Mười mấy năm gần đây, Triệu quốc vẫn áp dụng chính sách bồi dưỡng dân, ngoại trừ ba năm trước đây đã bị rơi vào cảnh đại quân Hàn Tín xâm lấn ra thì không gặp binh tai nữa, hơn nữa khi đó Hàn Tín trong lòng tràn đầy sự tin tưởng có thể chinh phục Triệu quốc, cho nên cũng không có phá hoại Triệu quốc quá lớn, cho nên, tình hình Triệu quốc vẫn là rất ổn.
Tuy nhiên, người dân Triệu quốc sống rất tốt, nhưng quân sự lại không được tốt lắm.
Triệu quốc ước chừng có khoảng hai triệu nhân khẩu, chính tốt, quân đội tốt, tổng cộng binh lính tăng thêm khoảng bốn năm trăm nghìn, nhưng cơ bản Triệu quốc không triệu tập đại quân đồng đều nhiều như vậy, bởi vi Triệu quốc cũng không đủ võ bị, binh khí, khải giáp, thiếu ngựa quý, Thứ Tướng Quân Bạch Tuyên ra sức yêu cầu tăng cường võ bị, nhưng nhiều lần bị Á tướng Trương Cảnh, Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ áp chế.
Á tướng Trương Cảnh nắm giữ ngân khố quốc gia, nếu phung phí gia tăng võ bị, béo bở trong tay hắn sẽ ít đi, đương nhiên hắn không đồng ý, về phần Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ, không đồng ý gia tăng võ bị bởi vì nghĩ Bạch Tuyên sẽ uy hiếp địa vị của hắn, cứ như vậy, một đòi tăng thêm võ bị, nhưng ba lại không đồng ý, vì vậy sau khi giải vây Hàm Đan cũng không có gì đổi mới.
Khoảng gần nửa canh giờ sau, Quán Cao, Triệu Ngọ và Bạch Tuyên lần lượt đi vào cung.
Sau khi nghe Trương Cảnh thông báo xong, Quán Cao và đám người sắc mặt tất cả đều biến sắc, sau một lúc lâu không nói ra lời, tin tức này thật sự khiến người ta rất kinh ngạc!
Thấy không có người nói chuyện, Trương Ngao liền có chút không hiểu, hỏi Quán Cao nói:
– Lão Tướng quốc, ngài nói vài lời đi?
Quán Cao vẫn chưa hết kinh ngạc, mãi sau mới lấy lại tinh thần, bùi ngùi thở dài nói:
– Tề vương là một đại binh gia, vậy mà lại thua một đầy tớ như Tất Thư, điều này thật sự làm cho người ta không ngờ đến, xem ra Thứ Tướng Quân lo lắng là đúng, lúc trước chúng ta không nên liên minh cùng Sở quốc, tuy nhiên bây giờ sửa sai vẫn còn kịp, Đại vương, khẩn trương mở rộng quân sự đi!
– Quân sự đương nhiên phải mở rộng rồi!
Quán Cao vừa dứt lời, Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ liền nói tiếp,
– Tuy nhiên việc cần thiết bây giờ là phải lập tức xuất binh tiêu diệt Tề quốc, lúc này quân Tề mới thua trận, Hàn Tín lại chết, lòng người dân Tề quốc đang rất bàng hoàng, thời điểm cả nước rung chuyển, ta làm Thượng Tướng Quân thống lĩnh đại quân tấn công như sấm vang chớp giật, thì tiêu diệt không có gì khó!
Trương Cảnh cũng nói thêm:
– Thượng Tướng Quân nói rất đúng, bây giờ đúng là lúc dụng binh tiến đánh Tề quốc.
Trương Ngao có chút do dự, hỏi Bạch Tuyên nói:
– Thứ Tướng Quân, ý kiến của ngài như nào?
Trương Ngao vẫn yếu đuối như vậy, không có gan dám làm trái ý lão Tướng quốc, còn có ý kiến của Á Tướng và Thượng Tướng Quân, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ di chúc của tiên vương trước khi chết, cho nên hắn rất nể trọng ý kiến của Bạch Tuyên.
