Tề quốc đại tướng Quán Anh hôm qua vừa hiến cho Lưu Bang một con nai, sáng sớm y đã sai nhà bếp giết thịt, sau khi nấu chín, y mời Trương Lương, Trần Bình đến lều lớn, vừa uống rượu ăn thịt, vừa nói chuyện phiếm cho đỡ buồn, hơn nửa tháng nay, Lưu Bang tâm trạng không tốt, kể cả nói tới việc Thích phu nhân tới múa hát mua vui, y cũng chẳng còn cảm hứng.
Lúc này, Lưu Bang vừa ăn thịt nai vừa tấm tắc khen ngon.
Cách ăn uống của Trương Lương, Trần Bình nhã nhặn hơn kẻ đường phố như Lưu Bang nhiều, quân thần đang thư thái thưởng thức, Hạ Hầu Anh đi nhanh tới, thở dài bẩm báo:
-Đại Vương, người mang tin của quận thừa Đãng quận tới.
Đãng quận thuộc Lương quốc, quận thủ, quận thừa, quận úy, quan viên đều là do Bành Việt bổ nhiệm, chỉ có điều, quận thừa Đãng quận sớm đã bị Lưu Bang mua chuộc, cho nên, khi Bành Việt nhận được cấp báo của quận thừa Đãng quận thì y cũng đã biết được tin tức, còn về người mang tin tức tới chỗ Quận Thủ Tam Xuyên Lã Trạch thì có thể vẫn còn trên đường cấp báo vì quãng đường khá xa.
-Người mang tin tức của quận thừa Đãng quận?
Lưu Bang quơ quơ tay phải, tùy tiện nói:
-Cho hắn vào.
Hạ Hầu Anh lĩnh mệnh, chốc lát đã đưa người mang tin tức quần áo đã ướt đẫm kia đến, hắn quỳ xuống đất, cởi bao thư đeo trên lưng xuống dâng cao, sau đó tỏ rõ vẻ sầu thảm mà báo:
-Đại Vương, Hạng Võ đã mang theo đại quân Sở quốc chiếm Ngao thương, Huỳnh Dương, Thành Cao, Quảng Võ, Kinh Ấp, sáu thành tác ấp, Đãng quận cũng sẽ sớm bị chiếm thôi.
-Cái gì? Hạng Võ?
-Sáu thành Ngao Thương đều bị chiếm?
Trương Lương, Trần Bình ngơ ngác nhìn nhau, đều không thể tin được.
Lưu Bang giật mình kinh hãi, miếng thịt nai vừa đưa vào miệng, dường như bị chặn ngay cổ họng, muốn xuống không xuống được, muốn lên không lên được, tin này đã làm Lưu Bang mắc nghẹn, chỉ trong chốc lát, sắc mặt y thay đổi, hai mắt trợn trừng, hoa chân múa tay sau đó ngã luôn xuống chiếu.
Trương Lương, Trần Bình thấy có gì không ổn, mau chóng tiến lên nâng Lưu Bang dậy.
Hạ Hầu Anh cũng mau chóng tiến lên, lấy tay đập mạnh vào ngực Lưu Bang, Lưu Bang lúc này mới thở phù một tiếng phun miếng thịt nai trong miệng ra, không kịp lấy lại giọng điệu, y quay người tiến về phía Trương Lương, Trần Bình, nắm lấy ống tay áo hai người, liên tục nói:
-Hỏng rồi, hỏng rồi, tất cả đã xong rồi, Hạng Võ chưa chết, hắn vẫn chưa chết!
Không trách Lưu Bang lại giật mình như vậy, Sở Hán tranh bá, năm năm hỗn chiến, Lưu Bang đã chịu nhiều đau khổ dưới tay Hạng Võ, lần này khó khăn lắm mới hạ được y ở Cai Hạ, bức y tự sát ở Ô Giang, những tưởng y đã chết, không thể ngờ được, hiện tại đột nhiên có người tới báo tin Hạng Võ không chết, y còn đem đại quân tơi chiếm Ngao Thương.
-Đại vương yên tâm, nhất định người cứ yên tâm, Hạng Võ đã chết, y khẳng định là đã chết.
Trương Lương liên tục an ủi nói:
-Thủ cấp của Hạng Võ đã mục nát ở đáy hồ rồi, y sao có thể sống lại được. Khẳng định tên Hạng Võ kia là giả mạo, bất kể là thế nào, việc này nhất định không phải do Hạng Võ làm.
Trần Bình cũng nói:
-Đúng vậy Đại vương, bất ngờ đánh chiếm Ngao Thương tuyệt đối sẽ không phải là Hạng Võ.
-Ồ, không phải Hạng Võ.
Lưu Bang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói:
-Ta đã nói rồi thôi, Hạng Võ đã chết, sao có thể sống lại?
Nói tới đây, Lưu Bang nhíu mi hỏi:
-Tuy nhiên, Ngao Thương đã xảy ra việc gì chứ?
