Nhìn các đốm lửa trại nho nhỏ ánh sao, Hạng Trang thoắt giật mình, nghĩ ra một kế tuyệt diệu!
Gần như là cùng lúc, Úy Liêu cũng quay đầu, nhìn về phía Hạng Trang. Đã gần bảy mươi tuổi đầu rồi, mà con mắt sao vẫn tinh tường như thế, chắc hẳn lão ta cũng nghĩ ra điều gì rồi.
Hạng Trang mỉm cười nói:
– Quân sư phải chăng đã có sách lược ứng phó?
Úy Liêu khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi rằng:
– Thượng Tướng Quân hình như cũng có diệu kế?
Hạng Trang bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Gia Cát Lượng cùng Chu Du, lập tức khẽ giật mình và nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
– Quân sư, hai ta đem sách lược trong lòng viết ra miếng gỗ, sau đó cùng xem lại, thế nào hả?
Úy Liêu gật đầu mỉm cười và nói:
– Vậy thì theo ý của Thượng Tướng Quân đi, ha ha.
Lập tức Hạng Trang lệnh cho Cao Sơ tìm đến hai miếng gỗ. Hai người liền cầm con dao ngắn, khắc lên trên miếng gỗ, sau đó cùng đem đến bên ánh đèn xem. Chỉ thấy trên hai thanh gỗ đó khắc lên hai chữ giống y như nhau ——- phóng hỏa.
Hạng Trang và Úy Liêu liền đồng thời vỗ tay cười ha hả, tình cảnh này, hai người không khỏi cảm thấy họ tâm linh tương thông.
—————————-
Ngày hôm sau, tại đại doanh của quân Hán.
Lưu Bang kích trống tụ họp tướng sĩ, triệu tập Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương nhĩ, Hàn Vương Hàn Tín, Ngô Nhuế và các đường chư hầu khác, cùng với cả các văn thần võ tướng như Lưu Cổ, Lô Oản, Ly Thương, Cận Hấp, Phó Khoan, Trần Bình, Trương Lương, Hạ Hầu Anh, Lý Tả Xa, Thúc Tôn Thông vâng vâng. Do Trương Lương phụ trách phân công quân vụ, cho các đường chư hầu và các vị đại tướng trong doanh trại.
Chính giữa lềulớn đã được đặt một cái bình phong, trên bình phong có treo một bức địa đồ
Bức địa đồ này là Trương Lương đã mất cả thời gian một đêm, thỉnh giáo không ít các tướng lĩnh sĩ tốt, những người quen thuộc địa hình phụ cận ở đây, và sau đó lại sắp đặt người có sở trường hội họa thức suốt đêm vẽ mới hoàn thành, là một bức tranh liên quan đến vị trí núi non và sông ngòi của Đại Biệt Sơn.
Đợi lúc mọi người xúm lại, Trương Lương mới chỉ vào địa đồ mà nói:
– Mời chư vị xem, bên phía này là Đại Biệt sơn, tàn quân Hạng Sở, ỷ vào lợi thế về địa hình của Đại Biệt sơn, giờ đây, bọn chúng đã hạ chiến thư, muốn quyết chiến với Đại vương chúng ta ở tại ngọn núi này! Đại vương ta trách trời thương dân, không muốn bá tánh thiên hạ chịu cảnh chiến tranh lâu dài, vậy nên đã quyết định ứng chiến!
– Đại vương nhân nghĩa!
Các đường chư hầu lần lượt chấp tay thi lễ.
Lưu Bang phất phất tay, ngăn mọi người ồn ào náo động, lại ra hiệu cho Trương Lương tiếp tục.
Trương Lương gật gật đầu, lại nói:
– Sau khi các vị trở về doanh trại, hãy lập tức phân công quân lính, lập một trại khoản ba ngàn binh lính, các tướng tự trang bị, lần lượt tiến lên núi.
Tại sao lại là ba ngàn người, mà không phải nhiều hơn hay là ít hơn, điều này cũng đã được cân nhắc rất kỹ.
Tàn quân Sở ước tính khoản năm ngàn người, nếu muốn tính cơ động của các đường tinh binh này, linh hoạt và mạnh hơn so với quân Sở, thì binh lực phải ít hơn quân Sở, nhưng nếu binh lực ít hơn, quân Sở chỉ cần đột kích một cái là có thể đánh tan đường binh này ngay, thế thì không được. Sau khi Trương Lương, Trần Bình cùng với Lưu Bang bàn bạc xong, cuối cùng quyết định cho mỗi đường tinh binh là ba ngàn người!
