Chương 115: Kế Trương Lương

Kế Trương Lương

Bộc Duơng, phủ Quận Thủ

Trên Hậu viện Giả Sơn, Trương Lương hai tay chắp sau lưng, đang nhìn lên bầu trời sao, sau lưng Trương Lương, lại có một tuyệt thể giai nhân đang đứng với tư thể yểu điệu.

Người con gái này tuổi chừng đôi mươi, eo nhỏ nhắn duyên dáng, chịu không nổi một cái nắm chặt, nhưng ngực và mông lại có vẻ rất đẫy đà tròn trịa.

Trên khuôn mặt của giai nhân cũng được che bởi một màng lụa mỏng, phần được lộ ra bên ngoài thì trắng như ngọc, đôi lông mày lá liễu cong cong, đặc biệt là đôi mắt đẹp sáng như sao, như mộng như ảo như sương khói, mái tóc đen như sợi được kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc, lộ ra vẻ đẹp khó có thể dùng bằng lời để miêu tả.

Người con gái này không phải ai khác, chính là thế gia vọng tộc đương thời sư thừa Hoàng Thạch Công— Hứa Phụ.

Không biết còn mất bao nhiêu lâu nữa, Trương Lương nghĩ cuối cùng cũng có thể từ biển trời sao quay về với hiện thực rồi, thở dài nói:

– Sư muội, thời tiết có phải đang có sự biến đổi không?

Trương Lương cũng giống như Sư thừa Hoàng Thạch Công, chỉ có điều là học binh gia.

Hứa Phụ chớp chớp đôi mắt đẹp như sao, hỏi:

– Sư huynh sao lại hỏi như vậy?

Trương Lương lại tiếp tục thở dài, có chút buồn rầu nói:

– Đã gần nửa tháng rồi, vậy mà mãi vẫn chưa tìm được dấu tích của Hạng Trang và tàn quân Sở quân, sư huynh ta rất lo lắng, có phải là đã trúng kể kim thiền thoát xác của Liễu Uy?

Khi đại quân ta truy tìm quân Sở trên đất Tề, Sở quân đã lén lút thâm nhập vào Quan Trung, lấy thẳng Hàm Dương…

Hứa Phụ nói:

– Dẫu sao quân Sở cũng đã vào Quan Trung rồi, có tấn công Hàm Dương, Hạng Trang chung quy cũng chỉ có mấy ngàn quân, Hán vương lại vẫn có hai trăm nghìn quân, có muốn đoạt lại cũng không khó.

Trương Lương lắc lắc đầu, cười khổ sở nói:

– Sư muộn ngươi không học binh gia, nên không biết sự lợi hại bên trong đó là ở đâu.

Hạng Trang tuy chỉ có mấy nghìn quân, nhưng một khi có thể khiến hắn mất hẳn Quan Trung, công hãm Hàm Dương, thì Hán quốc đại quân chỉ có thể quay trở về Quan Trung để tự cứu lấy mình, cứ như thế này, Hán Vương chinh phục cả thiên hạ cũng là điều quá đơn giản rồi, nếu đem thiên hạ quay trở về thời Chiến Quốc, Hán Vương cũng đã gần năm sáu mươi, không biết tới lúc đó gã còn có dã tâm nuốt chửng thiên hạ không, đúng là khó đoán.

Hứa Phụ im lặng, sau một lúc lâu mới nói:

– Sư huynh, thiên văn như lòng người, lòng người như thiên văn.

Câu này nếu để Hạng Trang kẻ vượt thời gian nghe được, có vẻ rất dễ giải thích, bởi vì cái gọi là thiên văn, ở thời cổ đại chính là đem thần thánh ra để lừa gạt thần khí của người đương thời, đối với người cổ đại kính thiên thờ phụng quỷ thần mà nói, câu này rất khó giải thích, Trương Lương đương nhiên là binh gia nổi tiếng đương thời, nhưng vẫn không có cách nào giải thích câu nói không đầu không cuối của Hứa Phụ.

