Chương 77: Sai một nước cờ

Sai một nước cờ

Thế cục đất Ngụy đã hoàn toàn nghịch chuyển!

Bạo dân chung quy vẫn là bạo dân, trong khoảng thời gian ngắn rất khó hình thành cho ra hồn.

Ở Lương quân, Tật Phong doanh thế như chẻ tre, lấy Bàng Ngọc, Tấn Bá, Triệu Đăng cầm đầu hơn mười lộ phản quân nhanh chóng bại trận, khi Hạng Trang phóng hỏa thiêu hủy Lâm Truy đại thành, nguyên bản quân Sở khống chế hơn hai mươi tòa thành trì gần như toàn bộ thất thủ, chỉ có Trần Hi trú đóng ở Ngao Thương thành, cùng với Trần Hi môn khách Mạn Khâu Thần, Trương Xuân phân gác Huỳnh Dương, Thành Cao còn không thất thủ.

Tuy nhiên, Ngao Thương, Huỳnh Dương, Thành Cao tạm thời còn không thất thủ, nhưng tuyệt đối cũng chống đỡ không được lâu.

Bởi vì, mười vạn đại quân của Bành Việt đã đem Ngao Thương vây quanh, Lưu Khấu và Lã Trạch cũng vây quanh Thành Cao, về phần Huỳnh Dương, bị Lưu Bang cùng với các lộ chư hầu hơn mười vạn đại quân vây quanh bên trong, công phá chỉ là sớm tối.

Đêm dài yên tĩnh, trong đại trướng Lưu Bang vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Lưu Bang tựa vào ghế nhắm mắt ngủ gật, từ Hoài Nam đến đất Lương, liên tục hơn nửa tháng đường dài hành quân gấp thực làm cho hắn mệt muốn chết rồi, dù sao cũng đã sáu mươi tuổi, so với thanh niên trai tráng hai mươi tuổi làm sao bằng được, hơn nữa Lưu Bang lại thích hoan lạc, gần như hàng đêm sủng hạnh Bạc Cơ còn có Thích cơ, không hành lạc không được.

Lưu Bang còn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi hành lạc, Trương Lương, Trần Bình lại không có hảo mệnh này.

Trương Lương kỳ thật cũng không còn trẻ, đều đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa thân thể luôn không tốt, tuy nhiên tinh thần hắn vẫn rất tốt, cùng Trần Bình nhìn bản đồ thảo luận thời cuộc, cứ việc thu được tình báo rất ít, là nói gần như tìm không thấy manh mối có giá trị, nhưng Trương Lương lại theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm!

Đây là một loại trực giác, một loại không hề có đạo lý lại cực kỳ huyền diệu trực giác!

– Tử Phòng huynh, ngươi nói có kỳ quái hay không?

Trần Bình hạ giọng nói:

– Hạ Hầu tướng quân đã từ các quận các huyện phản quân bắt không dưới trăm người, có mấy người thậm chí là nhân vật trung tâm của phản quân, tỷ như cái kia Triệu Đăng, thậm chí là phản quân Quận thủ Dĩnh Xuyên kiêm Thượng Tướng Quân, nhưng hắn cũng chưa thấy qua một binh lính quân Sở.

– Này chỉ có thể có một khả năng.

Trương Lương trầm giọng nói:

– Đánh vào đất Ngụy quân Sở kỳ thật rất ít!

Trần Bình gật đầu, chấp nhận nói:

– Tại hạ cũng cho là như vậy, cái gọi là Hạng Võ, Long Thả, Phạm Tăng, còn có năm mươi vạn đại quân Sở quốc, tất cả đều là hư ảo, kỳ thật binh lực quân Sở rất khả năng không đến một vạn người, thậm chí còn ít hơn, nguyên nhân chính là vì quân Sở binh ít, cho nên mới muốn đem thế cục Lương địa quấy đục, để “đục nước béo cò”.

– Trên cơ bản đã có thể khẳng định.

Trương Lương gật đầu, ánh mắt lại thủy chung không có rời khỏi bản đồ, lại nói:

– Vấn đề hiện tại là, chi quân Sở này đến tột cùng là từ đâu chui ra? Hiện tại lại trốn đi nơi nào? Còn nữa, quân Sở sau khi quấy đục Lương địa, lại muốn làm gì nữa đây?

Đang lúc Trương Lương, Trần Bình suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, Tùy Hà bỗng nhiên vội vàng đi đến.