Bạch Tuyên cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu Triệu quốc thật sự muốn dụng binh với Tề quốc, phải dốc lòng theo diệt đại chiến Tề quốc, như vậy lúc Tất Thư và Hàn Tín đang giằng co nên xuất binh, đợi đến lúc này xuất binh, Sở quốc sao có thể cho Triệu quốc cơ hội? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ Tất Thư đã có cạm bẫy, sẽ chờ Triệu quốc chui vào.
Hơn nữa, tuy rằng quân Tề mới thua trận, Hàn Tín đã chết, nhưng binh lính thật sự dễ bắt nạt sao? Chỉ sợ chưa chắc!
Nhưng Bạch Tuyên cũng hiểu rất rõ, nếu Triệu Ngọ, Trương Cảnh đều đồng ý xuất binh, Quán Cao lại là một lão hồ đồ, dưới tình hình này, Trương Ngao một tên yếu đuối và không có năng lực, dù như thế nào hắn cũng không dám làm trái.
Cho nên, điều duy nhất Bạch Tuyên co thể làm là giảm thiểu khả năng dụng binh phiêu lưu với Tề quốc, lập tức Bạch Tuyên nói:
– Đại vương, dụng binh với Tề quốc đúng là không phải không thể được, tuy nhiên, ta để binh liên minh Yến Quốc đi trước.
– Dựa vào cái gì?
Triệu Ngọ hét lớn,
– Tề quốc một khối thịt béo lớn như vậy, cùng Sở quốc phân chia cũng đúng thôi, dựa vào cái gì phải phân chia cùng với một tên Tàng Đồ yếu nhược kia?
Dừng lại một chút, Triệu Ngọ lại quỳ gối, hướng Trương Ngao thở dài xin nói,
– Đại vương, thần xin thống lĩnh một trăm nghìn đại quân, khi mặt trời mộc xuất chinh, lần này đi nếu không thể càn quét được Tề quốc, thề không trở về Hàm Đan!
Trương Cảnh quỳ gối theo, cất cao giọng nói:
– Đại vương, thần nguyện điều động lương thảo, hết sức phối hợp Thượng Tướng Quân!
Trương Ngao quay đầu nhìn Quán Cao, mặc dù Quan Cao rất cương trực, nhưng mưu lược và kiến thức lại không có nhiều, trong lòng cũng không có chủ ý, cụp mắt xuống không lên tiếng.
Bạch Tuyên lại thở dài nói:
– Nếu đại quân Yến Quốc thừa dịp đến tấn công Hàm Đan, chúng ta có thể làm gì?
Quán Cao bỗng nhiên mở mắt to, Triệu Ngọ lại vung tay lên khinh thường nói:
– Điều đó không có khả năng, Yến Quốc và Triệu quốc liên minh, làm sao hắn dám đâm dao sau lưng Triệu quốc?
Bạch Tuyên không đồng ý nói:
– Lưu Bang chính là được Hạng Võ phân đất phong hầu Hán Vương, nhưng chẳng phải hắn vẫn lại khởi binh tạo phản đó sao?
Trong lúc Triệu Ngọ đang trợn mắt muốn răn dạy Bạch Tuyên vài câu, Trương Cảnh khẩn trương nhảy ra giảng hòa nói:
– Đại vương, thần nghĩ Thứ Tướng Quân lo lắng không phải không có lý, nhưng thật sự lúc này là trời ban cơ hội chinh phạt Tề quốc, cho nên không ngại để Thượng Tướng Quân lãnh binh xuất chinh, mà để Thứ Tướng Qiaan đóng giữ Hàm Đan, nếu Tàng Đồ đến đã có Thứ Tướng Quân ngăn cản!
Bạch Tuyên than thở, cũng không nói thêm cái gì.
*****
Cùng lúc Triệu Ngọ dẫn một trăm nghìn quân Triệu xuất phát, Yến vương Tàng Đồ cũng tập hợp năm mươi nghìn quân chuẩn bị nam hạ, hiển nhiên, suy nghĩ của Tàng Đồ và Trương Ngao giống nhau, đều cho rằng lúc này là thời điểm tốt nhất để hết sức đánh Tề quốc đang giống như là chó rơi xuống nước, cho dù chỗ tốt nhất cũng bị Sở quốc chiếm mất, nhưng làm liên minh, kiểu gì Yến Quốc cũng được phân ít nhất hai quận.
Không đợi lúc Yến quân xuất phát, tin cấp báo từ Hàm Đan đã được đưa đến trên bàn hắn.
Yến Thái Tử Tàng Diễn xem xong tin báo, lên tiếng nói:
– Phụ vương, đợi mấy ngày nữa đại quân xuất phát.
Tàng Đồ đột nhiên vỗ bàn, mắng:
– Nói láo, đợi mấy ngày nữa quả nhân súp cũng không uống được.
Mặc dù bên cạnh đã bị phụ vương mắng, Thái Tử Tàng Diễn lại không để ý chút nào, hạ giọng nói:
– Phụ vương, quân Triệu dốc toàn bộ lực lượng, tất nhiên Hàm Đan không có gì, không bằng nhân dịp này phụ vương lấy Hàm Đan, tiêu diệt Triệu quốc, chẳng lẽ không phải là hơn cùng nước Sở tranh chấp Tề quốc gấp trăm lần? Dân Tề quốc sống còn mệt mỏi, sao so sánh được với một nước giàu có như Triệu quốc? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Tàng Đồ trong lòng khẽ nhúc nhích, nhón lấy râu mép ở khóe môi cuốn vòng lại, nói:
– Có thể làm cho Hạng Trang tức giận hay không, đưa đại quân Sở quốc tới?
Chuyện như vậy không phải là không có tiền lệ, năm đó Hạng Võ phong đất đều vì Tề vương, Điền Vinh không phục, cưỡng chế di dời Điền đô, kết quả làm cho Hạng Võ tức giận đưa đại quân Sở quốc tới, cuối cùng binh bại người chết, tuy rằng Tàng Đồ muốn đất của Triệu quốc, nhưng lại rất lo lắng thái độ của Hạng Trang, nên biết hiện tại Yến Triệu Hàn đều là liên minh với Sở quốc.
Tàng Diễn cười nhạt nói:
– Hiện tại Hạng Trang đang giằng co với Lưu Bang ở Nam Dương, bản thân còn đang lo lắng không rảnh đâu!
– Nhưng tương lai như thế nào?
Tàng Đồ có chút lo lắng, lại nói,
– Nếu không may Hạng Trang đánh bại Hàn Tín, sau đó quay lại tính sổ với chúng ta? Chỉ bằng một Yến quốc nho nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được đại quân Sở quốc?
Tàng Diễn không cho là đúng, nói:
– Nếu thực sự Hạng Trang đánh bại Lưu Bang, sau đó sẽ dụng binh đến Yến, Triệu, Hàn Quốc, cho dù phụ vương ngươi không gây gổ với hắn, hắn cũng sẽ lấy cớ làm phụ vương ngươi khó xử, cho nên, phụ vương phải nhân cơ hội này càng phải chinh phạt Triệu quốc, tranh thủ Sở quốc đang tiêu diệt Hán quốc tận dụng khả năng tăng sức mạnh bản thân.
Không thể không nói, tầm nhìn của Yến Thái Tử thật sự tinh tường.
Tàng Đồ rõ ràng bị thuyết phục, ánh mắt lóe sáng, cắn răng quát:
– Được, lập tức đánh Hàm Đan!
*****
So sánh với Yến vương Tàng Đồ, rõ ràng Hàn vương Hàn Tín dã tâm còn lớn hơn nhiều!
Ngay từ lúc đầu, vốn Hàn vương Hàn Tín đã không nghĩ tới phải cùng Sở, Yến, Triệu chia cắt Tề quốc, mục tiêu của Hàn vương Hàn Tín là Quan Trung, hắn thừa dịp quân Hán dốc toàn bộ lực lượng, lúc quyết chiến cùng quân Sở ở Nam Dương, thừa dịp thổi bay Quan Trung, sau đó đóng quân ở Quan Trung giằng co với quân Sở, chờ thời cơ dùng mưu ổn định thiên hạ!
Vì thực hiện mục tiêu này, mấy năm nay Hàn vương Hàn Tín vẫn ngấm ngầm chịu đựng.
Hơn nữa, điều Hạng Trang, Lưu Bang không biết chính là Hàn vương Hàn Tín còn có sự giúp đỡ của Hung Nô hùng mạnh!