Hoặc là nói, Trương Lương đã nghe hiểu rồi, nhưng lại không dám nghĩ tới khía cạnh đó.

Trương Lương còn muốn hỏi cho tới khi rõ, nhưng Hứa Phụ có thế nào cũng không chịu nói.

Trong lúc đó, hào hiệp Thanh Bì đi bộ xuống giả sơn, chắp tay hướng về phía Trương Lương nói:

– Tiên sinh, năm vị tướng quân Chu Bột, Ly Thương, Phó Khoan, Quán Anh, Hạ Hầu Anh đã tới rồi.

Trương Lương gật đầu, nói:

– Hoài Nam vương, Hành Sơn vương, Yến vương và Mai Quyên tướng quân có tới không?

Thanh Bì đáp:

– Hoài Nam Vương cơ bản không có cử động gì, Hành Sơn vương và Yến vương cơ bản đã bắt đầu động thủ, lại bị Hoài Nam vương cử người khuyên quay trở lại, còn Mai Quyên tướng quân, trên đường đi đã bị Hành Sơn vương gọi trở về rồi.

– Ta biết rồi

Trương Lương vẫy vẫy tay, hỏi Thanh Bì nói:

– Các ngươi đi xuống trước đi.

Thanh Bì hướng về phía Trương Lương vái chào một cái, lập tức xoay người lẩn vào trong bóng dưới núi Giả sơn. nguồn TruyenFull.vn

Hứa Phụ bỗng nói:

– Ngươi triệu hồi các vị Chu Bột, Ly Thương, Phó Khoan, Quán Anh, Mai Anh, Hạ Hầu Anh quay về Bộ Dương, kế thập diện chi vi không áp dụng lại được nữa, ngươi không sợ tàn binh quân Sở của Hạng Trang sẽ nhân cơ hội đột phá vòng vây sao?

Trương Lương lắc lắc đầu, bùi ngùi nói:

– Chỉ e rằng tàn binh Sở quân của Hạng Trang sớm đã không còn ở đất Tề nữa.

– Ồ?

Hứa Phụ nói:

– Dựa vào khả năng của sư huynh, lại có lúc tính sai thời điểm sao?

Trương Lương cười khanh khách, lại còn nói thêm:

– Cái gọi là người có tri thức thì suy nghĩ lại nhiều, nên nhất định sẽ có lúc tính nhầm, thỉnh thoảng có lúc tính nhầm thì có đáng gì đâu? Trên đời này cơ bản vốn không có tướng quân nào chỉ biết tới thắng, càng không có binh gia nào tính kế không bao giờ sai, lần này tiểu huynh bị thua trước đại binh gia đương thời Úy Liêu, đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ.

Nói xong, Trương Lương liền đi xuống núi.

Mãi cho tới khi Trương Lương đã đi xa, Hứa Phụ mới ngửa cổ lên nhìn sao trời, tự nói với chính mình:

– Sư huynh ơi sư huynh, nếu huynh không nói tiểu muội đúng là cũng không chú ý, thời tiết này…

Đúng là đã có sự thay đổi, đế tinh của Lưu Bang đúng là đã tối đi rất nhiều.

Sảnh lớn phủ Quận Thủ

Chu Bột, Ly Thương, Hạ Hầu Anh cư tả, Phó Khoan, Quán Anh cư hữu, hai bên có thể

Năm viên đại tướng trên vốn là bộ hạ cũ của Lưu Bang,bọn họ cũng rất thân mật với nhau, tuy nhiên sau đó, Phó Khoan, Quán Anh theo Hàn Tín bắc phạt, trên đường đi đã tiêu diệt nước Hàn, nước Đại, nước Triệu, nước Yến và nước Tề, lúc này Phó Khoan và Quán Anh đã cao ngạo hơn, khó tránh khỏi có chút xem thường Chu Bột, Ly Thương, và Hạ Hầu Anh, bởi bọn họ theo chân Lưu Bang và thường bị bại trận.