Tùy Hà là người dưới trướng của Lưu Bang (phụ trách thượng bẩm truyền đạt mệnh lệnh), người này cũng có năng lực, từng độc thân lẻn vào Cửu Giang du thuyết Anh Bố, cuối cùng lại thật sự thuyết phục Anh Bố quy hàng Lưu Bang!

– Hai vị tiên sinh.

Tùy Hà thở dài nói:

– Tại hạ có tình huống trọng yếu bẩm báo.

Trương Lương cùng Trần Bình trao đổi ánh mắt, lúc này hỏi:

– Tiên sinh mau giảng, cái tình huống gì?

Vừa lúc Lưu Bang cũng bị bừng tỉnh, Tùy Hà lại hướng Lưu Bang làm lễ, lúc này mới nói:

– Đại vương, thần vừa rồi xem công văn do Nam Dương quận thủ phái người đưa tới Đại vương, phát hiện trong đó có một phong thư cấp báo đường dài của huyện Thành Dương đưa tới Quận Thủ, nói là có một chi quân Hán cướp sạch một đại thôn xóm phía nam huyện, thần cảm thấy, việc này cực kỳ khả nghi!

– Nói hươu nói vượn!

Lưu Bang nghe vậy giận dữ nói:

– Quả thực chính là nói hươu nói vượn.

Dừng một chút, Lưu Bang lại đằng đằng sát khí nói:

– Tùy Hà, ngươi liền đi thăm dò một chút, huyện Thành Dương này tên họ là gì, lai lịch thế nào, quả thực buồn cười, dám phá hoại thanh danh của ta!

– Đại vương an tâm một chút, chớ nóng nảy.

Trương Lương lại dường như có chút minh bạch, lập tức ổn định Lưu Bang, lại hỏi Tùy Hà:

– Tiên sinh, chuyện tình này khi nào? Còn nữa, huyện Thành Dương cấp báo có hay không nói chi quân Hán này có bao nhiêu binh lực?

Tùy Hà gật đầu nói:

– Thời gian ước chừng là hai mươi mấy ngày trước, chi quân Hán này binh lực ước chừng vạn nhân!

– Hai mươi mấy ngày trước! Vạn nhân!

Trương Lương vỗ hai tay, vội la lên:

– Tiên sinh, làm phiền ngươi đi xem lại Quận thủ Dĩnh Xuyên đưa tới công văn, nhìn bên trong còn có tin tức chi quân Hán này không?

Tùy Hà vái chào, lĩnh mệnh đi.

Lưu Bang vuốt râu, khó hiểu nói:

– Tử Phòng, ngươi có phải hay không phát hiện cái gì?

Trương Lương gật gật đầu, giọng điệu không quá xác định nói:

– Thần chỉ có điều hoài nghi, bây giờ còn không dám khẳng định.

Trong đại trướng lâm vào trầm mặc, chỉ có đuốc cành thông thiêu đốt phát ra keng keng thanh âm rõ ràng có thể nghe, qua ước chừng nữa tuần trà, Tùy Hà vội vàng trở lại, trong tay còn cầm hai phong thẻ tre, nhập lều lớn liền hướng Lưu Bang, Trương Lương, Trần Bình ba người chắp tay nói:

– Đại vương, hai vị tiên sinh, đây ạ!

Trương Lương khẩn trương tiếp nhận thẻ tre, vừa thấy là Côn Dương, Tương thành Huyện lệnh trình đưa Quận thủ Dĩnh Xuyên cấp báo, mặt trên ghi chép rành mạch, ngày bốn thượng tuần tháng tư, một chi ước chừng vạn quân Hán theo hai huyện vội vàng quá cảnh, vừa không có hướng địa phương giao con dấu, cũng không có yêu cầu các huyện cung cấp lương thảo để ăn.

– Hạng Trang!

Trương Lương nhìn ba thẻ tre, thở dài nói:

– Quả nhiên là Hạng Trang!

– Này không có khả năng đi?

Trần Bình nửa tin nửa ngờ tiếp nhận thẻ tre, vừa thấy đồng dạng sắc mặt đại biến.

– Tử Phòng, ngươi là nói… Hơn hai mươi ngày trước, Hạng Trang tiểu nhi cũng đã theo Đại Biệt Sơn đi ra, và còn giả mạo quân Hán một đường bắc thượng, sau đó thừa dịp tập kích chiếm lĩnh Ngao Thương?