-Việc này…
Trương Lương, Trần Bình nhìn nhau, lắc đầu nói:
-Đại Vương, thần cũng không rõ.
Việc này rất khó phán đoán, Trương Lương, Trần Bình tuy rằng mưu kế hơn người, nhưng sự tình cách đây nghìn dặm, họ cũng không thể biết được.
Lưu Bang vuốt râu, bỗng nhiên nói:
-Tử Phòng, chả nhẽ chúng ta đã trúng kế của tên tiểu tử Hạng Trang kia rồi?
-Không thể có chuyện đó.
Trương Lương quả quyết nói:
-Tuyệt đối không thể xảy ra việc đó.
Trần Bình cũng nói:
-Đại Vương lo nghĩ nhiều rồi, Lâm Giang quốc đã lâu không có tin tức bị quân Sở xâm phạm biên giới, nếu không xảy ra điều gì ngoài dự liệu thì đám tàn quân Sở kia sớm đã bị tiêu diệt trong thâm sơn rồi.
Trương Lương, Trần Bình tuy rằng lợi hại, nhưng họ cũng chẳng phải thần tiên, họ cũng chỉ suy nghĩ được như người bình thường mà thôi. Họ cũng đâu có tiến vào trong thâm sơn mà do thám được, đâu biết trong rừng có hồ, có trúc, có thể dễ dàng đóng bè mà thoát ra được, hơn nữa, cũng không thể tưởng tượng rằng Hạng Trang, Úy Liễu lại diễn trò xuất sắc như vậy.
-Như vậy…
Lưu Bang lại nói:
-Bất ngờ đánh chiếm Ngao Thương là ai?
-Đúng vậy. Ai đã bất ngờ đánh chiếm Ngao Thương?
Trần Bình cũng thấp giọng phụ họa nói:
-Ngao Thương Lệnh Trần Hi là do Lã Trạch đại nhân tiến cử, người này ở Ngụy quốc cũng rất có thanh danh, hẳn không phải là hạng người bình thường, hơn nữa Ngao Thương lại là nơi hiểm yếu, có Huỳnh Dương, quảng võ, thành cao, kinh ấp, tác ấp ngũ thành, đâu dễ dàng đánh chiếm?
-Là ai, ai có khả năng đánh chiếm Ngao thương?
Lưu Bang tiếp tục gật gù.
-Đại vương, là ai đánh chiếm Ngao thương giờ không còn quan trọng nữa.
Trương Lương lại thở dài nói:
-Một khi mất Ngao Thương, lương thực của quân sĩ sẽ bị cắt, tin này mà truyền ra ngoài, tinh thần quân sĩ sẽ bị chấn động, hơn nữa Hoài Tứ đang mưa dầm liên miên, các tướng sĩ đều đang muốn hồi quân…
Trần Bình khẽ thay đổi sắc mặt, nói tiếp:
-Nghiêm trọng hơn, Đãng quận như vậy, Lương vương Bành Việt đâu thể ngồi nhìn. Nếu không sai, tin tức này cũng đã tới tai Bành Việt, có lẽ y sớm sẽ tới chỗ đại vương mà từ biệt.
-Bành Việt muốn tới chào từ biệt? Hắn phải dẫn binh hồi lương quốc?
Lưu Bang liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trương Lương gật gật đầu, im lặng không nói, tình huống này bất ngờ xảy ra, khiến cho toàn bộ kế hoạch của Hán Vương nhiễu loạn, một khi Lương Vương Bành Việt dẫn quân hồi lương địa, các lộ chư hầu còn lại cũng sẽ noi theo, đến lúc đó Lưu Bang làm sao ngăn cản nổi? Một khi các chư hầu vương hồi quốc, Hán Vương có muốn điều trở lại, còn khó hơn cả lên trời!
-Tử phòng, nếu Bành Việt tới từ biệt thật, ta phải làm thế nào?
Lưu Bang lo lắng:
-Để y hồi quốc?
-Như vậy sao được.
Trương Lương quả quyết lắc đầu nói:
-Đại vương, lúc này để Bành Việt hồi lương quốc, chẳng khác gì thả cọp về rừng, sau này còn muốn thu binh quyền của y, sẽ rất khó khăn.
-Như vậy…
Lưu Bang cắn chặt răng, trầm giọng nói:
-Lập tức đoạt binh quyền của y.
Lưu Bang xuất thân phố phường, hành sự cực kỳ tàn nhẫn, y tin rằng, chỉ cần Hàn Tín đứng về bên y, nếu cưỡng ép đoạt quyền, các lộ chư hầu cũng tuyệt đối không dám gây rối, về phần Hàn Tín, Lưu Bang vẫn rất tin tưởng y, ít nhất trước mắt, Hàn Tín tuyệt đối trung thành như con chó săn dưới sự chỉ đạo của Lưu Bang.
Trương Lương trầm ngâm một lát nói:
-Hiện tại đoạt quyền, vừa có lợi vừa có hại, quyết định cuối cùng, tùy thuộc vào Đại Vương.
