Bộc Dương, Quận Thủ phủ.
Trương Lương vội vàng đi vào nội viện, hướng Lưu Bang đang ngâm chân bẩm báo:
– Đại vương, đã xảy ra chuyện!
Lưu Bang lúc này cho lui tiểu tỳ xinh đẹp, sau đó mới hỏi Trương Lương:
– Tử Phòng, gấp như vậy, xảy ra đại sự gì?
Trương Lương hít vào một hơi, nói:
– Môn khách thần phái đi giám thị hành tung quân Sở đã có tin tức, hắn truyền phi báo nói, hai ngày trước ở quân Sở ở cảnh nội Đông A huyện mất đi bóng dáng đã tìm được, bọn họ tránh ở trong một thung lũng, tuy nhiên, chi quân Sở tàn quân này chỉ có không đến năm trăm người, căn bản không phải là Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân chủ lực!
Trên đời này cho tới bây giờ vốn không có bí mật có thể vĩnh viễn không tiết lộ, cứ việc cho Ngu Tử Kỳ đã phi thường cẩn thận, cũng nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh Hạng Trang, sau khi chia tay hành quân, ban ngày nhất định tìm nơi bí ẩn trốn đi, cho dù làm rất cẩn thận, cuối cùng vẫn là bị môn khách Trương Lương phái ra phát hiện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
– A?
Lưu Bang bỗng nhiên đứng dậy, khó có thể tin nói:
– Tại sao có thể như vậy?
Trương Lương vẻ mặt xấu hổ nói:
– Đại vương thứ tội, thần nhất thời sơ suất, trúng kế kim thiền thoát xác của Úy Liễu.
– Trước không nói chuyện này.
Lưu Bang đương nhiên biết hiện tại không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, lúc này khoát tay chặn lại nói:
– Vấn đề là Hạng Trang tiểu nhi cùng quân Sở chủ lực lại đi nơi nào?
Dừng một chút, Lưu Bang lại nói:
– Hạng Trang tiểu nhi không ở Đông A, hắn có thể hay không đã lướt qua Tế Thủy, chui vào Lỗ huyện cùng Hạng Quan hội hợp?
Quân thần hai người đang nói chuyện, Trần Bình cũng nghe được tin tức chạy đến.
Nghe Trương Lương nói xong tình huống, Trần Bình cũng đồng dạng giật mình kinh hãi.
Trương Lương trầm ngâm một lát, lại hướng Lưu Bang nói:
– Đại vương, thần lại lo lắng, Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân rất khả năng đã lại qua sông, lẻn vào Triệu địa!
– Điều đó không có khả năng!
Lưu Bang quả quyết nói:
– Hiện tại ngoại trừ Bạch Mã Tân và Nam Bì, hai bờ sông có thể tìm được thuyền sợ là đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hạng Trang tiểu nhi lấy cái gì qua sông? Hắn mấy ngàn tàn binh không thể toàn bộ nhảy vào nước bơi qua đi? Ta cũng không tin, quân Sở dư nghiệt mỗi người đều biết bơi?
Trần Bình cũng nói:
– Đúng vậy Tử Phòng huynh, đây không có khả năng đi?
Lúc trước sở dĩ đốt hủy thuyền hai bên bờ sông, chính là vì phòng ngừa quân Sở lại chui vào Triệu địa sao?
– Này, thần không dám khẳng định.
Trương Lương thở dài nói:
– Ôi, nhưng thần có một trực giác, cảm thấy Hạng Trang và Úy Liễu rất khả năng sẽ lại qua sông, qua Triệu địa đánh lén Bình Quan hoặc Tĩnh Hình Quan.
Dừng một chút, Trương Lương lại nói:
– Đại vương, vì phòng nếu chẳng may vẫn là khẩn trương phái ra phi ngựa, thông tri Vương Hấp tướng quân tăng mạnh phòng giữ Bình Quan, Tĩnh Hình đi.
– Cũng tốt, mặc kệ Hạng Trang tiểu nhi có hay không lại chui vào Triệu địa, cẩn thận một chút cũng tốt.
Lưu Bang gật đầu, lại chỉ bảo Trần Bình nói:
– Trần Bình, việc này vất vả ngươi rồi.
– Thần liền đi an bài.
Trần Bình lĩnh mệnh đi.
Trần Bình cũng không cho rằng quân Sở sẽ lại chui vào Triệu địa, quân Sở không thuyền, lấy cái gì qua sông? Ở hắn xem ra, quân Sở khẳng định là ở Tiết quận, Đông quận hoặc là Tế Bắc, tuy nhiên Đại vương nói rất đúng, cẩn thận luôn đúng vậy, nhắc nhở Vương Hấp tướng quân tăng mạnh Bình Quan, Tĩnh Hình đề phòng vẫn là tất yếu.
##########
Ngu Tử Kỳ hành tung bại lộ, Hạng Trang sẽ gặp phiền toái.
Hơn trăm người ngựa vội vàng thất đi qua Triệu địa nguyên bản cũng rất rêu rao, mặc dù có Tề Mãi và người Hồ yểm hộ, khi đi đến Nghiệp huyện vẫn bị Triệu quốc Thứ Tướng Quân Bạch chặn đứng.
Bạch Tuyên là huyền tôn của danh tướng Bạch Khởi, cũng là con cháu nhà tướng.
Lại nói tiếp cũng thực khá có ý tứ, Bạch Khởi vốn là Đại Tần danh tướng, từng giết bốn mươi lăm vạn hàng quan nước Triệu, người Triệu nhắc tên Bạch Khởi thực có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng khi đến tay huyền tôn Bạch Tuyên, lại không ngờ biến hóa nhanh chóng, đương nhiên, Triệu quốc lúc này và Triệu quốc thời Chiến quốc sớm đã là hai việc khác nhau.
Bạch Tuyên xuất thân danh môn, biết rõ lễ nghi, nên cũng không có xằng bậy.
Bạch Tuyên rõ ràng tỏ vẻ, Triệu quân thiếu ngựa, cho nên từ Nghiệp huyện quá cảnh này hơn trăm con ngựa phải bán cho Triệu quốc, Triệu quốc cũng sẽ ấn theo giá cả thị trường mà trả, Bạch Tuyên làm như vậy kỳ thật cũng không có gì đáng trách, ngươi chính là cái buôn lậu ngựa, ngựa này bán cho Hàn Quốc cũng là bán, bán cho Triệu quốc cũng là bán?
Tề Mãi tự nhiên không dám đáp ứng, hắn hiện tại thân là tù binh, không thể tự quyết được a, lại liếc mắt nhìn hai người hầu hai bên?
Hai thanh niên trai tráng này trên danh nghĩa là người hầu Tề Mãi, trên thực tế chính là người Hạng Trang phái tới giám thị hắn, một khi Tề Mãi có ý đồ chạy trốn hoặc là làm bất lợi cho hành động quân Sở, hai người ngay lập tức sẽ giết hắn.
Bạch Tuyên cũng không có bức bách Tề Mãi, để cho hắn trở về suy xét rõ ràng.
Đương nhiên, vì phòng ngừa Tề Mãi đuổi ngựa chạy trốn, Bạch Tuyên phái hơn trăm kỵ binh đóng quân ở phụ cận doanh trại người Hồ, lấy bất cứ lúc nào cũng theo dõi giám sát.
##########
– Người Hồ.
Trong doanh trại, Công Tôn Toại đang phát giận.
– Thượng Tướng Quân, cấp tiểu nhân bốn mươi tinh binh!
Công Tôn Toại đằng đằng sát khí nói:
– Tiểu nhân chỉ cần một đột kích, có thể đem hơn trăm kỵ binh Triệu quốc bên ngoài kia giết hết!
– Được rồi, an phận một chút cho ta.
Hạng Trang tức giận nói:
– Hiện tại cũng không phải là thời điểm cậy mạnh.
Úy Liễu cũng nói:
– Công Tôn Tư Mã, hơn trăm kỵ binh Triệu quốc bên ngoài kia dễ đối phó, nhưng đi tới Triệu quốc đại quân ngàn vạn, vậy khó đối phó, dù sao, chúng ta chỉ qua đường, cũng không phải là đến tấn công Triệu quốc, đúng không? Cho nên, có thể không kinh động đại quân Triệu quốc, vẫn là tốt hơn.
Công Tôn Toại không cam lòng nói:
– Nhưng ngựa này, cứ như vậy tiện nghi Triệu quân?
Hạng Trang nói:
– Ngựa muốn thì sẽ có, mấu chốt là người qua được, mục tiêu chúng ta là Quan Trung!
Dừng một chút, Hạng Trang lại quay đầu hướng Tề Mãi nói:
– Tề Mãi tiên sinh, ngày mai liền đem ngựa bán cho Bạch Tuyên đi, tuy nhiên không thể bán toàn bộ, như thế nào cũng phải lưu lại hơn một trăm thất chiến mã, ngươi nói đây là chúng ta lưu lại thay đi bộ, ngươi lại nói cho Bạch Tuyên, nếu hắn ra giá được, lần sau chúng ta sẽ đem một ngàn thất hảo mã lại đây.
Tề Mãi khúm núm vâng lời, người này thật ra khá tự biết mình, từ khi làm tù binh quân Sở, trên cơ bản không sinh quá sự, ước chừng hắn cũng biết, bằng sức trói gà không chặt của mình, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát ma chưởng quân Sở, cho nên biểu hiện vẫn rất thuận theo.
Đem Tề Mãi, Công Tôn Toại tiễn đi, Úy Liễu chợt còn nói thêm:
– Thượng Tướng Quân, này một đường tây tiến, lão hủ phát hiện Hàm Đan quận nơi nơi đều gia cố phòng thủ, tu sửa tường thành a? Hàm Đan quận cũng không phải Đại quận, Nhạn Môn quận, cho nên rõ ràng không phải vì chống đỡ người Hung Nô phương bắc xâm lấn, như vậy hành vi Triệu quân cũng rất đáng giá cân nhắc.
– Hay là vì phòng bị quân ta?
Vũ Thiệp vừa mới dứt lời, lập tức lại phủ định:
– Không đúng, hiện tại ai cũng không biết chúng ta đã lặng lẽ trở lại Triệu địa, Triệu quân tự nhiên cũng không có khả năng biết.
Hạng Trang vẻ mặt khẽ nhúc nhích, nói:
– Quân sư là nói, Triệu quân là đang phòng bị quân Hán?
– Ước chừng là như thế.
Úy Liễu mỉm cười nói:
– Thượng Tướng Quân, lấy việc chúng ta còn không có thể hoàn toàn phá rơi Lưu Bang đại thế, nhưng Lưu Bang cũng chậm chạp không thể đánh diệt quân ta, còn bị quân ta quấy tung Ngụy địa, Tề địa cùng với Triệu địa, hiện giờ, uy vọng của Lưu Bang ở các lộ chư hầu đã đại suy giảm, bằng không, Triệu quân cũng sẽ không có hành động hiện tại.
Hạng Trang lấy quyền anh chưởng nói:
– Nói cách khác, nếu quân ta có thể đem đại quân Lưu Bang bức hồi Quan Trung, như vậy Quan Đông các lộ chư hầu sẽ không có khả năng nằm dưới trướng hắn nữa, có phải như vậy không?
– Hàn Tín còn khó mà nói, dù sao Lưu Bang đối với Hàn Tín có ơn tri ngộ, Hàn Tín hôm nay có được hết thảy, có thể nói tất cả đều là do Lưu Bang ban tặng.
Úy Liễu lắc đầu, lập tức lại nói:
– Tuy nhiên Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Tàng Đồ, Ngô Nhuế, Hàn vương còn có Chu Ân bọn họ khẳng định là sẽ không cam chịu để Lưu Bang sai khiến nữa!
