Chương 2: #đoản_xin_lỗi_chúng_ta_không_thể_vì…(tiếp)

#đoản_xin_lỗi_chúng_ta_không_thể_vì...(tiếp)

Con gái cháo gà con thích này. Cô trên tay là một hộp cháo gà, vẻ mặt vui vẻ bước vào nhưng không bên trong không có ai, con gái cô đâu rồi?

– Linh nhi…con đâu rồi? Bỏ hộp cháo gà xuống chạy xung quanh tìm nhưng không có, cảm giác lo sợ ập đến….con gái cô….

– Mẹ….con ở đây. Tiếng Linh nhi vang lên, quay lại thấy con gái mình thì vui mừng nhưng….con gái cô đang ở trên tay anh

– Con gái cô đây sao? Anh nhướng mài hỏi

– Đúng vậy chú đẹp trai mẹ con đây! Linh nhi nhanh nhảu trả lởi, bế cô bé bước đến bên cô

– Con đi đâu? Cô lạnh giọng hỏi

– Dạ….con…con đi đưa điện thoại cho mẹ. Cô bé nhỏ giọng nói, đưa chiếc điện thoại lên trước mặt cô

– Từ nay con không được đi lung tung nữa, nếu lỡ người lạ bắt cóc con rồi sao? Nghe rõ chưa? Cô gằn giọng nói.

– Dạ…. Linh nhi trả lởi, anh thấy cô nạt con mình như vậy thì lên tiếng:- Có cần nói lớn như thế không, nó còn nhỏ.

– Không mượn anh quan tâm, đi về phòng. Cô liếc anh, kéo tay Linh nhi bỏ đi

– Con bé thật dễ thương, thật giống em Di Di, nhưng…nó cũng có phần giống anh. Anh lẩm bẩm….khoan giống anh? Sao có thể?

– Trợ lý…điều tra cho tôi Tịnh Di Tử 6 năm qua như thế nào! Anh gọi cho trợ lý ra lệnh, anh phải điều tra chuyện gì xảy ra, lúc đó cô bỏ đi mẹ anh nói là do cô đi theo người đàn ông khác…anh vì quá đau nên tin lời mẹ anh, nhưng giờ phải điều tra lại thật rồi.

– Di Di thật ra…em đã ra sao? Anh nhìn vào cửa phòng bệnh của Linh nhi nói thầm trong đầu

Trong phòng.

– Mẹ xin lỗi. Linh nhi cúi đầu tỏ vẻ sợ sệt

– Đừng có chạy lung tung nữa biết không? Cô trừng mắt nói

– Dạ..

– Linh nhi con có muốn gặp cha con không? Cô ôm Linh nhi vào lòng, xoa đầu hỏi
– Dạ…con không muốn gặp ba đâu, ba bỏ mẹ con chúng ta phải khổ như vậy, con ghét ba! Linh nhi òa khóc, nói đến lại tủi thân nhìn những người bạn cùng trang lứa hằng ngày đi học đều có ba mẹ đưa đón nhưng còn cô(Linh nhi) lại phải tự đến trường

– Ừ, con ngoan đừng khóc, baba không cần chúng ta, con có mẹ là đủ rồi, ngoan ngủ đi mẹ phải đi làm thêm rồi. Cô đặt Linh nhi nằm xuống hôn nhẹ vào má rồi rời đi, cô không muốn con cô thấy cô khóc.

~~~~~~~~~~~Ta là giải phân cách~~~~~~~~~~~

– Chủ tịch đây là hồ sơ về người tên Tịnh Di Tử. Trợ lí bên ngoài đi vào trên tay là một túi hồ sơ, nói về cô.

– Nói đi. Anh vừa nhìn vào đống văn kiện vừa nói, nghe lệnh trợ lý nói:- Tịnh Di Tử, năm nay 26 tuổi 6 năm trước mang bầu bỏ đi, mà….lý do là do…me chủ tịch đến nói ngài chuẩn bị lấy vợ,..3 năm trở lại đây vì con cô ấy bị bệnh bẩm sinh tim nên cô ấy đã đi…đã đi. Trợ lí ấp úng.

– Nói tiếp

– Cô ấy đã đi làm nghề……

– Tôi hiểu…ra ngoài đi. Anh đuổi trợ lí đi

– Di Di, xin lỗi. Anh nói vơ lấy áo khoác gấp gáp chạy đi tìm cô.

~~~CÒN TIẾP~~~

Sorry, We Can Not

Sorry, We Can Not

Status: Completed Author:

Một câu chuyện tình yêu ngược tâm, hai người chỉ có duyên nhưng không có phận, cũng bị ảnh hưởng do sự chênh lệch giàu nghèo.

Cô và anh hai người cứ tưởng sẽ mãi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất....nhưng không mẹ anh đến ném vào mặt cô một xấp tiền bảo cô rời xa anh.....vì anh sắp phải lấy vợ rồi, cô đau lòng trả tiền lại cho mẹ anh ngặm đắng nuốt cay cùng tiểu báo bối mới 4 tuần trong bụng rời đ

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset