Khương Diệu Lan vốn không phải là người ở nơi này, nhưng nếu đã tới đây, nàng cũng muốn quên đi những chuyện quá khứ, lưu lại chốn này sống cho tốt.
Khương Diệu Lan gặp Ngụy Côn vào tết Nguyên Tiêu, lúc đó nàng đang đứng trước một sạp đoán đố đèn, đó là thứ nàng giỏi nhất lúc còn học đại học, có thể một hơi đoán trúng mười mấy cái không sai cái nào. Đèn lồng với ánh sáng rực rỡ vây quanh, ánh lên mặt nàng, phản chiếu lên gò má nghiêng nghiêng, lại khiến Ngụy Côn ngẫu nhiên đi qua chỉ nhìn một cái liền trở nên ngây ngốc.
Đôi mắt rạng rỡ, lấp lánh như sao, mũi ngọc tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp, cánh môi anh đào hé mở vô cùng câu dẫn, toàn thân đều phát ra ánh hào quang khiến người hưng phấn. Càng khiến Ngụy Côn cảm thấy bất ngờ là, xiêm y của nàng vô cùng cũ nát, giống như miễn cưỡng lấy từ trên người người khác xuống, chẳng vừa người nàng chút nào, trên tay áo còn có miếng vá nổi bật. Bộ dáng Khương Diệu Lan chật vật, cùng với sự hoa lệ rực rỡ của đèn hoa đăng thật không hợp nhau, nhưng lạ là nó lại không ảnh hưởng tới nàng chút nào, nàng lại thắng thêm một chiếc đèn hoa đăng, hai tay không cầm hết, khiến tài tử giai nhân xung quanh nhịn không được rối rít ghé mắt nhìn.
Khương Diệu Lan hào hứng tới đây, vô cùng phấn khích, tay trái chỉ vào một cái đố đèn viết: “Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng, từ phi cách, một vị thuốc Đông y – -“, nàng nghiêng đầu nhìn chủ quán đố đèn: “Ta đoán đáp án là chu sa, đúng không?”
Chủ quán vừa buồn vừa vui, biểu tình trên mặt phong phú đa dạng: “Đúng, đúng…Có điều… cô nương có thể đến nơi khác được không? Hoa đăng của quán đều bị mình cô nương lấy đi, cũng không có ý nghĩa…”
Khương Diệu Lan nhận lấy lồng đèn thỏ ngọc chủ quán đưa cho, cười cười, gật đầu rời đi.
Vào Tết Nguyên Tiêu, khắp nơi đều là chỗ đoán đố đèn, suốt cả đường đi, Khương Diệu Lan dễ dàng thắng được mười mấy cái đèn nhỏ. Nàng coi như cũng có chút thông minh, đem hoa đăng bán cho mấy tiểu nha đầu hầu hạ tiểu thư quyền quý, đổi lấy ngân lượng, cũng đủ cho nàng sống vài ngày.
Ngụy Côn ma xui quỷ khiến đi theo nàng một đường, lúc đi tới đường tắt, Khương Diệu Lan không báo trước xoay người lại, đuổi hắn đi.
Ngụy Côn sờ sờ mũi, nói: “Ta thấy cô nương đoán đèn rất lợi hại, có thể mời cô nương cùng tới trà lâu phía trước uống nước được không?”
Cứ như vậy, hai người coi như quen biết.
Ngụy Côn biết được Khương Diệu Lan là cô nhi, bình thường luôn hết sức chiếu cố nàng, thậm chí gạt phụ mẫu mua một tòa nhà bên ngoài cho nàng ở. Lúc Ngụy Côn rảnh rỗi liền tới thăm Khương Diệu Lan, lúc này hắn mới phát hiện dưới xiêm y rách nát kia là một cô nương tinh xảo yểu điệu. Đêm nguyên tiêu đó nhìn thoáng qua, mặt nàng vô cùng bẩn thỉu, hắn còn tưởng nàng chỉ có một đôi mắt đẹp, không nghĩ tới lại óng ánh trong suốt mê người như vậy.
Khương Diệu Lan có rất nhiều suy nghĩ cổ quái, ví dụ như bài tú, ví như dùng cánh hoa làm thành nước hoa; ví như ngâm rượu nho… Giọng hát của Khương Diệu Lan rất êm tai, ca khúc nàng hát Ngụy Côn chưa bao giờ nghe qua, đặc biệt uyển chuyển, khiến người ta như mê như say, Đối với Ngụy Côn, Khương Diệu Lan thật sự là một bảo bối, một bảo bối không có gì không làm được.
Hai người quen biết nhau một năm, Ngụy Côn không nhịn được thẳng thắn nói với gia đình, nói với Anh Quốc Công và thái phu nhân ông muốn thành thân với một cô nhi không có xuất thân rõ ràng.
Cho dù nói thế nào, phu thê Anh Quốc Công cũng không đồng ý, vì thế Ngụy Côn liền quỳ ở cửa ba ngày ba đêm, khiến bọn họ không thể không gật đầu.
Sau khi Khương Diệu Lan gả vào cũng không được thái phu nhân La Thị chào đón, có điều nể mặt mũi Ngụy Côn, bà cũng không gây khó dễ quá nhiều cho Khương Diệu Lan. Chỉ là mỗi sáng khi Khương Diệu Lan thỉnh an, La Thị rất ít khi nói chuyện.
Khương Diệu Lan vào cửa ba tháng thì mang thai.
Ngụy Côn mừng rỡ như điên, đối với nàng càng thêm ân cần.
Ba tháng đầu rất tốt, đôi phu thê ân ân ái ái, như keo như sơn, phần ân ái đó khiến ai thấy cũng đều đỏ mặt.
Chỉ là La Thị thủy chung vẫn không thích người con dâu này, muốn nhân lúc Khương Diệu Lan mang thai thay Ngụy Côn tìm một nha đầu hầu hạ, nha đầu kia chính là Đỗ Nguyệt Doanh của Phủ Trung Nghĩa Bá.
Đỗ Nguyệt Doanh tuy cùng họ với Phủ Trung Nghĩa Bá nhưng khác chi, xuất thân không được tốt lắm, phụ thân là thứ xuất, cho nàng ta làm thiếp của Ngụy Côn cũng không tính là ủy khuất.
La Thị vụng trộm hỏi ý kiến Đỗ Nguyệt Doanh, nàng ta đỏ mặt cúi đầu, đồng ý.
Có điều lúc thái phu nhân nói chuyện này với Ngụy Côn, Ngụy Côn sống chết không chịu, vì thế chuyện này liền không giải quyết được gì.
Mười tháng sau, Khương Diệu Lan sinh hạ một đôi long phượng thai, trai gái khỏe mạnh, nhưng nàng lại vì lúc sanh xuất huyết nhiều mà thiếu chút nữa mất mạng. Khi đó đúng lúc Ngụy Côn thi tiến sĩ, hắn chỉ kịp tới nhìn một cái liền tham gia thi cử.
Kết quả là Ngụy Côn phong độ thất thường, sau khi yết bảng xong, Ngụy Côn không đậu Tiến Sĩ, cả Đồng Tiến Sĩ cũng không đậu.
Đó là đoạn thời gian tâm tình Ngụy Côn xuống thấp, lại nghe nói thân thể Khương Diệu Lan suy yếu, không muốn đem tâm tình của mình lây sang cho nàng nên ông ngủ ngoài thư phòng. Lúc Ngụy Côn đi thăm Khương Diệu Lan, thường xuyên thấy nàng đang ngủ, cho dù không ngủ, Khương Diệu Lan cũng không có tâm tư nói chuyện, tất cả mọi chú ý đều dồn lên người hai đứa nhỏ mới sinh.
Lại thêm một người bạn hữu đồng môn của Ngụy Côn đột nhiên qua đời, đối với ông đây quả thật là đả kích. Ông uống rượu, thường một mình ở trong đình giữa hậu viện mà uống rượu giải sầu.
Đỗ Nguyệt Doanh đi theo phu nhân Trung Nghĩa Bá đến Phủ Anh Quốc Công uống rượu đầy tháng, liền nhìn thấy bộ dáng buồn bực thất bại này của Ngụy Côn.
Lúc đó Đỗ Nguyệt Doanh cũng thật thông minh, hiểu được phải ra tay với Ngụy Côn ở điểm này. Ông buồn bực không vui, bà ta liền bồi bên cạnh, tán thưởng, khích lệ, an ủi ông. Ngụy Côn đối với Đỗ Nguyệt Doanh tuy có cảm kích, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách, không làm ra chuyện gì khác.
Đỗ Nguyệt Doanh lấy danh nghĩa làm bạn với thái phu nhân Anh Quốc Công, ở Phủ Anh Quốc Công gần một tháng.
Thời gian này đúng là khoảng thời gian Khương Diệu Lan dưỡng bệnh, có điều thân thể nàng không biết bị làm sao, càng dưỡng càng không tốt, cuối cùng ngay cả giường cũng không xuống được. Mỗi ngày Ngụy Côn bỏ ra một canh giờ làm bạn với nàng, Khương Diệu Lan biết ông bận, bận rộn chuyện thi cử, cho nên không cho ông ở lâu, thường ông ngồi được nửa canh giờ đã kêu đi. Cho đến khi có một lần, Ngụy Côn bồi Khương Diệu Lan mãi mới có chút tinh thần đi tản bộ trong hậu viện, liền gặp phải Đỗ Nguyệt Doanh bên hồ, Đỗ Nguyệt Doanh không cẩn thận đạp trúng một tảng đá, thân thể lảo đảo ngã ra sau.
Ngụy Côn không chút nghĩ ngợi, buông tay đang nắm Khương Diệu Lan ra, đỡ lấy Đỗ Nguyệt Doanh.
Đó là lần đầu tiên Khương Diệu Lan nhìn thấy Đỗ Nguyệt Doanh.
Một khi đã để tâm tới một người nào đó, liền phát hiện khắp nơi trong cuộc sống đều là dấu vết của người đó.
Ví dụ như nha hoàn Quế Nhi của Khương Diệu Lan nói, Đỗ Nguyệt Doanh thường ra vào thư phòng của Ngụy Côn, bưng trà đưa điểm tâm, ngẫu nhiên còn có thể lấy chữ viết của mình thỉnh giáo Ngụy Côn. Mà chút chuyện này đều được thái phu nhân Anh Quốc Công ngầm đồng ý. Thái phu nhân vốn chướng mắt xuất thân của Khương Diệu Lan, muốn vì Ngụy Côn tìm một thê thử tốt, Phủ Trung Nghĩa Bá liền không sai.
Khương Diệu Lan nghe xong sắc mặt càng thêm trắng bệch, nàng gọi Ngụy Côn tới hỏi, có phải có chuyện này hay không. Ngụy Côn lắc đầu phủ nhận, cầm tay nàng nghiêm túc hứa hẹn: “Lan nhi, đời này ta chỉ cần mình nàng”.
Khương Diệu Lan lựa chọn tin tưởng ông.
Tin tưởng đến một ngày Ngụy Côn từ trong phòng nàng đi ra ngoài, đứng ở hành lang nói chuyện với Đỗ Nguyệt Doanh: “Sao muội lại tới đây? Thân thể muội không tốt, không phải hôm trước mới bị cảm sao. Trong phòng Lan nhi bệnh khí quá nặng, sợ lây cho muội, muội nên trở về đi”.
Trong phòng, Khương Diệu Lan nắm chặt chăn đệm dưới thân, nói không ra tư vị trong lòng là gì. Nàng vẫn cho rằng bản thân nàng trong lòng Ngụy Côn là đặc biệt, sau mới phát hiện là không phải vậy, ông đối với tất cả mọi người đều nhu hòa, đều kiên nhẫn, đều khoan dung. Giống như ông đối với Đỗ Nguyệt Doanh vậy.
Tin tưởng cho tới một ngày Đỗ Nguyệt Doanh đi vào phòng nàng, ngượng ngùng đặt tay lên bụng, nói với nàng: “Tỷ tỷ, muội mang thai đứa nhỏ của Ngũ gia”.
Ngũ lôi oanh tạc.
Khương Diệu Lan nhắm mắt, nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng đã như bị dao khoét.
Nàng không tin lời Đỗ Nguyệt Doanh nói, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng đêm đó Ngụy Côn không về nhà. Khương Diệu Lan kêu Quế Nhi đi hỏi thăm một chút, biết được Ngụy Côn ra ngoài xã giao.
Ngày hôm sau, Khương Diệu Lan bệnh nặng không dậy nổi, mọi người đại phòng, nhị phòng đều tới thăm, khi đó tam gia Ngụy Xương còn chưa lấy vợ. Ngụy Xương nghĩ gì trong lòng, mọi người trong Phủ Anh Quốc Công điều biết rõ. Ngũ Phu nhân xinh đẹp không những khiến Ngũ gia chung tình, ngay cả Tam gia cũng nhất kiến chung tình với nàng. Đáng tiếc Ngũ phu nhân và Ngũ gia chim cá tình thâm, không có chỗ cho Tam gia dung thân.
Ngụy Xương nhìn thấy bộ dạng này của Khương Diệu Lan, thừa dịp mọi người rời đi mới dám đi tới đầu giường nàng, hai mắt đỏ hồng hỏi: “Sao muội lại gầy như thế này? Có phải hạ nhân không chăm sóc tốt cho muội không?”
Khương Diệu Lan quay đầu ra, yếu ớt nói: “Đa tạ Tam bá quan tâm, muội rất tốt”.
Ngụy Xương nhìn nàng, không nói lời nào.
Hồi lâu sau, Khương Diệu Lan mới lên tiếng, nhưng là hỏi một chuyện khác: “Hôm qua… trong phủ có thỉnh đại phu hay không?”
Nàng muốn hỏi cái gì, Ngụy Xương đương nhiên biết rõ.
Ngụy Xương nhớ tới những thủ đoạn của Đỗ Nguyệt Doanh và vị hôn thê Liễu Thị của mình, vì muốn đuổi nữ nhân này đi, hai người đàn bà đó cái gì cũng làm ra được. Nhưng ông ta cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ gì, vậy mà không nói cho nàng biết, ngược lại nói thẳng: “Đỗ Thị mang thai, là đứa nhỏ của Ngũ đệ…”
Khương Diệu Lan rốt cục cũng mất đi chút khí lực chống đỡ cuối cùng của mình, giống như thời gian bị ai đó lấy đi, đầu óc nàng trống trơn, không nghĩ được gì. Nàng ngồi ở đầu giường, nhắm mắt lại, tất cả sức lực của hai tháng này như cạn sạch, nàng chỉ cảm thấy như mình đã đến bước đường cùng, chỉ còn lại sự tiều tụy. Nếu như không phải vì hai đứa bé, có lẽ nàng cũng không chống đỡ nổi tới bây giờ.
Lúc Ngụy Côn đi vào, thấy cảnh Khương Diệu Lan đang khóc, Ngụy Xương ngồi ở đầu giường thay nàng lau nước mắt.
Ánh mắt Ngụy Côn trầm xuống, ông xông tới đánh nhau với Ngụy Xương, huynh đệ tình thâm như thể tay chân, cuối cùng vì một nữ nhân mà trở mặt.
Đây cũng giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Ngụy Côn dưới cơn tức giận nỗi giận ầm ĩ với Khương Diệu Lan, ông nói vài câu khó nghe, sau đó ngay cả bản thân ông cũng không nhớ được mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ sắc mặt Khương Diệu Lan trắng như giấy, trong mắt nhìn không ra tức giận, chỉ lộ ra sắc xám tro chán chường.
Tiếp theo sau đó, Ngụy Côn liền không nhìn thấy Khương Diệu Lan nữa.
Nàng rời đi rất sạch sẽ, nhân lúc đêm tối mà rời đi cùng nha hoàn Quế Nhi của nàng. Nếu không phải trong phòng còn mùi thuốc nhè nhẹ, Ngụy Côn cảm thấy tất cả mọi thứ phát sinh trong khoảng thời gian này đều là một giấc mộng, không có Khương Diệu Lan, không có hai đứa nhỏ…
Hài tử!
Ngụy Côn chợt nhớ tới điều gì, vội vàng chạy tới thiên phòng bên cạnh. Ông nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, mặt giống nhau như đúc, một đứa tỉnh, một đứa vẫn còn ngủ say. Ngụy La mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn ông, nắm tay nhỏ mềm mềm trắng trắng làm hình quả đấm, hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn ông chằm chằm, thậm chí còn nhếch miệng cười khúc khích.
Ngụy Côn quỳ bên cạnh nôi, nhịn không được khóc rống thất thanh.
Ông sẽ không biết nguyên nhân Khương Diệu Lan rời đi, cũng vĩnh viễn không biết chân tướng là gì. Ngụy Côn không chạm vào Đỗ Nguyệt Doanh, chỉ là ông uống rượu say, coi Đỗ Nguyệt Doanh là Khương Diệu Lan, ôm bà ta nói hai câu mê sảng. Còn chuyện mang thai, là lời nói vô căn cứ. Cho dù Ngụy Côn có chạm vào bà ta, cũng không dễ dàng mang thai như vậy, chỉ có Khương Diệu Lan vốn sớm cho rằng bọn họ cẩu thả, mới dễ dàng tin lời Đỗ Thị nói. Mục đích của bọn họ là bức tử Khương Diệu Lan, bây giờ tuy Khương Diệu Lan rời đi, nhưng một nữ nhân có thể đi nơi nào? Không phải lưu lạc xóm cô đầu thì là chết, coi như đạt được mục đích.
Ngụy Côn chẳng hay biết gì, lúc ấy từ bên ngoài trở lại vốn muốn giải thích hết với Khương Diệu Lan, nhưng khi nhìn thấy hành động thân mật của nàng và Ngụy Xương, lại nhớ tới tình ý của Ngụy Xương đối với nàng, ông nhất thời nổi máu ghen, bất an và phẫn nộ khiến đầu óc mụ mị mới có thể làm ra chuyện sai lầm.
Nhưng chuyện Ngụy Côn chạm qua Đỗ Nguyệt Doanh là thật, cho dù không tới bước cuối cùng, nhưng cũng tổn hại trong sạch của cô nương người ta. Ông tìm không được Khương Diệu Lan, tâm như tro tàn, trở lại Thịnh Kinh Thành rồi, không thể không cưới Đỗ Thị.
Dù tình đầu ý hợp thế nào cũng bù không được duyên phận nông cạn.
Cho nên Phủ Anh Quốc Công mới có thể nói với bên ngoài là Khương Diệu Lan qua đời vì bệnh, dù sao một tức phụ nhi bỏ nhà đi nếu truyền ra ngoài cũng là một vụ tai tiếng.
Sau khi Khương Diệu Lan rời khỏi Phủ Anh Quốc Công, vốn cũng cho rằng mình sống không được bao lâu, lại không nghĩ sẽ gặp được Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân là đại phu, y thuật cao siêu, cứu nàng một mạng.
Chỉ là lúc trước ở Phủ Anh Quốc Công thân thể nàng bị thương kéo dài quá lâu, đả thương căn cơ, sớm đã không thể sinh nở.
Khương Diệu Lan rời đi nhiều năm như vậy, lúc mới đầu cũng biết Ngụy La và Thường Hoằng sẽ không nhận nàng, nàng cũng chuẩn bị tâm lý. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, lại không kìm được xúc động, cho dù Ngụy La không nhận nàng, nàng cũng muốn nói cho Ngụy La biết, nàng mà mẹ của nó.
Khương Diệu Lan nhìn Ngụy Côn: “… Nghe nói ông cưới Đỗ Nguyệt Doanh, hai người sống tốt chứ?”
Ngụy Côn che mặt, không nói nên lời.
Cũng không ai biết vẻ mặt ông ấy lúc đó thế nào, chỉ có thể nhìn thấy thân thể ông run rẩy và thoát ra một tràn thanh âm thống khổ.