. Băng Chủng Mặc Ngọc này là cái gì?
Bỏ mấy trăm cây quạt trong đấu giới? Càn Kình không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm Mộc Nột Thiên Sách, tính cách điệu đàng cỡ nào mới làm ra chuyện như vậy?
– Một loại khoáng vật.
– Khoáng vật?
Mộc Nột Thiên Sách nhướng mày ra vẻ muốn hỏi đến cùng:
– Ta có học cách nhận biết khoáng vật, có thể nói ta biết đa số khoáng vật nhưng vì sao chưa từng nghe tên này?
Càn Kình bất đắc dĩ nhún vai. Càn Kình chỉ thấy khoáng vật trong bút ký của đám người Bố Lai Khắc đại thúc, gần như bút ký của người nào cũng viết Băng Chủng Mặc Ngọc là thứ rất hiếm hoi.
Càn Kình nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng tổng kết:
– Rất quý.
Mộc Nột Thiên Sách hỏi tới:
– Rất quý?
– Cực kỳ quý.
– Quý cỡ nào?
– Người không hiểu thì ra mấy đồng tiền, người hiểu sẽ ra một trăm vạn kim tệ, người hiểu cực kỳ rõ thì ra ngàn vạn kim tệ.
– Quý như vậy? Thế ngươi thuộc loại nào?
– Ta sẵn sàng bỏ ra tất cả kim tệ.
– Ý ngươi nói ngươi hiểu nhiều nhất?
– Không phải, người hiểu nhất nếu mua không được sẽ cướp hoặc trộm, tóm lại là quyết giành lấy.
– Nếu đáng giá như vậy thì sao ngươi cất đi?
– Ta tính toán độc chiếm, bởi vì trong mấy người chúng ta có ta là hiểu rõ nhất.
– Cũng đúng.
Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt đi sang một bên, cố gắng tìm kiếm trong số hàng hóa. Mộc Nột Thiên Sách muốn tìm thứ gì gã biết mà người khác không biết, vật phẩm có giá trị.
Chỉ tiếc không có nhiều trường hợp như vậy. Mộc Nột Thiên Sách tìm một vòng không thấy thứ gì đáng giá. Càn Kình đã cất hết khoáng vật vào đấu giới, mấy thứ này dùng để rèn trang bị vũ khí là tài liệu không tệ, bỏ lại đây rất uổng.
Trong phút chốc hầm ngầm đầy hàng hóa bị dọn sạch.
Càn Kình bò ra khỏi hầm ngầm, hít không khí trong phế tích, nở nụ cười. Đánh mã tặc là công tác không tệ, không biết trong hầm ngầm của mã tặc khác có cái gì? Nguyên liệu càng cao cấp thì trông càng bình thường không bắt mắt, dễ bị người xem là thứ tầm thường.
Mộc Nột Thiên Sách vỗ bụi bặm trên quần áo, nói:
– Đi, chúng ta đi chỗ mã tặc khác.
Lần này Mộc Nột Thiên Sách không tìm được thứ đặc biệt đáng giá, lần sau gã phải tìm được trước Càn Kình. Mộc Nột Thiên Sách là lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều, có trí nhớ siêu phàm đọc sách là không quên.
– Đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ bị hủy diệt, tài vật bị kẻ tấn công dọn sạch.
– Đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao bị hủy diệt, tài vật bị kẻ tấn công dọn sạch.
– Bản bộ đoàn mã tặc Thứ Cuồng bị diệt! Tài vật bị cuốn sạch sành sanh! Có sáu mươi xác chết, các thành viên khác mất tích.
Tin đồn mấy đoàn mã tặc bị hủy diệt truyền khắp tái ngoại nhanh như gió trong vòng mấy ngày ngắn ngủi.
Đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không có thế lực khổng lồ nhưng là tiểu đoàn mã tặc cực kỳ tinh nhuệ. Đoàn mã tặc này trước giờ chỉ nhận thành viên tinh nhuệ, không nhận mã tặc bình thường.
Tuy đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao cũng không lớn nhưng danh tiếng cực kỳ nổi, tại tái ngoại có tiến là đoàn mã tặc dám đánh dám liều. Đoàn mã tặc từng xung đột với một thương đội thuê ba trăm Dong Binh, đoàn mã tặc đánh Dong Binh tan tác, cướp hàng khiến Dong Binh đoàn nổi tiếng lụn bại.
Còn đoàn mã tặc Thứ Cuồng càng là chiêu bài mười đoàn mã tặc tái ngoại, là ác mộng và tai nạn của thương đội, Dong Binh, thậm chí là đoàn mã tặc tại tái ngoại.