Mãi cho tới khi Trương Lương bước vào đại sảnh, không khí mới dịu đi một chút, Phó Khoan, Quán Anh tuy có chút xem thường Chu Bột và mấy người, nhưng đối với Trương Lương bọn họ lại có phần tôn trọng, năm viên đại tướng đều tiến lên chào Trương Lương, Trương Lương đáp lại lễ, lại mời năm vị quay trở lại chỗ ngồi, tự mình cũng tiến về phía ghế chính giữa ngồi.

Trương Lương nhìn quanh chư tướng, nói:

– Các vị tướng quân nhất định sẽ thấy rất kì lạ, dấu vết của Sở quân cho tới nay vẫn chưa tìm được, lúc này tại hạ mới triệu hồi các vị tướng quân quay về Bộc Dương, cứ như vậy, tứ chính lục kì, thập diện chi võng nếu không phải có lỗ hổng, đã tạo cho Hạng Trang và tàn quân Sở có cơ hội trốn được sao?

Chư tướng Chu Bột, Quán Anh đều cùng gật đầu, bọn họ cũng đang cảm thấy bối rối.

Trương Lương nói:

– Không giấu gì các vị tướng quân, chúng ta kì thực đã trúng gian kế của Úy Liêu rồi.

Cho dù quận Quan Trung, Tam Xuyên bên đó vẫn chưa có tin tức truyền tới, nhưng Trương Lượng lại hoàn toàn có thể khẳng định, chủ lực quân Sở của Hạng Trang đã lén lút quay về đất Lương, biến cố ở nước Lương, nhất định do Úy Liêu dàn dựng tính kế.

– Trúng kế?

Quán Anh, Phó Khoan và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thanh nói:

– Trúng kế gì?

– Kim thiền thoát xác

Trương Lương nói

– Ngay từ đầu, trúng kế của quân ta chỉ là quân yểm trợ của Ngu Tử Kì, chủ lực Sở quân của Hạng Trang sớm đã chuyển vào rồi

Nói tới đoạn này Trương Lương lại lo lắng nói

– Bốn ngày trước, quân Lương của Ngao Thương Hải đột nhiên xung đột với quân Hán, tại hạ lo rằng, rất có khả năng có sự tham gia của Sở quân.

– Thể thì còn đợi gì nữa?

Hạ Hầu Anh vội vàng nói:

– Tiên sinh, vậy tranh thủ thời gian phát quân đi thôi.

Trương Lương gật đầu:

– Hôm nay ta tìm đến các vị tướng quân, cũng là để thương lượng chuyện khởi binh này.

Dứt lời, ánh mắt Trương Lương dừng lại trên người Phó Khoan và Quán Anh, năm vị đại tướng có mặt ở đây Chu Bột, Hạ Hầu Anh, Ly Thương đều là tướng của Lưu Bang, Trương Lương nói tới chuyện dấy binh, bọn họ tuyệt đối không có thêm lời nào nữa, nhưng Phó Khoan, Quán Anh lại là bộ tướng của Hàn Tín, bọn họ liệu có đi không, điều đó cũng không dám chắc.

Quán Anh lúc này tỏ thái độ nói:

– Mạc tướng không có gì để nói, tất cả đều theo sự sắp đặt của tiên sinh.

Phó Khoan lại có chút do dự, nhíu mày nói:

– Tiên sinh, nếu bao vây tiêu diệt tàn binh quân Sở trên đất Tề, mạt tướng tuyệt đối không nói làm gì, nhưng lãnh binh đi tới Ngao Thương, lại là chuyện đại sự rồi, có đi hay không trước tiên nên bẩm báo với Tề vương…

Trương Lương lắc đầu nói:

– Chuyện gấp, hơn nữa Tề vương lại ở xa Lâm Truy, chỉ e rằng không kịp tới bẩm báo.