Lưu Bang rốt cục cũng phản ứng lại, sắc mặt đại biến nói:

– Nhưng ngươi không phải nói, Hạng Trang tiểu nhi sớm chết trong núi sao?

– Đánh phá Lương địa hẳn là Hạng Trang không thể nghi ngờ!

Trần Bình gõ nhịp nói:

– Tuy rằng không biết quân Sở tàn quân là như thế nào từ núi lớn đi ra, nhưng không lâu ở Lương địa quấy khởi phong vân đầy trời khẳng định cũng chỉ có thể là Hạng Trang tàn quân, chỉ có Úy Liễu, người khác tuyệt đối không thể tạo thành thanh thế lớn như vậy!

– Nhưng…

Lưu Bang vẫn là không tin nói:

– Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân không có vạn nhân?

– Đại vương, này tuy nhiên là kỹ xảo phô trương thanh thế thôi, chỉ có hai ngàn người, nhưng chỉ cần kéo dài đại quân, sẽ làm cho người ta ảo giác về binh lực!

Dừng một chút, Trần Bình lại hướng Trương Lương nói:

– Úy Liễu, khẳng định là Úy Liễu!

– Khẳng định chính là hắn.

Trương Lương nghiêm nghị nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

– Người này thật đúng là danh bất hư truyền, ra tay cực kỳ đanh đá chua ngoa!

Trương Lương đến nay còn nhớ rõ, năm đó Phạm Tăng từng nói qua với hắn, nói về kỳ mưu, Úy Liễu còn ở phía trên Phạm Tăng hắn!

Cũng chỉ có Úy Liễu, mới có thể cấp Trương Lương áp lực lớn như vậy!

Chỉ trong chốc lát, một đạo ánh sáng trong đầu Trương Lương hiện lên, hắn đột nhiên biết Úy Liễu muốn làm gì, sau khi Úy Liễu ở Lương địa quấy đục, hắn không ngờ muốn phá rơi ” Đại thế ” chinh phục cả thiên hạ của Hán Vương! Tựa như cùng Phạm Tăng đánh cờ bàn đại kỳ, hắn đau khổ tạo thế, kết quả Phạm Tăng sổ tử hạ xuống, thế là mãn bàn đều thua.

– Được rồi, cho dù Hạng Trang tiểu nhi cùng Úy Liễu, kia bọn họ hiện tại lại đi đâu?

Lưu Bang lại nói.

– Đại vương, thần biết Hạng Trang đi đâu.

Trương Lương hít vào một hơi thật sâu, lấy giọng điệu vô cùng ngưng trọng nói:

– Hạng Trang đã đi đất Tề!

– Đất Tề?

Trần Bình nghe vậy lập tức hít một ngụm lãnh khí.

Trí tuệ Trần Bình không dưới Trương Lương, kế độc thậm chí còn hơn, Trương Lương chỉ nói Tề địa, Trần Bình liền đoán được dụng tâm Hạng Trang, Hạng Trang lại tính toán phá rơi đại thế của Hán Vương! Hạng Trang này, đến tột cùng là cuồng vọng vô tri, hay là tâm chí cứng hơn kiên thiết? Chỉ bằng mấy ngàn tàn binh, cũng muốn nghịch chuyển thiên hạ đại thế?

– Tề địa?

Lưu Bang đầu đầy mờ mịt:

– Quân Sở như thế nào lại chạy đi Tề địa?

– Đại vương, Hạng Trang mưu đồ không nhỏ, Úy Liễu dùng kế thật độc!

Trương Lương bùi ngùi nói:

– Quân Sở trước lấy kỳ kế thoát đi Đại Biệt Sơn, lại ngàn dặm bôn tập Ngao Thương, tái thổi quét Lương địa, mục đích này là muốn bức Lương vương điều quân trở về, tiếp theo, thừa dịp Đại vương cùng các lộ chư hầu bình định Lương địa, quân Sở lại ngàn dặm bôn tập Tề địa, ý đồ bức bách Tề vương điều quân trở về!

– Điều này sao có thể?

Lưu Bang thất thanh nói:

– Hạng Trang tiểu nhi có mấy ngàn tàn binh, sao có thể được việc?

Trần Bình nói:

– Đại vương, Hạng Trang chỉ có mấy ngàn tàn binh, không phải đã đem Lương địa quấy long trời lở đất sao?