Lúc Tề Hán và Sở quốc ở Hoài Nam, Nam Dương ban đầu giằng co, sứ giả của Hàn vương Hàn Tín cũng đã xâm nhập vào Vương Đình Mạc Nam tại Âm Sơn Bắc Lộc, và liên lạc với Hung Nô Thiền Vu Mặc Đốn, Hàn Hung hai nước thậm chí đã có ước định, đợi thời cơ chín muồi, cùng chinh phạt Hán quốc, đương nhiên, mục tiêu của người Hung Nô là Hà Sáo, mà mục tiêu của Hàn vương Hàn Tín là Quan Trung tám trăm dặm Tần Xuyên.
Chỉ có điều, tuy rằng Hàn vương Hàn Tín và Tề vương Hàn Tín trùng tên họ, nhưng thật không phải là binh gia, lần này xuất binh, hắn nghĩ ra kế gọi là Kỳ kế, tuy nhiên chỉ là bắt chước lời người khác, hơn nữa, học đúng kế sách của Tề vương Hàn Tín lúc trước đánh diệt Ngụy Quốc, thậm chí số lượng cũng không hề thay đổi, cũng là minh độ Bồ Phản, ám độ Hạ Dương.
(Bề ngoài thì chọn Bồ Phản, thực tế thì âm thầm đánh Hạ Dương)
Đương nhiên, Tề vương Hàn Tín là từ phía tây hướng qua phía đông, Hàn vương Hàn Tín thì từ phía đông hướng qua phía Tây.
Tại bến Bồ Phản, năm mươi nghìn đại quân Hàn Quốc đã triển khai trận chiến, đang mắc cầu nổi gióng trống khua chiêng, chuẩn bị qua sông, kỳ thật đây chỉ là một ít người già yếu mà thôi, âm thầm, ở hạ dương Hàn vương Hàn Tín đang tập kết năm mươi nghìn quân tinh nhuệ ở Hạ Dương, trong đó có hai mươi nghìn kỵ binh, họ đang thu thập gỗ chậu, chuẩn bị qua sông.
Dưới ánh trăng chiếu rọi rõ ràng, một đội kỵ binh quân Hàn nhờ đại hỗ trợ giúp qua bờ sông phía tây, Hàn vương Hàn Tín trong tay cầm roi ngựa đứng ở trên một mô đất bên bờ phía đông sông, không quay đầu lại phía sau quân sư Triệu Ký nói:
– Quân sư, ngươi nói Mặc Đốn có dựa theo ước định hay không, cùng lúc khởi binh chinh phạt Cửu Nguyên?
Cửu Nguyên một trăm nghìn quân Hán tựa như một cái gai đâm ở trên lưng Hàn vương Hàn Tín.
Quân Hàn tập kích bất ngờ Hàm Dương, nếu có thể một trống cũng liền thôi, một khi chiến sự không tốt lâm vào thế giằng co, như vậy khẳng định quân Hán đóng ở Cửu Nguyên sẽ điều quân về cứu viện, chủ tướng Lô Oản ở Cửu Nguyên tuy là một cái bao cỏ, nhưng hai đại phó tướng thủ hạ của hắn là Lý Thương và Mai Quyên cũng là một tướng già trải qua trăm trận chiến trên sa trường, hai người này rất kiêng kị với Hàn vương Hàn Tín.
Cho nên, Hung Nô có dựa theo ước định nam hạ hay không sẽ ảnh hưởng đến thành bại của toàn bộ kế hoạch.
Quân sư Triệu Ký vừa trấn an Hàn vương Hàn Tín nói:
– Đại vương yên tâm, ngủ người Hung Nô cũng mơ tới mảnh đất màu mỡ thảo nguyên Hà Sáo, dã tâm Mặc Đốn bừng bừng, cuộc chiến Cửu Nguyên mười mấy năm trước, Mặc Đốn vẫn canh cánh trong lòng, không lúc nào hắn không nghĩ đến báo thù rửa nhục, đoạt lại Hà Sáo một lần nữa, cho nên, thần nghĩ nhất định Hung Nô sẽ khởi binh.
– Tốt!
Hàn vương Hàn Tín vui mừng nói,
– Chỉ cần Mặc Đốn làm theo ước định xuất binh, chỉ cần người Hung Nô có thể làm chệch hướng một trăm nghìn quân Hán ở Cửu Nguyên, quả nhân còn có một trăm nghìn quân nắm chắc bắt được Hàm Dương, ha ha!