Editor: Tiểu Ly Ly.
Mạnh miệng nói ra, chỉ là há miệng mà thôi, nhưng chân chính sống chết theo mình, cũng không thể nói chuyện nhẹ nhõm như vậy.
Sư đồ hai người ở Băng Vực trải qua cuộc sống yên tĩnh, mỗi ngày, ban ngày xem sương ban đêm ngắm trăng, xem trúc thưởng mai pha trà đánh cờ, ở trong mắt Thiên Âm, đây cũng là cuộc sống đẹp nhất thế gian, nhàn rỗi nhìn mây cuốn đầy trời, mây tan hoa tuyết rơi, nửa ngày uống rượu đối thơ.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, cả người Trọng Hoa dần dần xuất hiện tiên khí màu ngọc bích quanh thân, sắc mặt của Thiên Âm ngày càng tiều tụy suy yếu.
Trọng Hoa nhiều lần muốn hỏi, Thiên Âm luôn lấy các loại lý do qua loa tắc trách. Có thể theo ngày sẽ dần dần khôi phục thân thể, rốt cuộc thì hắn cũng ý thức được, sau mỗi lần triền miên với Thiên Âm, hôm sau tỉnh lại hắn sẽ không hiểu, dường như cảm nhận mình có chút mất trí nhớ, Thiên Âm lại có vẻ càng thêm suy yếu. Hắn từ từ khôi phục tu vi, khi nhận thấy được Thiên Âm dần dần hóa tiên thành người phàm, đồng thời tính mạng có khuynh hướng suy nhược, một chút trí nhớ lẻ tẻ giống như đã ngủ say rất lâu, chậm rãi thức tỉnh.
Hắn liền bắt đầu giữ một khoảng cách với Thiên Âm. Ban ngày ở cùng với Thiên Âm giống như bình thường, không có thay đổi, nhưng vừa đến ban đêm, hắn liền rời khỏi phòng, cho dù là ngồi ở ngoài viện cả đêm, cũng không muốn sống chung một phòng với Thiên Âm. Mặc cho Thiên Âm dùng hết thủ đoạn, vẫn khó có thể thân cận với hắn nửa phần.
Một ngày, Thiên Tuyết bị Hoa Tưởng Dung hôn trộm, vì lấy lòng Thiên Tuyết, Hoa Tưởng Dung không thể không đồng ý với Thiên Tuyết, dẫn hắn đi đến Yêu Giới nhìn thấy sư phụ của mình, người luôn biết trước tương lai nhìn rõ quá khứ, muốn vì Thiên Âm mà bấm một quẻ. Thiên Âm thường ngày đọc sách thì từ trong sách biết được Yêu Giới có một loại kỳ hoa có hiệu quả thôi tình, liền bày Hoa Tưởng Dung lần sau tới nhất định mang cho nàng một buội.
Hoa Tưởng Dung nghe, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu: “Thật đến nước này?”
Thiên Âm gật đầu: “Lại một lần nữa! Chỉ cần một lần, ta liền có thể tẩy sạch nước Hóa Tiên trong cơ thể sư phụ!”
Hoa Tưởng Dung nhíu máy, vẻ mặt có chút nặng nề, nhưng không có khuyên nữa, chỉ nói câu “Ta đi hỏi sư phụ một chút, có biện pháp gì cứu ngươi” liền rời khỏi Băng Vực.
Trước khi đi, hắn tăng cường kết giới, để phòng có người tìm được nơi này.
Nhưng ngàn tính vạn tính cuối cùng có khó lòng phòng bị.
Ở Nhân giới, sư đồ hai người đang song túc song tê, tiên ma hai giới cũng long trời lở đất. Mặc Tử Tụ ngóc đầu trở lại, chèn ép Tiên giới một lần ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, trên đường Lưu Quang từng xuất mặt, chiến đấu với Mặc Tử Tụ, cả hai bên đều ngang tài ngang sức, thoáng cảm lại bước chân tiến công vào Ma giới của Mặc Tử Tụ. Nhưng không biết từ chỗ nào, vẫn có tiên môn ngầm phái người tìm kiếm tung tích của Thiên Âm, nhầm muốn đoạt lấy Thần Tàng, chọc Lưu Quang ở thời khắc mấu chốt thu tay bỏ qua.
