Editor: Tiểu Ly Ly
Thiên Âm bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, nước mắt trào ra: “Sư phụ! Tại sao?”
Lưu Cẩn thầm than một tiếng, nói: “Trọng Hoa, Thiên Âm ngày ngày tu hành, không rành việc đời, mới có thể nói ra những lời như vậy, làm sao có thể trách tội nàng?”
Huyền Lam nhìn Thiên Âm sắp khóc, không khỏi mềm lòng, cũng khuyên nói: “Sáu năm qua tiểu nha đầu vẫn không ra khỏi điện Cửu Trọng, tất nhiên không hiểu nhiều, bị một quyển…… Khụ, tóm lại, có thể nàng cũng chỉ vô tình nói mà thôi.”
Các trưởng lão khác thấy chuyện không liên quan đến mình, cũng nói lời khuyên tốt thay cho nàng.
Trọng Hoa thản nhiên liếc nàng một cái, đứng dậy, rời đi, lạnh nhạt nói một câu không cho cự tuyệt:
“Đại hội tiên pháp, ngươi không phải cần phải tham gia, theo ta trở về.”
Thiên Âm nhìn về phía bọn người Lưu Cẩn nhờ giúp đỡ, thấy vẻ mặt mọi người đều thương tiếc mà không giúp được gì, vẻ mặt ỉu xìu, cưỡi mây mà đi.
***
Trong khi Thiên Âm đóng cửa suy nghĩ thì thời gian diễn ra đại hội Tiên pháp đã trôi qua nhanh..
Từ nửa tháng qua, Thiên Âm không biết bản thân sai ở đâu. Trong lòng ôm đầy uất ức, nàng đi tới trước cửa phòng sư phụ Trọng Hoa. Lại phát hiện Trọng Hoa không có ở đây!
“Sư phụ!!!”
Nàng ngửa mặt lên trời thở phào một tiếng, trong góc Thiên Tuyết che lỗ tai thật chặt, dáng vẻ không muốn buồn phiền.
Sáu năm qua, Thiên Tuyết vẫn như vậy, không tăng thêm thịt, không thấy gầy gò.
Thiên Âm cảm thấy như vậy cũng tốt, dễ dàng sờ bảo bảo trêu chọc một chút.
Giờ phút này, sư phụ không xuất hiện bên cảnh mình giống như trong dự tính, nàng kinh ngạc nhìn gian phòng trống trải, nước mắt trào ra trong hốc mắt, đi tới bên cạnh Thiên Tuyết, gào thét bi thương không dứt: “Tuyết Tuyết, sư phụ thật sự không cần ta nữa!”
Thiên Tuyết lập tức ôm cổ của nàng mà khóc.
Một người một thú, tiếng khóc rung trời, là chuyên bi thương.
“Thiên Âm, vi sư ở đây.”
Nghe được giọng nói từ phía sau truyền đến, nước mắt Thiên Âm vừa thu lại, vội vàng xoay người, vui mừng nói: “Sư phụ, con đã suy nghĩ rồi, Người sẽ để cho con tham gia đại hội tiên pháp chứ?
Ánh mắt Trọng Hoa dời đi, không nhanh không chậm nói: “Đại hội đã kết thúc, ngươi không cần phải tham gia.” DieenDaanLeeQuuyDoon
“Sao?” Vẻ mặt Thiên Âm biến sắc, miệng há to, giọng nói thất vọng, đau lòng.
Thật vất vả mới có cơ hội lộ mặt, muốn cho Hồng Trang xem tiên pháp của bản thân mình có một chút thành tựu, không ngờ lại bỏ lỡ!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thất vọng, Trọng Hoa yêu thương đưa tay sờ sờ đầu của nàng, trấn an nói: “Hôm nay ngươi tu thành tiên thể, đã đạt cảnh giới Trường Sinh, ngày tháng sau còn rất dài, bỏ qua đại hội tiên pháp lần này, còn có lần sau và rất nhiều lần khác.”
Thiên Âm thở dài.
Vấn đề không phải đại hội tiên pháp, mà là nàng và Hồng Trang có vấn đề. Sáu năm qua, ngày đêm nàng không ngừng tu luyện, không phải là vì có một ngày, có thể khiến Hồng Trang không thể ỷ vào bản lãnh ức hiếp nàng nữa sao?
Nhưng…… Nàng rất thất vọng, tinh thần tổn thương, thở dài, ỉu xìu buồn bã.
Nội tâm Trọng Hoa khẽ động, hỏi “Sáu năm qua ngươi nhất quyết không chịu đi ra ngoài, trong lòng có tâm sự sao? Nếu không phải chuyện lớn gì, không nên để trong lòng. Trong lòng người tu tiên, tâm sáng sẽ thành công, tu luyện tiên pháp thành công là do mình nói. Ngươi mới tu hành sáu năm, vẫn còn ở cửa nhập môn, nếu tâm không tĩnh, thì sẽ không yên. Sau này, làm sao đến vị trí cao hơn?”
Thiên Âm mấp máy môi, không đáp.
Trọng Hoa yêu thương vỗ vỗ vai của nàng, ân cần dạy bảo: “Cả đời này ngươi sẽ gặp phải rất nhiều người, rất nhiều việc, tâm có giới hạn nếu chuyện gì cũng quan tâm thì làm sao có thể chứa hết được. Nếu như trong lòng ngươi còn vướng mắc, không thể buông, mặc cho phù phiếm bụi trần* che mờ tâm trí, mặc cho những chuyện vô căn cứ kia trói buộc mình khiến ngươi mệt mỏi. Không bằng từ bỏ việc tu tiên, đi hồng trần tiêu dao một đời*.”
*Phù phiếm bụi trần: ý chỉ những việc không có thực ở đời
*Hồng trần tiêu dao: xuống nhân gian dạo chơi