Thể loại:Thanh xuân vườn trường
Độ dài: 104 chương và cơ số ngoại truyện
Editor : 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Review:
#REVIEW: XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY
Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường
Tình trạng: Đang edit
Review bởi: Mai Hương Trịnh
🐛 Trước khi review thì mình phải nói rằng đây là bộ đầu tiên mình theo chân editor, trước giờ không bao giờ mình chịu nhảy hố vì không muốn phải ngắt quãng quá trình theo dõi truyện. Nhưng với một đứa luôn yêu thích thể loại thanh xuân vườn trường thì Bát Nguyệt Trường An thật sự là một cái tên bảo chứng.
🐛 Truyện nằm trong hệ liệt của tác giả Bát Nguyệt Trường An viết về trường trung học Chấn Hoa. Cũng như các bộ khác, nữ chính Dư Châu Châu được khắc hoạ cực kỳ rõ nét về tính cách, đặc biệt là nội tâm nhân vật, một điều mình cực kỳ tâm đắc và yêu thích. Nhưng so với Lạc Chỉ hay Cảnh Cảnh, Dư Châu Châu xem chừng có nhiều “đất diễn” hơn hẳn vì bộ truyện được viết từ những ngày nữ chính của chúng ta còn là một bé gái, một cô bé thường xuyên chìm đắm trong thế giới tưởng tượng nơi mình đóng vai nữ anh hùng đi giải cứu thế giới, đến những tháng ngày trưởng thành sau này. Một điều cần phải nói luôn nữa là câu chuyện xoay quanh nữ chính, tất cả những nhân vật khác đều được nhìn nhận dưới góc độ cảm quan của cô ấy, xin đừng kỳ vọng đây là một câu-chuyện-chỉ-hai-người.
🐛 Thú thực phần một của bộ truyện không gây được hứng thú với mình, có lẽ vì mình không thực sự bắt được vào nhịp của câu chuyện cũng như không hoàn toàn hiểu được ý đồ của tác giả lúc đó (phần một chỉ một vài chương thôi, với mình thì như kiểu warm up ý, không dài đâu nên nếu bạn nào cũng giống mình thì hãy mở lòng và đọc tiếp nhé, cực kỳ đáng). Nhưng khi bước vào phần hai của câu chuyện, khi thế giới của Châu Châu rộng mở hơn, những ý tứ, suy tư của cô bé cũng dần hiện lên rõ nét hơn thì mình đã rất nhanh chóng cuốn vào mạch truyện và trông đợi những chương kế tiếp.
🐛 Châu Châu là một nhân vật như thế nào, các bạn hãy đọc và cảm nhận, vì mình nghĩ những câu chữ trong truyện sẽ khắc hoạ cô bé ấy rõ nét trong từng suy nghĩ mỗi người. Dư Châu Châu với mình là một cô gái cực kỳ đáng ngưỡng mộ, hiền lành “vừa đủ” và cũng ương bướng “vừa đủ”, may mắn gặp được những người bạn vô cùng tốt đẹp nhưng cũng phải trải qua những điều tiếng và sự việc rất đáng thương cảm, nhưng có thể bạn sẽ có cảm nhận khác chăng?
🐛 Câu chuyện không có tình tay ba, dù mình đoán kha khá người kỳ vọng Trần An sẽ là một nam thứ trong truyền thuyết LOL. Bởi tác giả thật sự giới thiệu Trần An bằng một câu văn đậm chất hường phấn ngôn tình:
“Năm đó, Dư Châu Châu đi qua một đoạn đường dài nhất trong cuộc đời, mà bé gặp phải Trần An ở cuối con đường đó.“
Nhưng hơn cả một nam thứ trong những bộ phim Hàn Quốc, Trần An như một người bạn tri kỷ, nơi Châu Châu có thể chia sẻ tường tận những suy nghĩ già dặn, đôi khi có phần ngang bướng của bản thân. Và thật may sao, dường như anh luôn có khả năng thấu hiểu cô bé ấy. Đôi lúc mình tự hỏi, nếu trong những tháng ngày Châu Châu trưởng thành – cô bé gái luôn cảm thấy cô độc, vì suy nghĩ bản thân, vì thói quen đặt mình lên trên cao để ngắm nhìn các bạn học – không có anh thì sẽ thế nào?
🐛 Nam chính Lâm Dương thì lại là người khiến mình cực kỳ yêu thích. Thật ra mình hơi băn khoăn về danh từ “nam chính” vì cậu xuất hiện không quá nhiều, nếu so ra với Thịnh Hoài Nam thì thật cảm thán cho thời gian xuất hiện của cậu quá :)) Một cậu bé rồi sau này là một chàng trai ưu tú và vô cùng kiên định (kiên định với nữ chính của chúng ta đó), từ ngày đầu xuất hiện ở nhà trẻ với vai hoàng đế và câu nói “Cậu, bây giờ cậu là Tứ hoàng phi của trẫm!” đến ngày cậu gặp lại Châu Châu ở trường trung học cơ sở phụ thuộc đại học với câu lạnh băng “Dư Châu Châu, tớ hỏi cậu, cậu đẩy tường làm gì?” (cảm xúc phẫn nộ vì bị “phản bội”, hay “vứt bỏ” đây, khi cô bé không giữ lời theo học cùng trường cấp hai, thậm chí “biến mất”) đều gây ấn tượng mạnh với mình, khiến mình luôn nhớ lúc cậu từng bước bước đến.
🐛 Những nhân vật phụ khác, từ cậu bé Bôn Bôn – bạn thuở bé, cô bé Tiểu Yến Tử ở trường cấp một đến những người bạn cấp hai được miêu tả cực kỳ, cực kỳ đậm nét với những khác biệt trong tính cách, ngoại hình hay thậm chí hoàn cảnh gia đình sẽ khiến mọi người thật sự hoà mình vào từng quãng thời gian trong truyện. Bởi câu chuyện, như mình đã nói từ đầu, là cả một quá trình dần dần lớn lên của Châu Châu, nơi bạn sẽ chứng kiến cả sự tiếc nuối vì chia ly những người bạn để đi đến một nơi “xa hơn”.