Bác sĩ giúp Trình Mai Tây băng bó kỹ vết thương, truyền dịch xong, nhìn Lục Tử Minh có phần trách móc: “Về sau hãy chăm sóc thật tốt cho vợ anh, đừng làm cho cô ấy lại ngã xuống từ trên cầu thang nữa.” Ngay thời điểm nói đến mấy chữ ‘ngã xuống từ trên bậc thang’, giọng điệu nhấn mạnh rõ ràng, Lục Tử Minh cúi đầu khúm núm.
Nói xong, bác sĩ quay đầu nhìn về phía Trình Mai Tây, lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ: “Về sau phải cẩn thận một chút, tự chăm sóc tốt cho mình.”
Nghe được lời quan tâm từ một người đàn ông vốn không quen biết, mũi Trình Mai Tây cay xè, nước mắt không tự chủ chảy xuống, im lặng hướng về phía ánh mắt tràn đầy yêu thương kia gật đầu một cái.
Bác sĩ đưa hóa đơn cho Lục Tử Minh: “Tuy miệng vết thương của cô ấy không lớn, nhưng vẫn nên uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, ăn uống chú ý dinh dưỡng, nhưng phải dễ tiêu hóa.”
Lục Tử Minh gật đầu liên tục, hai tay nhận lấy hóa đơn, cùng Trình Mai Tây lên tiếng chào, liền chạy đi phòng thuốc để lấy thuốc.
Bác sĩ nhìn Lục Tử Minh rời đi, quay đầu lại, đôi mắt ngưng nhìn chằm chằm Trình Mai Tây, không dễ phát hiện mà khẽ thở dài, sau đó đưa qua một tấm danh thiếp: “Tôi tên là Phương Chi Viễn, về sau nếu có việc gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Trình Mai Tây nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, Phương Chi Viễn, một cái tên lịch sự tao nhã, cô nâng mắt nhìn thoáng qua bác sĩ Phương, muốn nói mà lại thôi. Cô biết hôm nay mình ở trong mắt Phương Chi Viễn, nhất định là một người bị chồng bạo hành, một cô gái yếu đuối không chỗ nương tựa, khiến cho anh ta vừa thấy đã muốn bảo vệ.
Trình Mai Tây cười khổ, kì thực không chỉ như vậy, mình không chỉ có bị chồng phản bội, mà còn bị chồng bạo hành, cả hai đều bi thảm và đáng thương. Trình Mai Tây tâm cao khí ngạo, thế nhưng lại suy bại tới hoàn cảnh đáng thương còn đáng buồn như thế.
Lấy thuốc xong, Lục Tử Minh trở lại đỡ Trình Mai Tây xuất viện, Trình Mai Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua bác sĩ Phương, bác sĩ Phương hướng về phía cô gật đầu một cái: “Về nhà ăn thật ngon, uống thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt.”
Trình Mai Tây muốn hất tay Lục Tử Minh ra, lại bất đắc dĩ do thân thể suy yếu, dưới chân nhẹ bẫng, nửa phần sức lực cũng không có, chỉ có thể không tình nguyện dựa nửa người theo Lục Tử Minh đi về phía trước.
Sau khi lên xe, Trình Mai Tây mệt lả tựa vào ghế trên xe, mặc cho Lục Tử Minh giúp cô thắt dây an toàn, cho đến khi Lục Tử Minh dừng xe đỡ cô xuống cô mới mở mắt, về đến nhà muộn, đã là hai giờ sáng, Lục Tử Minh chăm sóc Trình Mai Tây uống thuốc xong, hai người mới lên giường nghỉ ngơi.
Lục Tử Minh đưa tay kéo bả vai Trình Mai Tây qua: “Mai Tây, em nghe anh giải thích có được không, em cho anh thêm một cái cơ hội nữa có được không?”
Mặc kệ Lục Tử Minh hạ giọng cầu xin tha thứ như thế nào, mặc cho Lục Tử Minh lay động thân thể của cô như thế nào, Trình Mai Tây cũng không chịu mở mắt, cũng không nói ra một lời, cuối cùng Lục Tử Minh cảm giác mất mặt, chỉ xoay người ngủ.
Cho đến khi Lục Tử Minh nằm bên cạnh truyền đến tiếng ngáy, Trình Mai Tây mới chậm rãi mở mắt, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống. Ba mẹ chỉ có cô là con gái một, từ nhỏ đến lớn, mặc dù ba mẹ không cho cô đầy đủ điều kiện vật chất, nhưng lại thương yêu cô như hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ động tới cô nửa ngón tay.
Bây giờ nghĩ lại toàn thân của chính mình chằng chịt vết thương, nếu để cho ba mẹ biết được, chắc tim đau như bị dao cắt, nóng ruột nóng gan. Bây giờ mình rơi vào tình cảnh này, cũng bởi vì năm đó chính mình nhìn người không chính xác, bản thân nghĩ sai thì hỏng hết, mới lâm vào khốn cảnh như vậy, từ trong thâm tâm Trình Mai Tây cảm giác có lỗi với cha mẹ.
Ba mẹ đã có tuổi rồi, không chịu đựng nổi đả kích như vậy, những khổ này sở của mình, lại không thể tâm sự với một ai. Năm đó bạn chung phòng Lục Tử Khanh lại càng không thể nói, dù có ngàn vạn uất ức, cũng chỉ có thể một mình chấp nhận chịu đựng.
Trình Mai Tây dùng răng cắn chặt môi dưới, cho đến khi cảm thấy một vị mằn mặn tanh tanh, mới giật mình thấy đôi môi đã bị cắn nát, cô nuốt máu và nước mắt vào nước miếng, ở sâu trong cổ họng lưu lại vị tanh, thật lâu vẫn không trôi đi.
Cô nghĩ một trăm lần cũng nghĩ không thông, tại sao, làm mình tổn thương sâu nhất thường là người thân nhất bên cạnh mình, cho là có thể làm bạn đời sống cùng nhau hết quãng đời còn lại, vì sao hôm nay lại là thương tích khắp người.