“Tất cả mọi người ghét dấu mũi tị thiểm, vốn chỗ ngồi thực khẩn trương cầu thang phòng học, ở nàng chung quanh thế nhưng hình thành không tòa cách ly mang. Hắn nghe xong, không biết nên như thế nào ủng hộ khởi nàng đã muốn còn sót lại không có mấy tự tin. Nàng hiểu lầm hắn trầm mặc, vội vàng nói khiểm, nói chính mình không nên nói lên như vậy ghê tởm chuyện… Hắn nhìn nàng khẩn trương co quắp vẻ mặt, đột nhiên liền khóc…”
Người ta thường nói, chuyện xưa như mây khói. Nhưng Dấu mộng kể với chúng ta rằng, nhiều khi đã cố tìm quên, kỷ niệm vẫn chực ùa ra, và hậu quả luôn còn ẩn mình đâu đó.
Khi gặp người yêu đầu, Giản Tư không hề ngờ rằng mối tình hoa mộng này rồi sẽ hủy hoại tất cả. 18 tuổi, cô và anh chìm đắm trong yêu. Tuổi trẻ nồng nhiệt, tưởng rằng hễ thề nguyện là bầu bạn với nhau được đến suốt đời suốt kiếp. Nào ngờ một đêm mưa gió, một chuyến đi hy vọng chứa chan, lại chuốc về ê chề nhục nhã, lại gây ra sinh tử biệt ly. Từ đó kẻ sống âm thầm sầu thảm, kẻ kiêu hãnh với cuộc đời mới bên kia bán cầu. Cả hai bằng những cách thức khác nhau, đều tự hứa sẽ không bao giờ gặp lại.
Năm năm sau, hoa mộng ngày nào tái hiện như ác mộng. Anh nhận ra mình vẫn yêu cô, và cô, ngoài tình yêu cũng không còn vũ khí nào để phản kích. Cớ gì không phó mặc cho mọi việc lưỡng toàn kỳ mĩ? Dùng sợi dây dẻo nhất, cũng bền dai nhất, mà ràng buộc và hành hạ nhau đến tận cùng?
Mời bạn đón đọc.