Dứt lời, Trương Lương cẩn thận phân tích:
-Nếu hiện tại cưỡng ép đoạt quyền, đại vương có sự ủng hộ to lớn của Tề vương, các lộ chư hầu có oán hận cũng tuyệt đối không dám gây rối, nhưng sau khi các chư hầu vương trở về cố quốc, nhất định sẽ chiêu binh mãi mã, nếu đại vương có thể nhanh chóng tiêu diệt quân Sở dư nghiệp, thì nỗi tức giận đó mới nguôi đi được.
Lưu Bang nhíu nhíu mày, lại nói:
-Nếu không thể nhanh chóng dập tắt quân Sở dư nghiệt thì sao?
Trương Lương thở dài, đáp:
-Nếu không thể nhanh chóng dập tắt quân Sở dư nghiệt, thì các chư hầu vương nhất định sẽ cùng phản loạn, thậm chí còn câu kết với quân Sở, liên kết công phạt Đại vương!
Lưu Bang lại nói:
-Vậy Tử Phòng nghĩ, quân Sở dư nghiệt có thể tiêu diệt một cách nhanh chóng không?
-Điều này…
Thần cũng không dám nói càn, Trương Lương lại nói:
-Nhất định phải tới lương quốc, thăm dò tài năng quân sĩ ra sao mới có thể khẳng định được, nếu thần đoán sai, chẳng phải quân sư sai cho Đại vương sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trương Lương dù nói không rõ ràng, nhưng ngụ ý là chỉ khả năng tiêu diệt quân Sở không lớn lắm.
Lưu Bang ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên mắt lộ ra hung quang, nói thẳng:
-Nếu không, đem giết hết chúng đi.
Trương Lương chợt rùng mình một cái, vội la lên:
-Đại vương không thể, nếu Đại vương thật sự muốn giết các lộ chư hầu, chỉ sợ Tề vương cũng sẽ ruồng bỏ Đại vương!
Lưu Bang buông tay, cười khổ nói:
-Này cũng không được, kia cũng không xong, vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Trương Lương trầm ngâm một lát, đề nghị:
-Kế sách bây giờ, cũng chẳng có cách nào khác, đại vương tiếp tục lưu lại Chu Ân, Cận Hấp, Lý Tả Xa canh giữ Hoài Tứ, không ngừng vây bắt quân Sở của Hạng Trang, Đại vương cũng nên lấy danh đại nghĩa động viên các lộ chư hầu, cùng với lương quân thảo phạt quân Sở, đợi tới lúc đó sẽ tính bước tiếp theo.
Lưu Bang nhíu nhíu mày, nói:
-Để Chu Ân ở lại Cửu Giang quận, sẽ ổn chứ?
Chu Ân phản bội Sở về Hán, nguyên do cũng rất miễn cưỡng, để y lưu lại, nếu y phản bội lần nữa thì tính sao?
Trương Lương thở dài nói:
-Đại vương, Cửu Giang quận là căn cứ của Chu Ân, nếu lúc này phái người tới đóng giữ Cửu Giang, rồi đem đại quân của Chu Ân điều tới lương địa, trong lòng y sẽ nghĩ sao?
-Đúng vậy.
Trần Bình cũng nói:
-Làm như vậy còn gì là nhân nghĩa của đại vương nữa?
-Mấu chốt là đối phó với Chu Ân không khó, lại có Cận Hấp, Lý Tả Xa ở đó, y nhất định không dám manh động.
Trương Lương lại nói:
-Nếu để Hoài Nam vương Anh Bố ở lại Cửu Giang, thì không tới nửa năm, Cửu Giang quận sẽ trở thành đất của Hoài Nam, đại vương lúc đó có muốn điều đại quân Hoài Nam hồi kinh, cũng khó như lên trời vậy.
Lời này của Trương Lương mới thật là mấu chốt, luận năng lực và uy danh, Chu Ân còn kém xa Anh Bố.
-Xem ra, cũng chỉ có thể như vậy.
Lưu Bang gật đầu, lại nói:
-Nếu các lộ chư hầu không muốn đi, ta phải làm sao?
Trương Lương nói:
-Trong các lộ chư hầu,Tề vương binh lực nhiều nhất, công lao cũng lớn nhất, Đại vương tốt nhất nên tới đại doanh của Tề vương, chỉ cần Tề vương tỏ thái độ ủng hộ, các lộ chư hầu còn lại nhất định không dám phản đối.
Lưu Bang gật gật đầu, quay đầu quát:
-Hạ Hầu Anh, nhanh đi chuẩn bị xe ngựa!
Còn chưa dứt lời, Hạ Hầu Anh liền tiến vào bẩm báo:
-Đại vương, Lương Vương Bành Việt tới thăm!
-Được, tới rất nhanh.
Lưu Bang tức giận nói:
-Vậy để hắn đi cùng ta.