Phó Khoan vẫn có chút do dự, Hạ Hầu Anh giận tím mặt nói:

– Phó Khoan, cứ cho rằng Tề Vương từng là bộ tướng của Hán Vương, ngươi mới ở bên Tề vương một thời gian, đã dám không tôn trọng hiệu lệnh của Hán Vương sao?

Chu Bột, Ly Thương lời lẽ cũng tức giận, trên mặt Phó Khoan lập tức liền biểu hiện nét mặt xấu hổ.

Từ chối được một lúc lâu,Phó Khoan mới nói:

– Thôi được rồi, mạt tướng sẽ nghe theo sự sắp đặt của tiên sinh là được chứ gì.

Trương Lương tâm trạng bình tĩnh, đây là gã sắp đặt trước, nghĩ cách loại bỏ vây cánh của Hàn Tín.

Vốn dĩ, tất cả những điều này nên do Hán Vương Lưu Bang hoàn thành, hơn nữa cục diện cũng sẽ không phức tạp đến mức như này, theo kế hoạch đã định trước của Trương Lương, chỉ cần nhận được sự hỗ trợ âm thầm của cường hào thế tộc trên đất Tề, Lưu Bang có thể hạ thủ đoạt được binh quyền trong tay Hàn Tín, sau đó hoặc là phế Hàn Tín hoặc là phong cho gã một nước khác, điều này sẽ không thành vấn đề nữa.

Thế nhưng hiện tại, Lưu Bang vì có biến ở Lương quốc mà phải đi Ngao Thương.

Điều khiến Trương Lương lo lắng nhất chính là, Sở quân của Hạng Trang rất có khả năng đã uy hiếp Quan Trung rồi.

Một khi xuất hiện tình hình này, Lưu Bang và đại quân nước Hán chỉ còn nước quay về tự cứu chính mình, cứ như vậy, Lưu Bang sẽ chẳng còn có cơ hội quay lại đất Tề cướp binh quyền trong tay Hàn Tín nữa, vì thế Trương Lương chỉ có thể tự đưa ra chủ trương, quyết đoán gạt bỏ vây cánh của Hàn Tín,

Dưới trướng Hàn Tín có hai vị trọng thần, ba đại chiến tướng, hai vị trọng thần là Tào Tham, Vương Lăng, ba đại chiến thần là Lý Tả Xa, Phó Khoan và kỵ tướng Quán Anh, cho tới nay, Lý Tả Xa đã bị Lưu Bang giữ lại ở quận Cửu Giang, Tào Tham, Vương Lăng tuy trên danh nghĩa thân thiết với Tề, nhưng trên thực tế từ trước tới giờ đều là tâm phúc của Lưu Bang, chí có điều Phó Khoan và Quán Anh vẫn còn là một biến số.

Trương Lương mượn danh nghĩa của Lưu Bang, điều động hai vị tướng là Phó Khoan và Quán Anh, dưới trướng Hàn Tín hiện tại không còn đại tướng nào có thể đơn độc trợ giúp được rồi, Tào Tham, Vương Lăng rời đi, Hàn Tín sẽ chẳng còn nhân tài chính trị nào trị quốc nữa, vì thế, cho dù Hàn Tín có bao nhiêu binh trong tay, cũng mặc kệ có bao nhiêu đại tướng, Tề quốc chỉ có càng ngày càng yếu kém đi mà thôi.

Đương nhiên, nếu Hàn Tín trước sau trung thành với Lưu Bang, Tào Tham, Vương Lăng cũng sẽ không rời xa Tề quốc.

– Tốt

Trương Lương lập tức đứng dậy, nhìn khắp các vị chư tướng nói:

– Chư vị tướng quân mỗi người mời tự về doanh trại của mình, dẫn dắt đại quân cùng tại hạ tiến về đất Lương hội họp với đại vương.

– Vâng

Các chư tướng đều đồng thanh đồng ý, lần lượt rời đi.

Lại có môn hạ tiểu Sử chạy vào bẩm báo:

– Tiên sinh, đại vương có tin gấp.