– Kia, hiện tại làm sao bây giờ?

Lưu Bang sợ hãi hít một ngụm lãnh khí, Hàn Tín thật muốn mang theo ba trăm ngàn đại quân trở về Tề quốc, phiền toái kia có thể to lắm, trước không nói Hàn Tín bản thân có thể hay không sinh ra dị tâm, mấu chốt là mất đi Hàn Tín ủng hộ, Lưu Bang đối với Bành Việt, Anh Bố chư hầu vương này lực trói buộc ngay lập tức đại suy giảm.

Trương Lương nói:

– Đại vương, hiện tại quan trọng nhất chính là hai sự kiện, nhất, phái ra đại lượng thám báo, nghiêm mật phong tỏa Tề địa và Lương địa hết thảy tin tức, tuyệt không có thể khiến Tề vương biết việc Tề địa; thứ hai, lập tức phái đại tướng dẫn tinh binh sang sông Hà Bắc, hoả tốc gấp rút tiếp viện Hàm Đan, thần dám chắt, mục tiêu kế tiếp của quân Sở chính là đất Triệu!

Lưu Bang gật đầu, đang chuẩn bị triệu Hạ Hầu Anh tiến trướng, Hạ Hầu Anh cũng đã đi nhanh vào, chắp tay nói:

– Đại vương, Tề vương có chuyện quan trọng bẩm báo!

– Hỏng rồi!

Trần Bình nghe vậy kinh hãi nói:

– Tề địa đã gặp chuyện không may, Hàn Tín đã biết tin tức!

– Ôi nha, thua rồi, thua rồi!

Trương Lương ngửa mặt lên trời ai thán nói:

– Vẫn là chậm nửa bước!

Lưu Bang sắc mặt đại biến, lập tức hướng án kỹ nằm xuống, lại kéo Bạch Hổ da áo khoác trên mặt, liên thanh nói:

– Không gặp, không gặp, nói ta bị bệnh, ai cũng không gặp.

Vừa dứt lời, Hàn Tín cũng đã xông nhanh vào.

Sở Hán Tranh Bá

Sở Hán Tranh Bá

Score 7
Status: Completed Author:

Một lão binh quân giải phóng tên hiệu “Đồ Tể” trong một trận tấn công ở biên giới đã hi sinh, linh hồn phiêu bạt tới thời đại Sở Hán tương tranh, trở thành em họ của Hạng Vũ – Hạng Trang. Lúc này, cuộc chiến tranh Sở - Hán đang vào giai đoạn kết thúc, Hạng Vũ đang trong thế bước đường cùng không lối thoát.

Trận Cai Hạ, một trăm ngàn quân Sở đã tan thành tro bụi, Hạng Vũ tự vẫn trên sông Ô Giang, Hạng Trang đang trong tình thế nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong tay chỉ có hơn ba nghìn tàn quân với tinh thần chiến đấu rời rạc, sĩ khí giảm sút, sớm muộn Giang Đông cũng sẽ thất thủ, bảy trăm nghìn đại quân của Lưu Bang và Hàn Tín vẫn đang ở xung quanh dòm ngó. Tuy Hạng Trang có linh hồn từ hậu thế phiêu dạt tới, nhưng liệu hắn thực sự có khả năng xoay chuyển tình thế, thực sự có thể đưa ba nghìn tàn quân kia thoát khỏi kiếp nạn này không, dựa vào ba nghìn tàn quân này liệu hắn có thể phục hưng nước Sở không? Điều gì sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên tiếp đây?

Chắc hẳn chẳng còn ai xa lạ với lịch sử Trung Quốc, khi thời nay những câu chuyện ngôn tình lên ngôi, dấy lên một làn sóng mạnh mẽ. Trong lịch sử hiển hách của Trung Quốc không thể thiếu Hạng Vũ (Hạng Võ), Lưu Bang, Hàn Tín, vân... vân.. qua những bộ phim cổ trang, kiếm hiệp mà ta thường xem trên tivi, web mạng được dàn dựng công phu đặc sắc. Thì nay, ta lại được Tịch Mịch Kiếm Khách dẫn dắt vào chính câu chuyện ông viết. Sở Hán tranh bá diễn biến nhanh, tình huống gây cấn, bất ngờ và kịch tính, khiến người đọc không khỏi thót tim, hồi hộp mong chờ điều gì sẽ đến?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset