– Thứ hai chính là thử thách.
Đặc Giao Phi và Càn Kình sóng vai đi tới:
– Bình thường là huấn luyện xong dựa theo điểm có được bắt đầu thử thách tương đối. Mục tiêu mỗi loại thử thách khác nhau, có là vì phân phối vị trí, có cái là trừ vị trí phân phối. Thử thách tiềm lực, xem người này có nhiều tiềm lực không để sắp xếp vị trí tốt hơn.
Càn Kình hoàn toàn tin một điều, Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh có thể trở thành đoàn mã tặc đệ nhất tái ngoại không chỉ vì thực lực cá nhân của gã mạnh, gã phát triển thế lực khác với đoàn mã tặc khác.
Đa số đoàn mã tặc là vì mưu cầu sinh tồn, hoặc sống mới hợp thành quần thể, bản thân không có mục tiêu phương hướng gì. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh thì từ khi gã tạo dựng đoàn mã tặc đã không có mục tiêu chỉ là đoàn mã tặc.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh đang chế tạo quân đội, gã muốn quân đội thuộc về gã!
– Đằng trước kiến trúc trông như thổ thành yếu tắc cỡ nhỏ chính là nơi mã tặc mới tới huấn luyện.
Đặc Giao Phi chỉ vào một tòa thổ bảo đơn sơ bằng đất vàng phía xa, nói:
– Nửa năm tiếp theo ngươi sẽ được huấn luyện tại đây, huấn luyện sư ở đó là một đám dã man, đương nhiên . . .
Đặc Giao Phi cười gian nói:
– Làm người từng trải, ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Lát nữa ngươi đi báo danh nhớ kỹ một điều, không nên khách sáo! Không thể khách sáo với ai, bao gồm người dẫn đường thiên địa!
– Phải nhớ kỹ, không nên khách sáo với người nào trong đó.
Đặc Giao Phi dứng bước bên ngoài thổ thành đơn sơ, biểu tình nghiêm túc nhìn vào mắt Càn Kình.
Đặc Giao Phi nói:
– Tại đoàn mã tặc không giống như học viện cái gì cũng nghe theo lão sư, nội quy trường học, hiệu trưởng. Bản chất của mã tặc là không có quy tắc, tại đoàn mã tặc . . .
Đặc Giao Phi vươn tay tới trước mặt Càn Kình, năm ngón xòe ra chậm rãi co thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.
Đặc Giao Phi nói:
– Nắm tay của ai lớn người đó quyền nói chuyện, dù đối phương là kẻ dẫn đạo mã tặc cũng đừng giống cục bột mặc cho người xoa bóp. Nơi này không cần mã tặc không có dã tính.
– Được rồi.
Đặc Giao Phi cười nhìn Càn Kình, nói:
– Thật ra mới rồi ta trừ muốn đánh nhau với hai tên kia còn muốn tìm ngươi, mang ngươi đến đây báo danh. Bây giờ ngươi có thể đi vào, nhớ lời ta nói với ngươi. Ở bên trong tuyệt đối đừng như cục bột.
Càn Kình tò mò nhìn cửa gỗ dày, trong không khí an tĩnh bỗng vang tiếng rống trầm thấp như dã thú, một khúc gỗ thô hơn chân Mộc Quy Vô Tâm cột trên mấy sợi dây, giống lôi mộc dùng để công kích cửa thành mang theo tiếng gió rít trầm thấp đập mạnh vào ngực Càn Kình.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn hai mã tặc cười đứng bên kia đầu khúc gỗ. Cánh tay hai mã tặc đẩy khúc gỗ bay nhanh tới, mắt toát ra hưng phấn, sự hưng phấn muốn nhìn thấy kẻ bị công kích kinh ngạc.
Bùm!
Cọc gỗ đập mạnh vào ngực Càn Kình. Hai mã tặc trẻ cười toe toét, vốn chỉ muốn hù người này lăn một bên không ngờ hắn kém như vậy, không thể né cọc gỗ tấn công, chắc sẽ bị đuổi khỏi đoàn mã tặc ngay.
Cọc gỗ đập vào ngực Càn Kình phát ra thanh âm trầm đục như đụng vào cửa thành rắn chắc.
– Phi!
Hai mã tặc trẻ đồng thanh hưng phấn gào lên, mắt sáng ngời như đã thấy mã tặc mới vào nơi huấn luyện người cong queo bay ngược lên không trung rồi rớt xuống đất, lăn lông lốc đau đớn gào khóc.
Mã tặc trẻ chưa rống hết câu thì phát hiện người bị khúc gỗ đập vào thong dong đứng tại chỗ, chẳng những không bị đụng bay lên mà biểu tình không có vẻ gì thống khổ, khó chịu, đau đớn.
– Phi?
Càn Kình giơ tay lên ngón trỏ nhẹ gõ cọc gỗ thô phát ra tiếng đùng đùng như gậy sắt gõ vào cọc gỗ.
Càn Kình hỏi:
– Các ngươi rất muốn bay?
Sao có thể? Hai mã tặc trẻ cùng biến sắc mặt. Khi cọc gỗ lắc lư lực xung kích chẳng những không tổn thương đến người này mà còn không thể đẩy hắn đi? Thanh âm Càn Kình mới gõ cọc gỗ có đầy đủ lực lượng.
Nếu có đủ lực lượng thì ngón tay dễ bị tổn thương, nhưng . . .
– Không nói câu nào?
Hai tay Càn Kình bỗng bắt lấy cọc gỗ, Càn Kình kéo theo đấu khí xoay nhanh, Phong Vân Kim Thân tiến vào hai cánh tay. Mười ngón tay đâm sâu vào cọc gỗ, cánh tay nhanh chóng tách ra hai bên.
Răng rắc! Răng rắc!
Thanh âm chói tai như xương gãy, tựa đất nứt. Cọc gỗ rắn chắc thô to bị hai tay Càn Kình xé rách.
Khe hở dọc theo thân gỗ đến đầu bên kia tay Càn Kình.
Một cọc gỗ hoàn chỉnh như bị cây búa chém thành hai nửa bất quy tắc, tình huống quái dị đập vào mắt hai mã tặc trẻ.
Tinh Thần của ta ơi! Là . . . Là Man tộc đến? Còn là dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trong Man tộc chắc? Hai mã tặc trẻ lòng thầm rít gào, thấy hai tay Càn Kình cầm một nửa khúc gỗ kéo ra sau rồi đẩy tới trước.
Vù vù vù vù vù!
Sân yên tĩnh lại vang tiếng gió rít trầm thấp chói tai, vang hơn trước nhiều. Bên trong hỗn loạn tiếng trống trận ầm ầm đập mạnh vào ngực hai mã tặc.
Bùm! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng va chạm vang lên, ngực hai mã tặc nứt xương. Hai mã tặc trẻ bay ngược ra ngoài, miệng hộc mấy búng máu chói mắt.
– Ta thành toàn các ngươi.
Hai tay Càn Kình bắt chặt cọc gỗ đung đưa, thong thả bước hướng mã tặc trẻ lăng lông lốc dưới đất, hộc máu gãy xương. Nếu Càn Kình không có đấu kỹ hộ thể mạnh mẽ như Phong Vân Kim Thân, nếu hắn có phản ứng chậm thì hiện tại ngã trên mặt đất hộc máu, gãy xương chính là Càn Kình!
Không cần mềm lòng, nương tay! Càn Kình bình tĩnh nhìn hai mã tặc trẻ hộc máu quằn quại dưới đất.
Càn Kình nói:
– Các ngươi muốn bay thì ta đã thỏa mãn các ngươi, hiện tại nói cho ta biết người mới đến huấn luyện nên đi tìm ai?
Hai mã tặc trẻ nằm dưới đất, vừa ói máu vừa ngẩn ngơ nhìn Càn Kình. Trong chớp mắt vừa rồi bùng nổ ra đấu khí và lực xung kích . . . Đây . . . Đây thật sự là người mới sao? Người mới huênh hoang như vậy? Người mới đến chẳng phải nên bị trêu đùa sao?
– Các ngươi không nói?
Càn Kình chắp hai tay sau lưng không thèm nhìn hai mã tặc nằm dưới đất, đi sâu vào nơi huấn luyện.
Mã tặc huấn luyện? Đùa giỡn cái gì?
Càn Kình lắc đầu, nghe ý Đặc Giao Phi nói thì hình như chỉ cần được kẻ dẫn đạo mã tặc thừa nhận là có thể kết thúc huấn luyện sớm.
Nếu vậy thì Càn Kình cần gì ở lại đây làm những huấn luyện vô dụng? Càn Kình cất bước đi tới. Hắn không có thời gian và hứng thú ở yên một nơi, giả bộ yếu ớt cho người đạp lên.
Nghiền áp qua!
Càn Kình từng bước một đi về phía trước. Tiến vào đoàn mã tặc Vô Sinh làm mã tặc không phải sở thích của Càn Kình, huấn luyện là việc nhàm chán.
Nếu mã tặc là nơi so nắm tay ai lớn hơn thì còn có cái gì để nói? Trực tiếp vung tay đánh một trận là được.
Càn Kình đi qua tầng ngoài cùng thổ bảo vào sâu trong sân, bốn mã tặc trẻ cầm các loại vũ khí, mặc giáp kim loại đang đánh nhau.
Bốn người thấy Càn Kình thì mắt sáng lên. Chưa từng gặp khuôn mặt này, tuổi nhỏ như vậy chắc là đến tham gia huấn luyện mã tặc.