Mặc Tử Tụ cũng vội vàng tìm kiếm tung tích của Thiên Âm, đưa tất cả sự vụ để cho Bạch Hà xử lý, đến Lục giới tìm kiếm.
Kể từ đó, tiên ma hai giới liền bắt đầu hợp lại binh lực, ở Thần Đãng Sơn đánh không dưới mười trận, có bảy trận lấy chiến bại của Tiên giới chấm dứt. Hôm nay Tiên giới dưới tàn phá của Ma tộc đã có trăm ngàn vết thương, chúng tiên tôn quyết định lần nữa hợp lực tìm kiếm Trọng Hoa, để cho Tiên Giới Chí Tôn này quay về Tiên giới vì Tiên giới mà thủ hộ.
Trước hết đi tới Băng Vực tìm được Trọng Hoa , là lớn Tiên tôn Vô Nhai của Đại Hàm.
Tất cả còn phải từ Trường Khanh nói đến.
Ban đầu Trường Khanh bị câu nói “thành thân với sư phụ” của Thiên Âm dọa sợ tới mức chạy về Tiên giới, lại được Thiên Tuyết truyền lại lời nói lạnh như băng của Thiên Âm mà khiếp sợ, vẫn vùi trong Tiên sơn Đại Hàm cả ngày không ra, khổ cực suy nghĩ, trong lòng cảm thấy Thiên Âm to gan lớn mật, làm chuyện trái lại tiên quy mặt không hồng thở không gấp. Lại cảm thấy có lỗi sự phó thác của Huyền Tề, không biết nên nói rõ cho hắn như thế nào. Liền mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, khổ khổ tu luyện. Dù sao thì trăm năm sau Huyền Tề mới có thể đi ra ngoài, mà hắn từng đã đồng ý với Huyền Tề, nhất định phải thay hắn bảo vệ Thiên Âm cẩn thận.
Hắn nghĩ cũng không hể cản dừng được Thiên Âm, tương lai sự việc đã sự việc không cẩn thận bị bại lộ, hắn đã tận lực một phần, có thể bảo vệ được đến đâu thì hay đến đó.
Có thể nhìn Tiên giới ngày càng lụn bại, Ma giới nổi lên như là mặt trời giữa trưa, mắt thấy đệ tử của Tiên sơn Đại Hàm một lần lại một lần từ chiến trường kéo thân thể bị giập nát trở lại, hắn đau lòng như cắt.
Rốt cuộc không nhịn được, quyết định lặng lẽ đi một chuyến Băng Vực, muốn dò xét ý của Trọng Hoa.
Cũng chưa từng nghĩ đến, lúc hắn rời khỏi Đại Hàm lại bị Vô Nhai nhìn thấy. Vô Nhai thấy hắn lén lén lút lút xuyên qua Truyện Tống Trận đi đến Nhân giới, lại liên tưởng đến trong ngày gần đây hắn mất hồn mất vía, chỉ cho là thiếu nam hắn xuân tâm nảy mầm, yêu thương một nữ tử nào đó ở Nhân giới, liền theo đuôi phía sau muốn biết rõ. Nhưng không nghĩ, đến bên ngoài Băng Vực, hẳn là xuyên thấu qua kết giới xa xa nhìn thấy cảnh tượng Trọng Hoa và Thiên Âm ôm nhau thưởng tuyết!
Vô Nhai không thể nghi ngờ khiếp sợ, lúc hắn hiện thân, lại khiến cho Trường Khanh kinh sợ, gương mặt tuấn tú trắng bệch!
Hắn hốt hoảng nhìn Thiên Âm, cách kết giới đụng vào tầm mắt, hắn nhìn thấy đáy mắt nàng đầy ý lạnh.
Một ngày kia, ở Băng Vực khó gặp được cảnh sắc tươi đẹp, không còn là băng tuyết bay tán loạn, gió bắc se lạnh.
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh trăng chiếu rọi đầy đất.
Thiên Âm đưa một chung trà, ngồi đối diện với Vô Nhai. Trọng Hoa không nhớ nổi Vô Nhai, liền ngồi ở trong phòng với Trường Khanh đánh cờ..
Một chén trà sắp hết, Thiên Âm kéo tóc dài chưa được buộc xõa ở trước ngực, hỏi “Tiên Tôn Vô Nhai tính toán mang sư phụ ta đi?”
Vô Nhai trầm ngâm chốc lát, cũng hỏi ngược lại: “Tiên Tôn Trọng Hoa sao lại thành thân với ngươi?”
“Bị ta ép.” Thiên Âm nhấp một ngụm trà đối không muốn lắm lời nói nhiều với chuyện này, cười cười: “Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết Lão Nhân Gia có thể đồng ý không?”
Trong trí nhớ của Vô Nhai, đứa bé gọi là Thiên Âm này, từng cười ngây thơ trong veo như vậy, mà nay, trong nụ cười của nàng cũng chứa quá nhiều ý đồ làm cho người ta thấy rõ. Thời gian vạn năm, hắn nhìn qua quá nhiều bi kịch, hắn ngay cả có thể tưởng tượng được kết quả của thiếu nữ chính trực trẻ tuổi ở trước mắt này. Trong lòng đã vắng lặng, chỉ còn lại thương hại, thở dài một tiếng, nói: “Nói đi.”
Thiên Âm cười cố chấp mà lạnh lùng: “Cho ta thêm thời gian một tháng, đợi ta hoàng toàn hóa giải nước Hóa Tiên còn sót lại trong cơ thể sư phụ ta, ta để cho các ngươi xử trí. Nhưng điều kiện tiên quyết là, hi vọng ngài có thể không nói chuyện ta và sư phụ thành thân cho người khác biết được ta cùng với sư phụ thành thân chuyện nói cùng người khác biết được.”
Trên khuôn mặt già nua của Vô Nhai xẹt qua vẻ không đành lòng, hắn sớm lén xem thân thể khác thường của Thiên Âm, lấy tuổi này của hắn, rất nhiều chuyện hơi suy nghĩ liền đoán được một hai. Trọng Hoa uống nước Hóa Tiên nhưng tu vi vẫn còn, trừ trí nhớ tiêu mất, không thấy nửa phần tổn thương, nhưng Thiên Âm lại rõ ràng là giống như người uống nước Hóa Tiên, tiên lực chạy mất, đã coi như là một người phàm.
Hắn thở dài nói: “Làm khó ngươi vì cứu Trọng Hoa hy sinh nhiều như vậy. Nhưng Tiên giới cần Trọng Hoa, ta phải mang đi hắn. Một tháng sau, ta sẽ trở lại.”
Thiên Âm đứng dậy khom lưng hành lễ: “Đa tạ!”
Vô Nhai cũng đứng dậy, nhìn Trọng Hoa, đi vài bước lại dậm chân xoay người, thở dài nói: “Đứa bè này, vạn vạn không cần khăng khăng một mực. Cuộc sống sau này của ngươi còn dài, dốc lòng tu luyện, ngày sau có thể khó lường. Ai, sư đồ mến nhau từ xưa Tiên giới không tha? Ngươi lại vẫn thành thân với hắn, chuyện này đã trái luân thường đạo lý. Mặc Tử Tụ mạnh mẽ tiến đánh khiến khắp nơi trên Tiên giới bể đầu sứt trán, hôm nay bọn họ đang khẩn cấp tìm kiếm Trọng Hoa, nếu khiến bọn họ biết được chuyện của các ngươi, vì bảo toàn Trọng Hoa, ngươi. . . . . . Chính ngươi cẩn thận một chút thôi.” Hắn lắc đầu một cái, chắp tay rời đi.
Khuôn mặt Thiên Âm tươi cười đưa tiễn, lúc xoay người, Trọng Hoa đang đứng ở trên sông băng, nhìn Vô Nhai rời đi mất hồn.
Trường Khanh ở một bên không biết làm gì, ấp úng một hồi lâu, mới nhớ tới muốn giải thích: “Ta cũng không biết sư phụ ta đi theo sau, xin ngươi tin tưởng.”
Thiên Âm không nhìn hắn, đi về phía Trọng Hoa: “Chúng ta trở về đi thôi.”
Trọng Hoa lại trở tay lôi nàng vào trong ngực, trong lòng Trường Khanh lộp bộp giật mình, vội vàng coi như không thấy gì hết, biến mất.
Gió lạnh giá rét lượn lờ trên sông băng, Trọng Hoa ôm chặt lấy Thiên Âm, cằm vuốt ve cái trán của nàng, nói một câu nói khiến Thiên Âm hồn bay phách tán!
Hắn nói: “Thiên Âm, vi sư phải về Tiên giới.”