Trời đã sáng rõ, toàn bộ đại doanh quân Hán đã ồn ào.
Viên môn mở ra, một đội trọng giáp, khinh binh tử sĩ, cung tiễn thủ còn có kỵ binh mãnh liệt đi ra, sau đó đều bị tướng lĩnh dẫn dắt khiển trách xuống, cả đội bắt đầu kêu loạn cả lên.
Phía sau binh giáp đông nghìn nghịt theo sát đi ra, còn lại là một trận xe bắn đá cao ngất.
Có đến nghìn lực sĩ quân Hán để hở lộ ngực, theo tiếng nhịp ký hiệu đều ra sức kéo dây thừng, xe bắn đá cồng kềnh đều chuyển động cạc cạc chậm rãi ra ngoài viên môn.
Trương Lương, Trần Bình đám người vây quanh Lưu Bang vội vàng ra trướng, đang muốn xoay người lên ngựa, Lưu Tị bỗng nhiên vội vàng đến, chắp tay thi lễ với Lưu Bang:
– Đại vương, thám báo về báo, có một đội thủy quân Sở quốc khổng lồ đang từ Bạch Thủy xuôi dòng xuống!
Thủy quân Sở quốc động tĩnh lớn như vậy, rốt cục vẫn kinh động tới kỵ binh thám báo quân Hán.
– Một đội thủy quân Sở quốc khác?
Lưu Bang quá sợ hãi nói:
– Theo thượng du Bạch Thủy xuôi dòng xuống?!
Các chư tướng Chu Bột, Lữ Đài, Hạ Hầu đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn nhau, thủy quân Khương Tế đang bị Chu Quan Phu ngăn cản ở bãi cá chép, như vậy sao có thể ở thượng du Bạch Thủy xuôi dòng, chẳng lẽ chính là chủ lực thủy quân Sở quốc Chung Ly Muội?
Nhưng, chủ lực thủy quân Chung Ly Muội không phải đang tác chiến ở chiến trường Hoài Nam với liên quân Tề Hoài sao?
Chẳng lẽ, chủ lực thủy quân Chung Ly Muội đã chạy tới Nam Dương? Tốc độ như vậy không phải là quá nhanh sao, hơn nữa, Bạch Thủy không cùng chung dòng với Hoài Thủy, đội thủy quân Sở quốc tới như thế nào được? Lách theo Ô Giang đi như thế nào cũng phải mất mấy tháng? Chẳng lẽ lại nhiều chiến thuyền đều từ phía trên trời bay tới, hay là mở đường đi trên đất liền tới?
Vẻ mặt Trương Lương ngạc nhiên nghi ngờ, Trần Bình lại rõ ràng có chút không hiểu..
Lưu Bang sửng sốt trong chốc lát, quay đầu lại hỏi Trương Lương nói:
– Tử Phòng, còn muốn xuất chiến sao?
Hôm trước hung uy của nỏ thuyền Sở quốc vẫn còn như in trong đầu Lưu Bang, thật sự là hắn sợ nỏ thuyền thủy quân Sở quốc, đồ vật này rất có uy, người thành từng mảnh mà chết! Hiện tại một đội thủy quân Sở quốc khác xuôi theo Bạch Thủy xuống, nhiều nhất chưa đến hai canh giờ có thể đuổi tới chiến trường Miện Thủy, dưới tình hình này, quân Hán lại ra chiến không phải là chính mình tự tìm tai họa sao?
Trương Lương im lặng, có thủy quân Sở quốc ở bên, thật sự là phần thằng của quân Hán không lớn, dường như không nên xuất chiến.
Thấy Trương Lương không nói, lập tức Lưu Bang nhìn Lữ Đài nói:
– Tương Chi, hôm nay không đánh, hiệu lệnh toàn quân, giải tán về đại doanh.
– Vâng!
Lữ Đài cúi người vái chào, xoay người truyền đạt chiếu lệnh Lưu Bang, rất nhanh, cả đội binh giáp quân Hán đang xôn xao lên ở bên ngoài đại doanh, một bên hùng hổ phát sinh bực tức, một bên quay trở về đại doanh.
Trương Lương, Trần Bình cùng với Chu Bột, Hạ Hầu Anh các chư tướng vây quanh Lưu Bang một lần nữa đi về lều lớn.
Tiến vào trướng, ánh mắt Trương Lương liền nhìn bản đồ giắt trên tấm bình phong, lập tức một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nói:
– Đại vương, thần hiểu rồi, từ thượng du Bạch Thủy xuôi dòng xuống không phải chủ lực thủy quân Sở quốc Chung Ly Muội, mà là tướng quân Phiêu Kỵ bị thủy quân Khương Tế ngăn trở ở bãi cá chép!
– Thủy quân Khương Tế?
Lưu Bang nhíu mày nói:
– Điều này sao có thể?
– Không gì là không có khả năng.
Trương Lương bước đến trước bản đồ, giơ tay lên chỉ hai nhánh con sông trên bản đồ, nói,
– Đại vương người xem, đây là Bạch Thủy, đây là Táo thủy, hai sông gần đây cách xa nhau hai mươi dặm, mà hạ du Táo Thủy lại ở gần Huyện Nhược nhập vào trong sông Miện Thủy, cho nên nói, thủy quân Khương Tế hoàn toàn có thể từ cây táo dưới nước mà lên, sau đó đi thuyền trên đất liền hai mươi dặm tiến vào Bạch Thủy!
– Đi thuyền trên đất liền?
Lưu Bang mở lớn miệng, nhạc nhiên nói:
– Tử Phòng, ngươi nói là chiến thuyền thủy quân Sở quốc đều theo trên đất liền kéo tới? Cái này mất bao nhiêu sức lực?
– Đi thuyền đất liền tự nhiên tốn sức, tuy nhiên, thủy quân Sở quốc không sợ uổng phí sức lực.
Lưu Bang đột nhiên nghe hiểu ý Trương Lương, nói:
– Ngươi nói là… lại tập kích Huyện Nhược?
– Đúng, lại điều kỵ binh tập kịch bất ngờ Huyện Nhược!
Trương Lương khẽ mỉm cười, giơ tay vỗ lên ô biểu trên bản đồ Huyện Nhược!
– Tấn công địch Sở tất sẽ cứu, đây là dương mưa, chiến thuyền thủy quân Sở quốc kéo tới như thế nào, bon họ sẽ kéo trở về như thế, ha hả, gây sức ép vài lần như vậy, sẽ làm cho thủy quân Sở quốc mệt chết.
– Ý kiến hay!
Chu Bột gõ nhịp nói,
– Như vậy, sẽ làm cho người kéo thủy quân Sở quốc suy sụp.
– Tốt, cứ làm như thế đi!
Lưu Bang đột nhiên vỗ đùi, chỉ bảo Lữ Đài vừa mới vào trướng nói,
– Tương Chi, ngươi dẫn kỵ binh chủ lực lập tức nam hạ, cùng Thắng Chi hai mươi nghìn kỵ binh Nguyệt Thị giải quyết, hợp công Huyện Nhược!
– Vâng!
Lữ Đài vâng lời, xoay người đi nghênh ngang.
*****
Hạng Trang liền dẫn theo Hạng Đà, Bách Lý Hiền, và văn võ trọng thần lên sào xe chỉ huy.
Tuy nhiên điều làm cho người ta hoang mang chính là, ở phía đối diện quân Hán chậm chạp không thấy tiến công, sau nửa canh giờ, ở bãi sông xa xa quân Hán tập kết không ngờ ngoài dự đoán mọi người giải tán, quân thần Sở quốc ngơ ngác nhìn nhau, lão nhân Lưu Bang này chưa ra à? Lại giải tán binh lính êm đẹp về doanh trại, không tiến công?
Vẫn là Bách Lý Hiền phản ứng nhanh, nói:
– Đại vương, hơn một nửa thám báo quân Hán phát hiện thủy quân tướng quân Khương Tế.
Thoáng chốc hai mắt Hạng Trang sáng lên, nói:
– Tử Lương, ngươi nói lão nhân Lưu Bang có phái kỵ binh tập kích bất ngờ Huyện Nhược không?
Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, mỉm cười nói:
– Quân Hán tập kích bất ngờ Huyện Nhược, chính là muốn Sở ta cứu, đây là dương mưu, không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định Lưu Bang làm như vậy.
Còn chưa nói xong, từ phía trước tiếng vó ngựa loáng thoáng chợt truyền đến.
Quân thần Sở quốc vội đáp cột buồm đi lên phía trước nhìn lên, chỉ thấy kỵ binh đông nghìn nghịt từ đại doanh quân Hán mãnh liệt lao ra, chậm rãi chạy về hướng đông nam.
– Ha ha!
Hạng Trang hung hăng, quay đầu lại nói với Bách Lý Hiền nói:
– Tử Lương, dù Trương Lương, Trần Bình có kế hơn người, nhưng lúc này cũng rơi vào kế hoạch của ngươi!
Kế của Bách Lý Hiền không chỉ là đem thủy quân Khương Tế đến đây đơn giản như vậy, trên thực tế, đó là liên hoàn kế, nếu Lưu Bang điều kỵ binh tập kích bất ngờ Huyện Nhược, vậy là đã rơi vào kế hoạch của Bách Lý Hiền.
Bách Lý Hiền lắc tay, nói:
– Mưu trí của thần, quả quyết không bằng được Trương Lương, chẳng qua Trương Lương tài trí hơn người, nhưng cũng không tính được Thượng Tướng Quân sẽ đuổi tới chiến trường Miện Thủy rất nhanh, nếu không có như thế, kỵ binh quân Hán lại tập kích Huyện Nhược, chỉ sợ tướng quân thủy quân Khương Tế ở Bạch Thủy, Táo Thủy sẽ rất mệt mỏi. xem tại TruyenFull.vn
– Aiz.
Hạng Trang khoát tay áo, nghiêm nghị nói,
– Từ trước đến này, chỉ có thành bại luận anh hùng, lúc này Trương Lương, Trần Bình đã rơi vào trong kế hoạch của ngươi, bọn họ đúng là không bằng người, hừ hừ!
Dừng lại một chút, Hạng Trang lại quay đầu nhìn đại doanh quân Hán phía xa xa, hung tợn nói:
– Chỉ chờ Học Kiếm đuổi tới, đến lượt chúng ta chủ động xuất kích.
Vừa dứt lời, Hô Diên bỗng nhiên vội vàng lên sào xe bẩm:
– Đại vương, Thượng Tướng Quân tới rồi!
– Ồ, Tất Thư đến đây?!
Vẻ mặt Hạng Trang lập tức vui mừng khôn xiết, nhìn Hạng Tha, Bách Lý Hiền và văn võ trọng thần nói:
– Đi, cùng quả nhân tiến đến nghênh đón Đại Sở quốc Thượng Tướng Quân của chúng ta đi!
*****
Cánh đông hoang vu ở bờ phía đông Miện Thủy, Tất Thư đang cùng ba trăm tinh kỵ binh hộ vệ vội vàng tây tiến.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một kỵ binh thám báo từ phía trước chạy nhanh quay về, chưa kịp tới gần ở trên lưng ngựa đã hưng phấn không ngừng hét lớn:
– Thượng Tướng Quân, Đại vương đích thân tới nghênh đón người rồi…
Tất Thư trong lòng rất vui, vội ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy ở phía trước đã xuất hiện quân kỵ binh Sở quốc đông nghìn nghịt, đại kỳ hoàng kim đang bay phần phật đón gió, cũng không đúng là vương kỳ Sở Vương? Ngay lúc này, Tất Thư cũng không thể kìm hãm được xúc động trong lòng, có thể được quân vương đối xử như thế, cũng không uổng một người giỏi giang như Tất Thư.
Chỉ trong chốc lát, kỵ binh phía trước liền tới gần.
Tất Thư vội vàng xoay người xuống ngựa, chỉnh lại quan phục, sau đó bước nhanh đến tiếp đón.
Còn cách Tất Thư mấy chục bước, Hạng Trang cũng khẩn trương xoay người xuống ngựa, đi theo phía sau Hạng Đà, Bách Lý Hiền và văn võ trọng thần cũng đều xoay người xuống ngựa, đi nhanh nghênh đón Tất Thư.
– Đại vương!
– Học Kiếm!
– Thượng Tướng Quân!
Hai bên gặp nhau, Tất Thư đang định chắp tay thi thễ, lại bị Hạng Trang cầm hai tay.
Phía sau Hạng Trang là Hạng Đà, Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp và văn võ trọng thần cũng đều đi lên chào Tất Thư.
Hạng Trang cầm hai tay Tất Thư lắc lắc, xúc động không ngừng nói:
– Học Kiếm, vừa mới đánh xong trận chiến Tứ Thủy, lại cho người ngựa không ngừng tới Miện Thủy rồi, thật sự là vất vả cho ngươi.
– Không vất vả.
Tất Thư mỉm cười nói,
– Đây là bổn phận của thần.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, bỗng nhiên quay đầu lại quát:
– Đến, đem ngựa Ô Truy của quả nhân dắt lại đây.
Hô Diên vâng lời, lập tức vội đem ngựa Ô Truy dắt tới, tuy rằng hiện giờ ngựa Ô Truy đã có tuổi, nó không thể giống như trước khi Hạng Trang đấu tranh anh dũng, nhưng cưỡi đi thì không thành vấn đề.
Mọi người nhìn chăm chú, Hạng Trang tiếp nhận cương ngựa trong tay Hô Diên, sau đó nhìn Tất Thư nói:
– Học Kiếm, lên ngựa.
– Đại vương, việc này không được.
Thấy Hạng Trang mời mình lên ngựa Ô Truy, hai tay Học Kiếm lắc liên tục, phải biết rằng ngựa Ô Truy không giống chiến mã bình thường, ngựa Ô Truy trước sau phụng dưỡng Hạng Võ, sau đó Hạng Trang lại đảm nhiệm Sở Vương, như vậy vinh quang có thể nói là một không hai, nó đã trở thành một biểu tượng, làm sao người khác có thể cưỡi được?
Sợ rằng Hạng Đà và văn võ trọng thần đang ghen tị, nhưng Đại vương lại muốn thay Tất Thư dẫn ngựa chấp roi?!
Hạng Trang lại vỗ vỗ yên ngựa Ô Truy, chân thật đáng tin mà nói:
– Học Kiếm, lên ngựa!
Thấy vẻ mặt Hạng Trang kiên quyết, Tất Thư biết lúc này từ chối là không được, lập tức đành phải thận trọng đạp bàn đạp trở mình lên lưng ngựa Ô Truy, đối với Tất Thư rất xa lạ, dường như ngựa Ô Truy có chút không thích ứng, nhưng Hạng Trang lại nhẹ nhàng xoa đầu ngựa, ngựa Ô Truy liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một đám văn võ trọng thần cùng với mấy nghìn tướng sĩ kỵ binh đang nhìn chăm chú, thực sự Hạng Trang lại dẫn ngựa chấp roi, làm Tất Thư như người chăn ngựa, sau đó dẫn Tất Thư thẳng đến bến, rồi lại lên thuyền lớn đi qua Miện Thủy về tới ngoặt sông đại doanh, Hạng Trang liền tự tay đem binh phù ấn tín của bốn trăm nghìn đại quân giao cho Tất Thư.