Cho tới khi Trương Lương phân công xong xuôi, bức thư Lưu Bang gửi từ Ngao Thương rốt cuộc bây giờ mới tới.

Trương Lương tiếp nhận sáu thanh mộc tiễn, lại sắp xếp lại trẩt tự, sau khi vội vàng xem xong bất giác thở dài nói:

– Quả đúng là như thế, quả đúng là như thế…

Nói dứt lời, Trương Lương lại từ trên bàn rút ra một thanh lệnh tiễn giao cho hạ môn tiểu Sử, dặn dò nói:

– Cầm lệnh tiễn này lập tức mang tới đại doanh của Quán Anh, lệnh cho Quán Anh dẫn binh lập tức đi Hà Bắc, trong vòng mười ngày

Môn hạ tiểu Sử nhận lệnh tiễn, có chút do dự liền hỏi:

– Kỵ binh của Quán Anh cũng có tới ba nghìn quân, trong lúc cấp thiết thế này làm sao có thể qua bến sông hết được?

– Sao ta có thể quên béng chuyện này được nhỉ?

Trương Lương bây giờ mới nghĩ ra thuyền hai bên bờ sông đã bị đốt cháy thui rồi, lại dặn dò lại viên tiểu Sử:

– Thế này đi, lập tức đem toàn bộ da thú trong kho vũ khĩ Bộc Dương lại đây, lệnh chế tạo gấp túi da thú, lại tiếp tục thu gom tiền bạc của những người giàu trong thành lại, sao đó đưa tất cả cho tướng quân Quán Anh.

Sở Hán Tranh Bá

Sở Hán Tranh Bá

Score 7
Status: Completed Author:

Một lão binh quân giải phóng tên hiệu “Đồ Tể” trong một trận tấn công ở biên giới đã hi sinh, linh hồn phiêu bạt tới thời đại Sở Hán tương tranh, trở thành em họ của Hạng Vũ – Hạng Trang. Lúc này, cuộc chiến tranh Sở - Hán đang vào giai đoạn kết thúc, Hạng Vũ đang trong thế bước đường cùng không lối thoát.

Trận Cai Hạ, một trăm ngàn quân Sở đã tan thành tro bụi, Hạng Vũ tự vẫn trên sông Ô Giang, Hạng Trang đang trong tình thế nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong tay chỉ có hơn ba nghìn tàn quân với tinh thần chiến đấu rời rạc, sĩ khí giảm sút, sớm muộn Giang Đông cũng sẽ thất thủ, bảy trăm nghìn đại quân của Lưu Bang và Hàn Tín vẫn đang ở xung quanh dòm ngó. Tuy Hạng Trang có linh hồn từ hậu thế phiêu dạt tới, nhưng liệu hắn thực sự có khả năng xoay chuyển tình thế, thực sự có thể đưa ba nghìn tàn quân kia thoát khỏi kiếp nạn này không, dựa vào ba nghìn tàn quân này liệu hắn có thể phục hưng nước Sở không? Điều gì sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên tiếp đây?

Chắc hẳn chẳng còn ai xa lạ với lịch sử Trung Quốc, khi thời nay những câu chuyện ngôn tình lên ngôi, dấy lên một làn sóng mạnh mẽ. Trong lịch sử hiển hách của Trung Quốc không thể thiếu Hạng Vũ (Hạng Võ), Lưu Bang, Hàn Tín, vân... vân.. qua những bộ phim cổ trang, kiếm hiệp mà ta thường xem trên tivi, web mạng được dàn dựng công phu đặc sắc. Thì nay, ta lại được Tịch Mịch Kiếm Khách dẫn dắt vào chính câu chuyện ông viết. Sở Hán tranh bá diễn biến nhanh, tình huống gây cấn, bất ngờ và kịch tính, khiến người đọc không khỏi thót tim, hồi hộp mong chờ điều gì sẽ đến?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset