Kể từ sau khi đính hôn, cuộc sống của Ngụy La xảy ra một chút thay đổi.
Chẳng hạn như mấy cô nương bình thường chẳng bao giờ qua lại với nàng, gần đây lại trở nên thân thiết; như là rất nhiều người tới Phủ Anh Quốc Công chúc mừng; lại giống như thái độ của người khác đối với nàng cũng trở nên cung kính hơn nhiều… Xét đến cùng, tất cả những điều này là bởi vì người nàng gả cho là Tĩnh Vương Triệu Giới.
Có điều những thứ này không ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của nàng, trước kia thế nào bây giờ vẫn vậy, sinh hoạt như cũ không đổi, sẽ không vì người khác mà thay đổi điều gì.
Phải nói hai người thay đổi nhiều nhất chính là Tứ phu nhân Tần Thị và đệ đệ Thường Hoằng.
Cuối tháng chín sang năm Ngụy La mới xuất giá, nhưng Tần Thị đã bắt tay vào chuẩn bị đồ cưới cho nàng, gối đầu và đệm chăn, mỗi ngày đều tới hỏi nàng thích màu sắc và hoa văn gì, thích hình vẽ gì, thậm chí còn kêu người tới may đo cho nàng… Ngay cả thái phu nhân cũng cảm thấy Tần Thị chuẩn bị những thứ này hơi sớm, nhưng Tần Thị lại không cho là vậy. Những chuyện này vốn nên do mẫu thân làm, nhưng Ngụy La lại không có mẫu thân, Tứ phu nhân coi Ngụy La giống như nữ nhi ruột thịt của mình mà yêu thương, chuyện gì có thể thay nàng làm bà đều làm cả. Chẳng những không cảm thấy vất vả, ngược lại có chút thích thú.
Từ sâu trong nội tâm, Ngụy La rất biết ơn Tứ bá mẫu.
Còn Thường Hoằng…
Ngụy La ngẩng đầu, thở dài thật sâu. Thường Hoằng thật sự canh giữ nàng rất chặt, chỉ cần là người trong cung đến mời nàng đi qua, hắn sẽ ngăn nàng lại, cho tới khi thăm dò rõ ràng mới cho nàng ra cửa. Nếu hắn biết được Triệu Giới muốn gặp nàng, vậy nhất định sẽ không cho nàng ra ngoài.
Hôm nay có xe ngựa trong cung tới, nói Thiên Cơ Công Chúa thỉnh Ngụy La vào cung, đã ở ngoài Phủ Anh Quốc Công đợi gần nửa canh giờ. Ngụy La ngồi trước gương đồng, đã trang điểm xong, trên người mặc xiêm y màu nguyệt sắc thêu hoa hồng, bên dưới là váy đỏ đính ngọc lấp lánh. Nàng vừa mới đi ra khỏi bình phong, liền thấy Thường Hoằng mặc áo bào màu chàm thêu hoa văn như ý đang thẳng tắp đứng đó.
Thường Hoằng đứng ngay cửa, hiển nhiên đã chờ lâu, thấy nàng ra đi ra ngoài cũng không lạ lùng gì.
Ngụy La vô thức lui về phía sau, hơi thở mùi đàn hương quanh quẩn: “Thường Hoằng…”
Hắn làm sao biết nàng muốn ra ngoài? Hơn nữa, tính luôn lần này thì hắn đã chặn nàng ở cửa ba lần rồi!
A La nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, thản nhiên hỏi: “Sao đệ không tới tới chỗ Tiết tiên sinh? Hôm nay không cần học bài sao?”
Thường Hoằng và nàng không giống nhau, mỗi ngày hắn đều phải tới chỗ Tiết tiên sinh học bài. Kể từ khi nàng mười hai tuổi liền không cần mỗi ngày đều tới đó. Tiết tiên sinh và Ngụy Côn cho rằng nàng là nữ nhi, lại không thi trạng nguyên, không cần học mấy thứ kiến thức sâu rộng đó làm gì, lâu lâu đi một lần, hoàn thành bài vở tiên sinh giao cho là được. Bình thường vào lúc này, Thường Hoằng đều ở trong phòng Tiết tiên sinh học bài, không xuất hiện ở chỗ này.
Thường Hoằng nhìn nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Tỷ muốn đi đâu?”
Thường Hoằng vậy mà không nói sang chuyện khác, xem ra lần này là có chuẩn bị mà tới. Trong lòng Ngụy La thầm oán, hai má lúm đồng tiền trên mặt lại dịu dàng hơn, mắt cong cong nói: “Lưu Ly mời tỷ vào cung, tỷ đang chuẩn bị đi”.
Thường Hoằng không nhúc nhích, biểu tình trên mặt không chút biến hóa, hiển nhiên không tin lời nàng nói: “Thật sự là Thiên Cơ Công Chúa sao?”
Ngụy La gật đầu một cái: “Thật”.
Thường Hoằng không nói gì, không nhúc nhích, nhìn nàng chằm chằm, mãi cho tới khi nàng thấy chột dạ. Thường Hoằng vốn dĩ thông minh, muốn phát hiện chút dấu vết cũng rất đơn giản, hắn vừa suy tư vừa nói: “Nếu Thiên Cơ Công Chúa thỉnh tỷ vào cung, vì sao người tới truyền lời không phải Thu ma ma?”
Bình thường lúc Triệu Lưu Ly thỉnh Ngụy La vào cung đều do Thu ma ma truyền lời. Hôm nay người tới không phải Thu ma ma, hơn nữa còn là một thị vệ không tên không tuổi. Ai cũng biết bên cạnh Triệu Lưu Ly chỉ có một thị vệ, đó là Dương Chẩn, thị vệ khác căn bản không có tư cách lưu lại bên cạnh công chúa.
Người khác sẽ không để ý tới những chi tiết này, nhưng nếu thật muốn truy cứu quả là trăm ngàn chỗ hở. Đừng nói tới Thường Hoằng lại khắp nơi đề phòng Triệu Giới.
Ngụy La bị hắn hỏi tới á khẩu không nói được gì, chỉ đứng ngây người nhìn hắn.
Thường Hoằng cuối cùng vẫn mềm lòng, đối diện với Ngụy La hắn vĩnh viễn không cứng rắn được. Thấy bộ dáng nàng đáng thương như vậy, lại nhịn không được mà mềm giọng: “A La, không cần đi”.
Đôi mắt tròn vo của Ngụy La lóng lánh nước, thật giống như con nai nhỏ vô tội, giọng điệu mềm nhũn: “Nhưng tỷ nhớ hắn…”.
Nàng đương nhiên biết rõ người đón nàng vào cung không phải Triệu Lưu Ly mà là Triệu Giới.
Theo lý nàng phải thận trọng một chút, không nên đồng ý với hắn, thế mới đúng bộ dáng mà một hoàng hoa khuê nữ nên có. Nhưng nàng cũng nhớ Triệu Giới, kể từ khi đính hôn bọn họ đã nửa tháng không gặp nhau. Cho dù gặp mặt rồi cái gì cũng không làm, nói hai ba câu cũng tốt rồi. Nàng thích hắn, từng giờ từng phút đều nhớ hắn, muốn ở chung một chỗ với hắn. Chỉ là những lời này nàng lại không thể nói cho Thường Hoằng, nếu nói ra Thường Hoằng nhất định sẽ tức giận, cho nên Ngụy La chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng là được rồi.
Thường Hoằng nhìn nhìn Ngụy La, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Lần trước tỷ đã đồng ý với đệ, trước khi thành thân không gặp mặt hắn ta”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, lúc ở thọ yến của An Lăng Hầu hình như có nói qua lời này. Khi đó mặc dù nàng không phản đối, nhưng cũng không đồng ý nha.
Thường Hoằng liễm mắt, nghiêm trang dạy dỗ: “Đệ nghe người khác nói, cô nương trước khi thành thân phải bảo vệ bản thân thật tốt, thủ thân như ngọc, không được để nam nhân chiếm tiện nghi. Có như vậy sau khi thành thân hắn ta mới có thể quý trọng tỷ nhiều hơn”.
Ngụy La không tin được Thường Hoằng lại có thể nói ra những lời khuyên bảo tận tình như vậy, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Có điều, phải thừa nhận lời nói của Thường Hoằng có chút đạo lý. Tứ bá mẫu cũng từng nói với nàng như vậy.
Ngụy La bị Thường Hoằng thuyết phục rồi.
Huống gì bây giờ không gặp mặt được, Triệu Giới so với nàng nhất định còn sốt ruột hơn… Bình thường hắn đều lấy danh nghĩa của Lưu Ly để đón nàng vào cung. Quên đi, Ngụy La nghĩ thầm trong lòng, cứ để hắn sốt ruột, đằng nào nàng cũng không thể xông ra ngoài. Như vậy sẽ làm Thường Hoằng tổn thương, mà truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Suy đi nghĩ lại, Ngụy La quyết định thuận theo ý Thường Hoằng, nàng kêu nha hoàn truyền lời tới dặn: “Ngươi ra bên ngoài nói một tiếng, hôm nay thân thể ta không thoải mái, không thể vào cung làm bạn với Thiên Cơ Công Chúa. Để ngày khác khỏe hơn ta lại tiến cung thăm nàng ấy”.
Nha hoàn vâng dạ, xoay người đi ra khỏi Tùng Viên.
Ngụy La ngẩng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, mím môi nói: “Lần này đệ hài lòng chưa?”
Ngụy Thường Hoằng nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái.
*** *** ***
Rất nhanh đã tới mười lăm tháng tám, là Tết trung thu.
Phủ Anh Quốc Công tổ chức gia yến, gia yến lần này được bố trí ở hậu viện giữa hồ – Tố Nguyệt Lâu. Bây giờ là cuối thu, mặt hồ vẫn còn vài phiến lá sen trôi lềnh bềnh, lá cây khô vàng, trút bỏ hết vẻ xanh biếc thường ngày khiến cả khoảng trời ngập tràn sắc thu. Trăng rằm treo trên cao, trăng sao thưa thớt, ánh trăng rơi chiếu rọi trên mặt hồ, chảy xuôi như một mảnh bạc lấp lánh.
Tố Nguyệt Lâu được xây giữa hồ, nếu muốn đi qua đó phải ngồi thuyền nhỏ mới tới được. Trời chiều hơi lạnh, Ngụy La mặc áo kép mỏng màu hồng nhạt và váy cùng màu gắn dây bạch xuân rũ xuống theo tà váy, bên ngoài lại mặc thêm áo choàng bằng gấm Tô Châu màu anh đào, mang giày vải bồi hoa văn linh chi, nàng đưa tay cho Kim Lũ đỡ nàng lên thuyền nhỏ.
Ngồi chung thuyền nhỏ với Ngụy La chính là Tam cô nương Ngụy Nha. Bên cạnh Ngụy Nha cũng có một nha hoàn, bốn người lại thêm một bà tử chèo thuyền, sức nặng vừa đúng.
Sau khi Ngụy La đính hôn, Ngụy Nha liền trở thành cô nương duy nhất trong nhà. Nhà mẹ đẻ Tam phu nhân điều kiện không tốt, yêu cầu của bà ta lại cao, ánh mắt chọn con rể vô cùng bắt bẻ, gia thế hơi không tốt liền không ưa, gia thế quá cao lại không nhìn trúng Ngụy Nha. Thế cho nên tới nay Ngụy Nha còn chưa đính hôn, có chút cao không tới thấp không xong.
Thuyền nhỏ từ từ lướt trên mặt hồ, bà tử mặc áo dày màu thu hương đang chèo thuyền, kể từ lúc hai người lên thuyền thì chào hỏi một tiếng, sau đó không nói thêm lời nào.
Thuyền nhỏ rất nhanh đi tới Tố Nguyệt Lâu, dừng ở lầu các bên cạnh. Ngụy La nhấc váy để lên bờ, đang lúc định đi lên, Ngụy Nha đột nhiên gọi nàng lại: “A La muội muội”.
Ngụy La dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Tam tỷ có chuyện gì sao?”
Ngụy Nha đứng trên thuyền nhỏ, chần chừ một lúc mới hỏi: “Tỷ chính là muốn hỏi muội một chút, muội với Tĩnh Vương quen biết thế nào, sao ngài ấy lại tới cửa cầu hôn…”
Ngụy La nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, cũng không trả lời.
Ngụy Nha bị nhìn như vậy liền thấy xấu hổ, cũng biết vấn đề nàng ta đang hỏi có chút quá phận, đang chuẩn bị làm như không cần nghe câu trả lời, lại nghe được Ngụy La nói: “Lúc sáu tuổi muội làm thư đồng cho Thiên Cơ Công Chúa, khi đó có gặp qua Tĩnh Vương. Sau này vào cung chơi với công chúa, cũng ngẫu nhiên gặp mấy lần. Về phần tại sao ngài ấy tới cửa cầu hôn… Không bằng để muội thay tỷ hỏi Tĩnh Vương ca ca một chút?”
Ngụy Nha bị hỏi ngược lại thấy xấu hổ vô cùng, vốn chỉ là hiếu kỳ, bị Ngụy La nói vậy xem ra chính là nàng ta quá mức xen vào việc của người khác. Nàng ta vội vàng lắc đầu, tỏ ý không cần, lại nói: “Còn chưa nói một câu chúc mừng với A La muội muội, sau này muội chính là Tĩnh Vương Phi rồi”.
Ngụy La khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Tam tỷ”.
Hai người đi lên bậc thang, cũng không nói gì nữa.
Mặt mũi Ngụy Nha vô cùng không tự nhiên.
Nàng ta cũng không biết mình bị làm sao, vấn đề giữ trong lòng thoáng chốc lại nói ra miệng… Chỉ là nàng ta có chút không phục, tại sao số mệnh Ngụy La lại tốt như vậy? Chuyện gì tốt đều tới lượt muội ấy? Bản thân nàng ta kiếm một mối hôn sự cũng khó khăn, còn muội ấy dễ dàng liền gả tới Phủ Tĩnh Vương.
Lúc nãy Ngụy La nói như vậy, Ngụy Nha đột nhiên hiểu ra.
Không phải Ngụy La tốt số, mà là mỗi người lại gặp gỡ những người khác nhau. Sáu tuổi Ngụy La vào cung làm thư đồng cho Thiên Cơ Công Chúa, còn nàng ta ở nhà làm nũng với mẫu thân. Vì thế Ngụy La có thể quen biết với Triệu Giới, mà nàng ta trước sau cũng chỉ là một Tam cô nương bình thường cửa trước không ra cửa sau không bước.
Ngụy Nha thừa nhận bản thân so ra kém hơn Ngụy La.
*** *** ***
Trong Tố Nguyệt Lâu đã có rất nhiều người, Anh Quốc Công và thái phu nhân ngồi ở thượng vị, Đại phòng, Tam phòng, Nhị phòng, Tứ phòng, Ngũ phòng, mọi người phân ra ngồi hai bên. Ở giữa là một cái bàn dài hai ba trượng làm bằng gỗ hoa lê điêu khắc tỉ mỉ, Phủ Anh Quốc Công nhiều người, cũng không phân ra bàn nam nữ, mọi người ngồi quay quanh bàn lớn, tình cảnh rất là náo nhiệt.
Trên bàn bày đầy thức ăn và trái cây, Anh Quốc Công gắp món đầu tiên, những người còn lại sau đó mới bắt đầu động đũa.
Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Anh Quốc Công dẫn mọi người đứng trên lầu các để tế trăng.
Ngụy La cầm trong tay ba cây nhang thơm, đứng ở cuối hàng, vái ba vái với trăng sáng, cung kính cắm vào đỉnh hương. Sau đó mọi người trong nhà lại cùng nhau ngồi xuống uống trà ngắm trăng, chỉ uống trà không không có ý nghĩa, Anh Quốc Công đề nghị mọi người lấy “Trăng” làm đề, mỗi người làm một bài thơ, ai làm tốt nhất sẽ được ban thưởng. Việc này vừa khiến không khí sinh động, vừa là để Anh Quốc Công kiểm tra việc học hành của con cháu.
Thân thể Ngụy La không thoải mái, nàng bảo Bạch Lam nói với Anh Quốc Công một tiếng, liền về phòng trước.
Tứ phu nhân Tần Thị ngồi bên cạnh nàng quan tâm hỏi thăm có chuyện gì, nàng xấu hổ, ghé vào tai bà nói nhỏ: “Tứ bá mẫu, con đau bụng”.
Tần Thị như hiểu ra, loại việc này lúc nào cũng khiến các cô nương lúng túng, tránh cũng không được, ai cũng hiểu rõ. Tần Thị còn nói muốn tìm người đưa nàng về, nhưng Ngụy La không muốn làm phiền bà, liền mềm mại từ chối.
Ngụy La dẫn Bạch Lam ngồi thuyền nhỏ trở về, hôm nay nàng vừa tới nguyệt sự, vậy mà lại không chú ý, lúc nãy trên bàn cơm ăn vài trái quýt lạnh, vì thế nên bây giờ đau bụng.
Hai người lên tới bờ, hai bên đường tối đen, trên cao chỉ có một vầng trăng sáng, ánh trăng rơi trên mặt đất, chiếu sáng đường đi. Cây cối hai bên đường yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên có một trận gió đêm thổi qua, lưu lại tiếng xào xạt. Ngụy La đi chậm từng bước, có chút thong thả.
Bạch Lam lo lắng hỏi: “Tiểu thư đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau nhiều không?”
Ngụy La khẽ ừ một tiếng, gương mặt nhỏ trắng bệch, lúc nãy mới chỉ hơi đau một chút, còn bây giờ chính là rất đau rồi.
Nàng muốn về phòng sớm một chút, nằm trên giường lấy bình nước nóng chườm lên, như vậy có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng nàng đi được một đoạn lại thấy có gì đó không đúng, giống như có ai đi theo phía sau nàng. Ngụy La dừng bước, lui về sau rồi nhìn nhìn, sau lưng ngoại trừ cây cối và ánh trăng cũng không có ai cả.
Chẳng lẽ là nàng bị ảo giác?
Ngụy La tiếp tục đi về phía trước, nàng đi một đoạn không xa, vẫn còn cảm giác có người đi theo.
Ngụy La cho rằng Thường Hoằng không yên tâm cho nên cố ý đi theo xem nàng, vì vậy quay đầu nói: “Tỷ thật sự không sao đâu, trở về nằm một lúc thì tốt rồi. Đệ không cần đi theo tỷ”.
Nàng đợi hồi lâu, đằng sau cũng không có động tĩnh gì.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, nghiêng nghiêng đầu, lại xoay người nhìn, trước mắt đột nhiên có một bóng dáng cao to hiện lên. Ngụy La hoảng sợ, vô thức lùi về sau, nhưng chân lại không cẩn thận giẫm lên cục đá, thân mình đổ về phía sau – –
Người phía trước nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, cánh tay dài vòng qua ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Mùi hương quen thuộc ập vào mũi, Ngụy La nhìn không thấy mặt đối phương, nhưng lại có thể nhận ra giọng nói của hắn.
Giọng trầm thấp, chậm rãi, từ tính, dễ nghe: “A La, vì sao không chịu đi gặp ta?”
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước ta không có bán manh, tin nhắn để lại chỉ có phân nửa, có phải vì vậy nên mọi người không muốn bình luận qwq
Cục cưng tức giận, cục cưng sẽ cắt ở đoạn này!!!
Ngày mai tĩnh cục cưng có thể lộ mặt hay không, liền trông chờ vào mọi người.