Chu Mạch nhìn chằm chằm bốn vách tường lọt gió, âm thầm mắng:
Người khác xuyên không đều là hoàng hậu vương phi, nếu không cũng là vợ cả chủ mẫu của giai cấp tư sản;
Ít nhất cũng là nông phụ (phụ nữ nhà nông) hoặc là quả phụ (phụ nữ góa chồng), những điều này đều không ảnh hưởng đến việc tính phúc.
Bản thân nàng bi thương xuyên qua thành nông phụ cùng một cái nhà chỉ có bốn bức tường cũng không nói, mấu chốt là trượng phu (chồng) bị lính bắt đi đánh giặc, đã năm năm vẫn chưa hẹn ngày về. Huống hồ trên thì có mẹ chồng dũng mãnh, ở giữa có chị em bạn dâu tính toán chi li, dưới lại có nữ nhi ngây thơ. Chồng chưa về nhà, nàng ở riêng cũng không được, muốn tái giá lại càng không thể… ông trời ơi!
Là cố gắng sống qua ngày hay là tận lực sống tốt?
Là âm thầm phản nghịch hay là rời nhà trốn đi?
Là trọng nam khinh nữ hay là bức bách với cam chịu?
Thật vất vả chờ cho đến khi tên nam nhân kia trở về, không ngờ lại là một đại nam tử có tư tưởng chính nghĩa.
Không hề gì, hãy xem tiểu nữ tử hiện đại là nàng sẽ lấy nhu thắng cương, sáng tạo ra hạnh phúc thiên địa của bản thân như thế nào.