Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy La ngược lại bảo trì bình thản, đã lâu nàng chưa gặp Triệu Giới nhưng cũng không quá nhớ hắn. Thật ra không phải nàng không nghĩ đến hắn, chỉ là việc phải chuẩn bị quá nhiều, ban ngày phải thêu chăn, nệm, gối đầu không nói, còn phải theo Đại phu nhân đi học quản sổ sách, học trị gia, học chủ trì việc bếp núc, bận tới nỗi không có thời gian để nhớ tới hắn. Buổi tối còn phải điều dưỡng thân thể, cô nương xuất giá mỗi chỗ trên người đều phải trắng nõn mềm mại, trong veo như nước, ngay cả cọng tóc, ngón tay ngón chân cũng không ngoại lệ.
Ngụy La khó có khi có thời gian rảnh rỗi, liền nằm trên sạp mĩ nhân để Kim Lũ và Bạch Lam giúp nàng đấm bóp, vân vê, ấn ấn một hồi liền ngủ thiếp đi. Ngụy La cũng cảm thấy ngày trôi qua thật nhanh, giống như chớp mắt một cái liền tới ngày nàng và Triệu Giới thành thân.
Phủ Anh Quốc Công gả cô nương ra ngoài, lại gả cho Tĩnh Vương quyền thế hiển hách, tất nhiên trang trí vô cùng long trọng, trong ngoài trên dưới phủ đều giăng đèn kết hoa, khoác lụa hồng hân hoan vui mừng. Trên hành lang cứ cách mỗi ba bước liền treo một đèn lồng cung đình màu đỏ thẫm, cách mỗi năm bước sẽ dán chữ hỷ được cắt từ giấy hồng, ngay cả cây hoa quế trong sân cũng treo đầy tơ lụa đỏ, theo gió đu đưa, trong không khí cũng tràn ngập hương vị vui mừng.
Người của Phủ Tĩnh Vương từ sáng sớm đã đem đồ cưới và hài hỉ tới, Ngụy La được Kim Lũ và Bạch Lam hầu hạ, lớn nhỏ đều chuẩn bị phù hợp, Ngụy La nghĩ tới chẳng mấy chốc nàng đã gả cho Triệu Giới, gương mặt ửng hồng, mới vừa thử xong liền cởi ra, nói với Kim Lũ: “Được rồi, được rồi, trước cứ cất đi, hôm thành thân lại mặc”.
Kim Lũ cười nói được: “Tiểu thư không thử hài hỉ sao? Nô tỳ nhìn thấy nó được làm vô cùng tinh xảo, đầu mũi giày còn đính nhiều viên minh châu lớn, nô tỳ còn chưa từng thấy minh châu hảo hạng nào tốt như vậy. Giày này không phải Tĩnh Vương điện hạ làm chứ? Đây không phải đều đem núi vàng núi bạc tới cho ngài sao”.
Ngụy La liếc mắt nhìn đôi giày được Kim Lũ cầm trong tay, thật giống như nàng ấy nói, vô cùng tinh xảo xa xỉ. Chân Ngụy La nhỏ, đôi giày này giống như chiếc thuyền hoa tinh diệu, khiến người không nỡ mang xuống chân: “Không cần thử… giày do Tú Xuân Cư làm sẽ không có sai lầm gì, hôm thành thân lại mang là được”.
Chủ yếu là vì Ngụy La mới sơn một lớp mỏng nước hoa bóng lên móng chân, lúc này còn chưa khô, nàng sợ đeo giày vào sẽ dính lên giày. Hai chân nàng đặt trên ghế đôn khắc cỏ cây đặt ở một bên giường La Hán, mười móng tay được nhuộm thành màu hồng phần, như cánh hoa cây bóng nước từ ngoài cửa sổ bay vào, hơn nữa ngón chân nàng tròn trịa sung mãn, ngây thơ đáng yêu, một đôi chân ngọc khiến người ta nhìn liền thích. Nhìn lên chút nữa, mắt cá chân mảnh mai nhu nhược, thật giống như chỉ cần nắm chặt chân nàng sẽ đứt rời.
Ngay cả Bạch Lam cũng nhịn không được nói: “Nếu nô tỳ có đôi chân như tiểu thư, khẳng định không muốn đi bộ”.
Kim Lũ liếc nhìn nàng ấy một cái, gõ lên ót Bạch Lam nói: “Đừng lắm mồm, mau giúp tiểu thư lau khô ngón tay”.
Ngụy La không thích màu sắc quá tươi, ngay cả móng chân móng tay nàng cũng chỉ nhuộm màu nhạt, lại tăng thêm chút sáp bảo dưỡng khiến màu móng càng thêm bóng loáng oánh nhuận. Bạch Lam nghiêm túc chăm chỉ giúp Ngụy La nhuộm móng, cầm quạt lên vừa quạt vừa nói: “Tiểu thư, nếu nô tỳ là Tĩnh Vương điện hạ, sau này sẽ không nỡ để người ra khỏi phủ”.
Hai tay Ngụy La không thể nhúc nhích, chỉ nhìn Bạch Lam hỏi: “Tại sao?”
Bạch Lam chật lưỡi, vẻ mặt phiền muộn nói: “Ngài đẹp như vậy, cảm giác nếu để người khác liếc nhìn nhiều chút đều thua thiệt”.
Ngụy La cười xì một tiếng, lúm đồng tiền cong cong vui vẻ.
Bạch Lam vẫn còn nói: “Tống Huy thiếu gia từ hôn với tiểu thư thật sự là tổn thất nặng mà. Tống gia chắc là hối hận muốn chết…”
Kim Lũ thấy sắc mặt Ngụy La không tốt, gấp gáp đánh Bạch Lam một cái, đẩy nàng ấy tới bên cạnh nói: “Ngươi nói chuyện này làm gì? Tiểu thư sắp là Tĩnh Vương Phi, Tống gia sao có thể so sánh với Phủ Tĩnh Vương”.
Bạch Lam biết mình nói sai, vội vàng cúi đầu nói: “Đều do nô tỳ đắc ý vênh váo, tiểu thư…”
Sắc mặt Ngụy La rất nhanh khôi phục lại bình thường, cũng không trách cứ gì, nói: “Ta đói bụng, ngươi đi làm một chén canh nấm tuyết tới đây”.
Bạch Lam cung kính cẩn thận lui xuống.
Thời gian này Ngụy La cố gắng không nghe ngóng tin tức của Phủ Trung Nghĩa Bá, cũng không biết gần đây Tống Huy thế nào. Từ trước tết Trung Thu năm ngoái, Ngụy La còn chưa gặp qua hắn. Có điều lần trước Phủ Trung Nghĩa Bá đón Đỗ Thị về, Ngụy La ngược lại nghe người Phủ Trung Nghĩa Bá nói vài câu, Trung Nghĩa Bá cố ý giúp Tống Huy tìm một mối hôn sự khác, gia thế và tướng mạo đối phương cũng không tệ, chắc không lâu nữa Tống Huy cũng đính hôn rồi.
Như vậy rất tốt, Ngụy La ngẩng đầu thầm nghĩ, bởi vì như vậy, áy náy của nàng với hắn có thể giảm đi một ít.
*** *** ***
Càng tới gần ngày thành thân, trong lòng Ngụy La càng lo sợ bất an.
Đó là cảm giác khi phải rời đi chỗ quen thuộc, đến một chỗ xa lạ, có chút không biết tương lai sẽ thế nào. Nàng không biểu hiện rõ ra ngoài, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ tới ngẩn người, trừ chút thất thần đó ra cũng không có cái gì khác.
Tứ phu nhân ở bên kia lo lắng Ngụy La gả đi không đủ người dùng, lại giúp nàng mua thêm bốn nha hoàn và hai bà tử, thái phu nhân cũng đưa tới hai nha hoàn, đem khế ước bán thân của họ giao hết cho Ngụy La, cũng để Ngụy La có thể dễ dàng sai khiến mấy người đó hơn.
Ngày hôm sau Lương Ngọc Dung cố ý chạy qua thăm nàng, còn mang tới một tin tức nhỏ.
“Ngươi còn nhớ Ổ Nhung Hoàng tử năm ngoái tới Thịnh Kinh Thành không? Nghe nói mùa hè năm nay hắn mang theo một đám cơ thiếp đi săn, trên đường gặp phải một đám thích khách không rõ lai lịch, Tứ hoàng tử kia vì thế mà bị thương”. Lương Ngọc Dung thổn thức nói: “Cái này cũng không phải chuyện lớn, nghe nói sau khi hắn ta về lại tức giận với Cao Đan Dương, còn đánh Cao Đan Dương rất ác liệt, thậm chí còn đánh rớt con của bọn họ…”
Ngụy La chưa từng nghe qua chuyện này, kinh ngạc mở to mắt hỏi: “Mặc Sĩ Chân tự mình phá?”
Lương Ngọc Dung liên tục gật đầu: “Cao Đan Dương cũng thật đáng thương, nàng ta còn lén viết thư cho Phủ Trấn Quốc Công, muốn Trấn Quốc Công phu nhân đón nàng ta về… Nhưng nàng ta không chịu nghĩ, sao có thể được chứ! Nàng ta gả đi hòa thân, nếu tự tiện về sẽ phá hủy quan hệ của hai nước. Phu nhân Trấn Quốc Công đau lòng muốn chết cũng không giúp được gì, chỉ có thể phái thêm nhiều nha hoàn qua đó hầu hạ nàng ta”.
Không nghĩ tới Cao Đan Dương lại sống những ngày khổ sở như vậy, Ngụy La vậy mà có chút đồng tình với nàng ta: “Sao ngươi biết cặn kẽ như vậy?”
Lương Ngọc Dung sờ sờ mũi: “Lần trước mẫu thân ta tới Phủ Trấn Quốc Công làm khách, phu nhân Trấn Quốc Công vừa khóc vừa kể, mẫu thân ta về liền kể tại cho ta biết. Mẫu thân còn dặn ta sau này lập gia đình phải cảnh giác cao độ, ngàn vạn lần đừng tìm phải loại người mặt người dạ thú như vậy”.
Ngụy La ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng ấy một cái: “Vậy ngươi muốn tìm dạng người gì?”
Đều là cô nương chưa xuất giá, nói những chuyện này liền e lệ, Lương Ngọc Dung nhéo Ngụy La một cái: “Ta mới không nói cho ngươi biết”.
Ngụy La cười nói: “Ngươi không nói ta cũng biết, còn không phải là…”
Lương Ngọc Dung lập tức nổi nóng, sợ bị người khác nghe được, bổ nhào vào người Ngụy La che miệng nàng lại: “Ngươi còn tâm tư cười nhạo ta, mau ngẫm lại xem ngày mai thành thân phải thế nào”.
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Ngày mai làm sao chứ?”
Lương Ngọc Dung lặng lẽ tới gần, ghé sát vào tai Ngụy La nói: “Nghe đại tẩu nói, lần đầu tiên của cô nương rất đau…”
Ngụy La đỏ bừng mặt, đẩy Lương Ngọc Dung ra khỏi người mình: “Ngươi, mau xuống cho ta!”
Lương Ngọc Dung không bị Ngụy La dọa sợ, còn nói chuẩn xác: “Ngươi không tin ta sao, ta cũng không gạt ngươi…”
Quan hệ hai cô nương rất tốt, ở cùng một chỗ lời thô tục nào cũng dám nói. Ngụy La còn nhớ lần đó ở thiên điện bên cạnh Thần Hoa Điện, Triệu Giới lộ ra vật… Ngụy La lúc đó xấu hổ không dám nhìn, chỉ cảm thấy nắm trong tay nàng nóng hệt như lửa đốt. Nàng cười, mặt đỏ bừng, vốn nghĩ muốn trêu ghẹo Lương Ngọc Dung một phen, không ngờ lại bị trêu ngược lại, khiến nàng đẩy nàng ấy ra: “Cũng không còn sớm nữa, ngươi mau về đi, ta còn phải chuẩn bị nhiều đồ lắm”.
Lương Ngọc Dung biết Ngụy La thẹn quá hóa giận, ngược lại cũng không nói gì nữa, cười hì hì nói: “Ngươi đừng đẩy ta, ta tự đi còn không được sao? Ngươi nên biết gả cho Tĩnh Vương rồi, chúng ta cũng không thể nói chuyện giống như bây giờ”.
Nói cũng phải, hôm nay là ngày cuối cùng Ngụy La làm cô nương rồi.
Nghĩ như vậy, nàng vẫn thấy có chút phiền muộn.
*** *** ***
Thật ra cũng không còn gì phải làm, hạ nhân đều chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngày mai xuất giá tới Phủ Tĩnh Vương là được.
Đồ cưới của Ngụy La cũng không ít, Ngụy Côn vẫn yêu thương nàng nhiều hơn một chút, đồ cưới chuẩn bị cho nàng nhiều hơn so với Ngụy Tranh một vạn lượng. Mặt khác thái phu nhân còn mua thêm một vạn lượng đồ cưới, còn có thêm đồ lúc bảy tám tuổi Tam phu nhân cho, chung vào một chỗ có tới 136 rương, số lượng không nhỏ, khiến Nhị phu nhân đều đỏ cả mắt. Lúc trước nữ nhi Nhị phu nhân xuất giá cũng không có thể diện lớn như vậy. Nhưng Nhị phu nhân nghĩ lại, Ngụy La gả cho vương gia, đồ cưới ít sẽ bị người xem thường, còn ảnh hưởng tới thể diện Phủ Anh Quốc Công cho nên trong lòng cũng an ủi hơn.
Thật vất vả tới buổi tối, Ngụy La cho một giọt tinh dầu hoa quế vào nước tắm rửa, lại dùng hoa mai gội đầu, ngồi trên sạp mỹ nhân không tập trungngậm một viên tẩm ngũ vị hương. Ngũ vị hương này là dùng hoa lan, hoa quế, bạch phục linh và hoắc hương mỗi loại hai phần, thêm chút mật ong mà nấu thành, mỗi ngày dùng có thể khiến cơ thể như có hương, hơi thở như lan. Ngụy La đã dùng nửa năm, trên người không chỉ tản ra mùi thơm nhàn nhạt mà ngay cả trong miệng cũng quanh quẩn mùi thơm ngọt ngào.
Kim Lũ tiến lên gọi Ngụy La một tiếng, lúc này Ngụy La mới hoàn hồn: “Sao vậy?”
Kim Lũ khom lưng nói: “Bẩm tiểu thư, Tứ phu nhân tới thăm ngài”.
Tứ phu nhân Tần Thị từ sau bình phong mười hai phiến đi tới, cười nói: “Nha hoàn gọi con mấy tiếng con cũng không có phản ứng gì, Ngụy La, con có tâm sự sao?”
Ngụy La vội vàng đứng lên, mang giày xa tanh đi tới: “Tứ bá mẫu!”
Tần Thị nắm lấy tay Ngụy La, cúi đầu nhìn thoáng qua mắt cá chân nàng lộ ra ngoài, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai đã phải thành thân, sao còn như đứa con nít không chịu lớn, nôn nôn nóng nóng, con nói Tứ bá mẫu làm sao yên tâm được”.
Ngụy La kéo tay bà, cùng bà ngồi xuống một bên giường La Hán: “Con vừa mới tắm rửa xong, nghe nói Tứ bá mẫu tới đây, không thể để ngài chờ được, vì thế mới mất quy củ, Tứ bá mẫu không cần cười nhạo con”.
Tần Thị nhẹ cọ cọ cái mũi nàng, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ: “Nha đầu này, còn tưởng ta không biết con đang ngẩn người sao?”
Ngụy La cười cười, không có phản bác.
Tần Thị biết rõ đây là lo sợ trước khi thành thân, mỗi một cô nương đều trải qua một lần nên bà cũng không chế nhạo nàng. Tần Thị nói với Ngụy La vài câu, dạy nàng sau khi xuất giá phải đối với trượng phu thế nào, dạy con ra sao, thật ra thời gian này vài vị bá mẫu nói với nàng rất nhiều, nàng đều nhớ trong lòng, lúc này nàng cũng trả lời, chẳng qua là để Tần Thị yên tâm mà thôi. Tần Thị nghĩ tới ngày mai Ngụy La phải dậy sớm, liền nói ngắn gọn, kêu nha hoàn trong phòng lui ra, ngay cả Kim Lũ và Bạch Lam cũng không ngoại lệ.
Ngụy La tò mò hỏi: “Tứ bá mẫu muốn nói gì với con mà thần bí vậy?”
Tần Thị lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ, đặt vào tay Ngụy La: “Có một số việc Tứ bá mẫu không tiện dạy con, nhưng đạo làm phu thê con phải hiểu. Đây là lúc năm đó bá mẫu xuất giá mẫu thân ta đưa cho, dưới gối ta không có nữ nhi, con cũng coi như nữ nhi của ta. A La, phải nhớ kỹ, Tứ bá mẫu chỉ hy vọng con sống thật hạnh phúc, một nhà hòa thuận tốt đẹp”.
Ngụy La nghe được lời này rất cảm động, đôi mắt hạnh ngập nước mở to, gọi một tiếng “Tứ bá mẫu”, nhưng lúc nàng cúi đầu mở sách ra, thấy nội dung bên trong, cả người cứng lại mất tự nhiên. Trên mặt Ngụy La dần ửng hồng, hồng tới không nói nên lời, thiếu chút nữa đã ném luôn quyển sách trong tay: “Tứ bá mẫu, đây là…”
Tứ phu nhân Tần Thị xoa xoa đầu Ngụy La, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, không cần e lệ, mấy chuyện này, sau khi con thành thân sẽ phải biết đến”.
Trong sách không phải cái gì khác, đúng là một hình ảnh kiều diễm.
Tư thế biến hóa kỳ quái, chỗ chi tiết cũng được thể hiện rõ ràng, Ngụy La chỉ vội vã nhìn thoáng qua liền đóng sách lại. Đời trước nàng không trải qua chuyện nam nữ, duy chỉ có kinh nghiệm thành thân một lần, lại là gả cho ngươi chết, tất nhiên không cần mấy cái này. Đây là lần đầu tiên nàng xem mấy chuyện tình ái nam nữ trắng trợn như vậy, tất nhiên lúng túng: “Con…Đa tạ Tứ bá mẫu, con sẽ xem…”
Tần Thị sao lại có thể không nhìn ra nàng thẹn thùng, cười nói: “Được, đừng xem quá muộn, sớm đi nghỉ đi, sáng mai còn phải dậy sớm trang điểm làm tục chải đầu”.
Ngụy La mở to miệng “…” Nàng đương nhiên sẽ không xem quá muộn! Cũng không phải là thứ gì tốt!
Sau khi tiễn Tần Thị, Ngụy La lại lần nữa ngồi trên giường, cầm lấy quyển sách nhỏ giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, vừa thẹn thùng lại vừa muốn tìm tòi đến cùng. Nàng tò mò lật hai trang, chỉ thấy tư thế kỳ quái, trên giường, trên bàn, trên sàn nhà, thậm chí còn có trên lưng ngựa… Ngụy La càng xem, gương mặt nhỏ càng hồng, tim đập thật nhanh, nàng cùng Triệu Giới cũng phải như vậy sao?
Tứ bá mẫu nói cái này đều dùng được, trên giường với trên bàn cũng coi như xong, nàng không muốn ở trên lưng ngựa, cũng không muốn ở sau núi giả.
Ngụy La đem sách kia gấp lại, giống như đang làm việc trái với lương tâm, rón ra rón rén giấu xuống dưới cùng của hòm y phục, đậy kín. Làm xong hết rồi, Ngụy La mới gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào hầu hạ nàng rửa mặt thay xiêm y, nằm trên giường gỗ tử đàn sơn đen, nhìn chằm chằm màn trên đỉnh đầu, mấy ý nghĩ không lành mạnh trong đầu biến mất, rồi Ngụy La dần dần ngủ thiếp đi.
Tối nay Bạch Lam canh gác, nàng ấy ngủ trên giường bên ngoài.
Sau khi tắt đèn không lâu, một bóng người xuất hiện bên giường Ngụy La.
Triệu Giới nhấc rèm che đầu giường lên, trong phòng chỉ chừa lại một chén đèn dầu, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, miễn cưỡng có thể chiếu lên giường. Nửa năm không gặp, trên mặt Ngụy La không có nỗi khổ tương tư, ngược lại nhìn càng hồng nhuận đáng yêu, lúm đồng tiền đẹp động lòng người, hồng hồng kiều diễm, hẳn là có những ngày rất tốt. Hắn đứng bên cạnh giường lâu như vậy, nàng còn ngủ thật say, một chút cũng không phát giác.
Triệu Giới lập tức cảm thấy buồn cười, hắn ngồi ở đầu giường, ngón cái nhẹ vuốt vẻ đôi môi anh đào đang khẽ mở ra. Thời gian này hắn rất bận chuyện chính vụ, là để sau khi thành thân có thêm nhiều thời gian bên cạnh nàng, nên muốn đem mọi việc xử lý thật tốt. Hơn nữa chỉ có bận rộn một chút mới có thể phân tâm, không tới mức cả ngày đều nhớ nàng. Tuy là như thế, vậy mà có khi còn không nhịn được muốn gặp nàng, có điều hắn sai người đưa thư tới, nàng lại làm như không thấy, chỉ có mình hắn đau khổ đợi ở Đại Từ Tự.
Triệu Giới bóp nhẹ cái mũi Ngụy La: “Tiểu không có lương tâm, muội không nhớ ta sao?”
Ngụy La bị hắn bóp không thể hít thở, vô thức mở miệng, Triệu Giới liền cúi người, ngậm lấy đầu lưỡi nàng.
Ngụy La nhẹ nhàng nức nở nghẹn ngào một tiếng, nhíu mày.
Triệu Giới hôn lướt qua, cũng không muốn đánh thức nàng, rất nhanh liền buông nàng ra.
Hắn ngồi không bao lâu, lại nghĩ tới cả ngày mai đều phải tiếp khách liền chỉ có thể ngồi một chút liền rời đi. Chỉ là sau khi rời khỏi Triệu Giới liên tục nghĩ, có phải buổi tối Ngụy La ăn hoa quế và hoa lan không, sao trong miệng lại thơm như vậy.
———————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Xem ra A La và Tĩnh cục cưng phải tới lễ giáng sinh mới có thể thành thân động phòng =v=