Hạng Trang trầm giọng nói:
– Xem ra chúng ta phải mau chóng sát nhập Quan Trung!
Tiếng nói vừa dứt, Công Tôn Toại bỗng tiến trướng bẩm:
– Thượng Tướng Quân, Cao Sở tướng quân cầu kiến.
– Cao Sở?!
Hạng Trang sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:
– Mau cho hắn tiến vào.
Lúc ở Cức Bồ, Hạng Trang từng có nghiêm lệnh, không có việc gấp, các lộ quân Sở nghiêm cấm liên hệ, nhưng Cao Sở lại vào lúc này tìm đến, nhất định là đã xảy ra đại sự, hoặc là có phát hiện trọng đại.
Công Tôn Toại lĩnh mệnh đi ra, rất nhanh liền dẫn Cao Sở vào lều trại.
– Thượng Tướng Quân, quân sư.
Cao Sơ hướng Hạng Trang, Úy Liễu phân biệt vái chào, lại nói:
– Mạt tướng tại Lương Kỳ huyện chặn giết một con phi ngựa quân Hán, kết quả có phát hiện này.
Nói xong, Cao Sơ liền từ trong lòng ngực lấy ra một bao bố còn không có mở ra, sau đó hai tay cung kính đưa cho Hạng Trang.
Hạng Trang mở bao bố ra, bên trong là một quyển mộc giản.
Khai mở mộc giản, mặt trên viết không ngờ là Lưu Bang gửi cho tướng Hán Vương Hấp một phong mật tin, nội dung là nói, quân Sở rất khả năng lại chui vào Triệu địa, nhắc nhở Vương Hấp cần phải tăng mạnh phòng bị Bình Quan cùng với Tĩnh Hình, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng quân Sở đánh lén! Vội vàng xem xong mật tin, sắc mặt Hạng Trang lập tức biến đổi, hơn nữa ngày cũng chưa có phục hồi tinh thần lại.
Úy Liễu thấy Hạng Trang vẻ mặt khác thường, liền thân thiết nói:
– Thượng Tướng Quân, xảy ra chuyện gì?
– Quân sư, ngươi vẫn là chính mình xem đi.
Hạng Trang vẻ mặt ngưng trọng mà đem mộc giản đưa cho Úy Liễu.
Trương Lương cũng không có nhìn ra kế kim thiền thoát xác của Úy Liễu, nhưng hắn cẩn thận vẫn là cấp quân Sở uy hiếp trí mạng.
Úy Liễu vội vàng xem mộc giản, cũng đồng dạng thay đổi sắc mặt, quân Sở tới tới lui lui qua sông, thật vất vả mới thoát khỏi vây truy chặn đường của nhiều lộ quân Hán, mắt thấy có thể vụng trộm lướt qua Triệu địa, kết quả lại phát hiện sự tình không như trong tưởng tượng dễ dàng như vậy, Trương Lương thật đúng là đủ cẩn thận, không ngờ ở Bình Quan, Tĩnh Hình để lại một chi đại quân!
Càng không ngờ hai vạn đại quân lại do Vương Hấp chỉ huy!
Vừa là chia quân phòng thủ, ngoài Bình Quan ít nhất còn có mười ngàn tinh binh, đây chính là mười ngàn tinh binh a!
Nếu quân Sở muốn đánh bất ngờ, lấy lôi đình vạn quân chi thế phá huỷ quân Hán ở ngoài Bình Quan, nhưng quân coi giữ bên trong Bình Quan nhất định sẽ biết tin tức, một khi quân coi giữ Bình Quan có phòng bị, chỉ bằng gia sản quân Sở hiện có, vừa không thang lại không có thuẫn giáp, kia còn đánh cái rắm? Quân Sở sợ là không thể đến được cửa thành nữa là?
Phát hiện không ngờ này hoàn toàn phá hủy kế hoạch của quân Sở, Bình Quan sợ là đi không được!