Lưu Bang lại đặc biệt dặn dò thêm, nói:
– Sau khi lên núi, mỗi đường tinh binh hãy tự tìm lấy nơi trọng yếu của miệng núi mà hạ trại, nên nhớ, khoảng cách giữa các trại cách nhau không quá xa, tối đa không quá mười lăm dặm! Một khi quân địch xuất hiện, lập tức thổi kèn báo hiệu, nếu như quân địch tháo chạy, thì bám xác theo đuôi, nếu chúng quay lại phản công, thì hãy cố thủ tại chỗ, chờ viện binh đến!
Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Hàn Vương Hàn Tín và các đường chư hầu đều lần lượt tán đồng, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Không đến nửa canh giờ, trong các doanh trại liên tục vang lên tiếng còi báo hiệu, ngay tức thì, từng đội binh giáp, khinh binh, tử sĩ lần lượt ra khỏi trại, sau khi tập kết sơ bộ, họ bèn men theo con đường nhỏ, đi sâu vào ngọn núi lớn mịt mù.
—————————-
Bóng đêm tối đen như mực, năm ngàn quân Sở đang lẳng lặng ẩn nấp trong các khe núi.
Nơi này cách đại trại quân Sở trên núi rất xa, ít nhất cũng có hơn hai trăm dặm.
Quân Sở sở dĩ chọn nơi này làm chiến trường, đương nhiên cũng vì bảo đảm cho sự an toàn của đại trại.
Trong núi rét lạnh, tướng sĩ quân Sở phần đông chỉ mặc có chiếc áo mỏng, cho dù đã lạnh đến run cầm cập, hàm răng run lẩy bẩy, nhưng cũng không một tên nào dám đốt lửa sưởi ấm!
Giữa sườn núi, Hạng Trang đang dẫn theo vài thân binh trèo lên phía cao quan sát.
Đứng trên sườn núi cao nhìn xuống, chỉ thấy một màu tối đen như mực, căn bản là chẳng nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên Hạng Trang biết rằng, năm ngàn tinh binh của hắn đang lẳng lặng ẩn nấu bên trong, tựa như con mãnh hổ đang nấp trong bóng tối, chỉ đợi đến khi con mồi xuất hiện, nó sẽ bất thình lình phóng ra từ trong màn đêm mịt mù, một kích trí mạng!
Lại nhìn ra cốc ngoại, có thể thấy các đốm lửa trại nhỏ mơ hồ ẩn hiện.
Đó là lửa trại của bọn liên quân, một nhánh quân ước chừng ba ngàn người, đang dựng trại ở khe núi gần bờ sông, đám quân này tuyệt đối sẽ không ngờ đến, bọn tàn quân mà chúng truy tìm, chỉ đang ẩn nấu trong khe núi, cách chúng vỏn vẹn có năm dặm đường, bụi rặm dầy đặt, hoàn toàn che phủ hết hành tung của tàn quân Sở. Nếu như không đến gần, căn bản là không thể phát hiện ra được.
Nơi xa hơn, cũng còn nhiều đốm lửa trại khác, đó lại là một nhánh quân khác.
Trong phút chốc, khóe miệng Hạng Trang liền nổi lên tia sát khí lạnh như băng, hắn quay đầu về sau và nói:
– Đi, xuống núi!
——————————
Ngoài sơn cốc, tướng Hán là Thuần Vu Hổ, lĩnh theo ba ngàn tinh binh, dựng trại ở bờ sông.
Thuần Vu Hổ từ lúc ở huyện Phái, đã theo Lưu Bang đông chinh tây phạt, một đường lập công, từ một tiểu tốt thăng lên làm tướng quân. Hiện giờ có thể xem như là một tướng già trong quân trại Hán rồi. Chỉ chờ lúc Hán vương bình định thiên hạ, ít nhiều cũng có thể phong được chức quan nội hầu!
Nói ra, Thuần Vu Hổ vẫn là rất cẩn thận, mặc dù đại quân chỉ cắm trại ở đây một đêm, nhưng hắn lại đích thân giám sát binh sĩ vây rào, đào chiến hào, còn thiết kế cả chướng ngại vật. Đương nhiên, do thời gian gấp rút, những công trình này, đều được làm rất đơn sơ. Tuy nhiên, dù cho có đơn sơ đến đâu, ít nhiều cũng có chút tác dụng để phòng ngự.
Bóng đêm thâm trầm, khí trời ngày một giá lạnh, ở trong lều, Thuần Vu Hổ đã uống hết hai lượng rượu, nhưng chung quy vẫn không yên tâm được, bèn mặc giáp trụ và đứng dậy, dẫn theo thân binh ra ngoài tuần tra. Lúc này, phần lớn các tướng sĩ đều đã ngủ say, chỉ có đài quan sát ở phía sau, cái được trang bị thêm một cách đơn sơ ấy, thì còn hơn mười tên lính thức đêm canh gác. Ở xa xa, còn có hai đội tuần tra đang tiến gần về phía bên này.
Tất cả đều yên bình và tĩnh lặng như tờ, trên căn bản là không có gì bất thường cả.
Thấy khí trời ngày một lạnh, thân binh Giáo Úy khuyên nhủ:
– Tướng quân, về thôi…
Thuần Vu Hổ bỗng nhiên giơ tay, tiếng khuyên nhủ của Giáo Úy lập tức im bặt.
Chính là lúc nãy, Thuần Vu Hổ loáng thoáng dường như nghe được, phía ngoài trại dội lại tiếng vang gì đó, nhưng giờ nghe kỹ lại, lại chẳng nghe được động tĩnh gì cả. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm trinh chiến sa trường bao nhiêu năm, Thuần Vu Hổ dám khẳng định, bên ngoài nhất định có người, nhất định là có chuyện. Thoắt chốc, tay phải Thuần Vu Hổ đã cầm lấy chuôi kiếm.
Thân binh Giáo Úy cùng các thân binh tùy tùng khác ngay lập tức vẻ mặt biến sắc, đều lần lượt nắm chặt chuôi kiếm.
Trong sự yên lặng đến nghẹt thở, Thuần Vu Hổ quay đầu về phía thân binh Giáo Úy, dùng tay ra hiệu. Thân binh Giáo Úy hiểu ý, liền quay lại dùng tay ra hiệu cho hai gã thân binh bên cạnh, hai gã này từ từ giơ cái còi hiệu đang đeo trên người lên. Gần như là cùng lúc hai tên thân binh đó giơ cái còi hiệu lên, liền có hai đốm sáng chói, đột nhiên phóng ra từ phía đêm đen bên ngoài trại, lao thẳng đến đây.
– Tặc tử to gan!
Thuần Vu Hổ lớn tiếng quát, trường kiếm trong tay đã chém ngang ra từ sớm, chỉ nghe hai tiếng leng keng, hai đốm sáng kia liền rơi xuống mặt đất. Mắt nhìn kỹ lại, thì ra là hai mũi tên lông vũ. Hai đầu của mũi tên sắc nhọn này, đã cắm sâu vào trong đất, nhưng phần đuôi nó vẫn còn khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, tiếng còi báo hiệu khẩn cấp, cuối cùng cũng cất tiếng vang dội.
Gần như là cùng lúc với tiếng còi cảnh báo, phía ngoài doanh trại đột nhiên bừng sáng lên, hơn trăm ngọn đuốc rực lửa. Nương theo ánh lửa, Thuần Vu Hổ và các thân binh phía sau giật mình phát hiện, có vô số quân Sở y như là một đàn kiến, đang hùng hổ ùa về phía quân Hán. Đi đầu là một tên tướng Sở, tay giương cung tên, hướng thẳng vào Thuần Vu Hổ mà bắn.
Mũi tên này, âm thanh phát ra lại không giống với hai mũi tên lúc nãy. Mũi tên này bắn ra, tiếng rít của nó phá vỡ cả không gian, khiến người ta cảm nhận được khí thế của người bắn không hề tầm thường. Thuần Vu Hổ rùng mình, đột nhiên giơ kiếm toàn lực đón đỡ, chỉ nghe “cheng” một tiếng vang lên, một mũi tên răng sói to bằng ngón tay cái, đã nghiêng nghiêng cắm thẳng xuống đất, nhưng lại không sâu bằng hai mũi tên kia!
Mà Thuần Vu Hổ lại cảm thấy hai vai đau buốt nhức nhói, uy thế của mũi tên này, lại mạnh đến vậy ư!
Viên môn ngoại, tướng Sở lại lần nữa giương cung, Thuần Vu Hổ đã sớm trốn ra phía sau thân binh, tiếng cung bắn ra, lại là một mũi tên răng sói mạnh như tia chớp đang phóng tới, người thân binh che chắn phía trước là Giáo Úy chưa kịp giơ kiếm, mũi tên sắc bén có đuôi tam lăng, đã sớm xuyên thấu thân hình cường tráng của hắn, hai tầng áo giáp trước sau, lại không cản nổi nó!
– Kẻ địch tập kích! Kẻ địch tập kích!
Thuần Vu Hổ vừa kinh sợ vừa tức giận, ngửa mặt lên trời gào thét.
Tiếng kèn cấp bách thê lương lại kéo dài không thôi, những tên quân Hán đang ngủ say bèn lũ lượt tỉnh giấc, lại bắt đầu mặc áo vải đeo giáp sắt nháo nhào cả lên. Những thân binh tử sĩ không phải mặc áo giáp, liền lập tức lao ra khỏi lều, nhao nhao hấp tấp hướng về rào chắn, chuẩn bị giữ rào tử thủ, nhưng lúc này, rõ ràng là không còn kịp nữa.
Bởi vì quân Sở đã sớm xông lên và giết đến tận cửa đại doanh.
Cùng với một tiếng gầm thét dồn vang, mười mấy tên lính Sở tinh nhuệ xông vào trước nhất, đồng thời tung ra phi trảo trong tay, những chiếc trảo sắc bén một khi móc vào hàng rào, hơn trăm tên lính Sở tinh nhuệ liền đồng thời, bắt đầu ra sức kéo mạnh sợi dây trảo. Hàng rào dựng đơn sơ gấp gáp, sao mà ngăn được sức kéo của hơn trăm người? Kéo một cái là đã rách rời một mảng lớn!
Hàng rào sụp xuống đè lên các chướng ngại vật, chiến hào phút chốc cũng biến thành đường bằng.
– Giết!
Hạng Trang thuận tay vứt đi chiếc cung cứng cáp, lại rào rào rút ra hoành đao, xung phong đi đầu, xông vào đại doanh của quân Hán.
Phía sau Hạng Trang, Cao Sơ, Kinh Thiên mỗi người dẫn theo trăm vị thân binh, trên tay đều cầm hoàn đao lãnh khí dày đặc, giống như một đám sói hoang khát máu, gầm rú inh ổi, lội qua rào chắn đã sụp đổ.
Một tên tướng Hán tự cho giỏi võ hùng dũng, giơ kiếm lao thẳng về phía Hạng Trang
– Chết!
Hạng Trang quát lên một tiếng lớn, hoành đao nghiêng nghiêng chém xuống.
Vị tướng Hán căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể chống đỡ theo bản năng của mình, chỉ nghe được tiếng “cheng” một cái vang lên, đoạn kiếm hai lưỡi của tên tướng Hán, lập tức đứt làm đôi đoạn. Thế chém của hoành đao lại không hề mảy may suy yếu, ánh mắt lạnh lung lóe lên, lưỡi đao sắc bén liền chạy dọc từ vai trái của tên tướng Hán, rồi vụt ra từ sườn phải của hắn, không tin được là tên tướng bị chém làm hai!
Hạng Trang một đao chém chết tên tướng Hán, đôi chân tuyệt nhiên không dừng lại, bờ vai lại va mạnh vào một tên khác, tên đứng cản đường lại là một vị tướng Hán khác, Truân Trưởng bị va phải lập tức rên la thảm thiết bay ngược về sau, cú va đụng này khá là mạnh, không ngờ lại khiến tên tướng Hán là Truân Trưởng bị va đến xương ngực rụng vỡ, xương sống gãy đoạn, chưa kịp rơi xuống đất, Truân Trưởng quân Hán đã tắt thở bỏ mạng.
Chợt lúc có hai gã tử sĩ quân Hán gan dạ liều mình, xông về phía Hạng Trang.
Hạng Trang ngước mặt lên trời, gầm lên một tiếng, mắt trợn tròn như sắp nứt ra, râu dựng đứng lên, tiếp đến lại một đao chém ngang, hai gã tử sĩ quân Hán, trong nháy mắt, cả người lẫn đao bị chém thành bốn mảnh, chẳng đợi xác rơi xuống đất, Hạng Trang đã lại dương đao giết thẳng vào trại, Thuần Vu Hổ nấp sau lưng thân binh, quan sát một cách lạnh lùng, không khỏi trong lòng nghiêm nghị, tên nhóc Hạng Trang, không ngờ lại dũng mãnh đến vậy!
Lại nhìn bọn quân Sở phía sau Hạng Trang, cũng sắc bén không đỡ nổi, mấy trăm quân Sở mặc áo giáp, cầm binh khí, giống như một bầy mãnh hổ xông thẳng vào đàn dê. Binh giáp, tử sĩ của quân Hán ùa lên, cũng chẳng ngăn chặn được bao lâu.