Editor: Tiểu Ly Ly.
“Đáng tiếc đường đường là Ma tộc Chí Tôn, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại là thân nam nhi, nếu không, không cần ngươi tấn công, cả tiên giới cũng sẽ quỳ xuống trước mặt ngươi.”
Lưu Quang không chịu yếu thế phản bác lại, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, cánh tay giương lên, cánh hoa biến thành kiếm, nhanh chóng đâm về phía Mặc Tử Tụ ở trên bờ!
Mặc Tử Tụ vung tay lên, thân hình thoáng biến mất, tránh được một kiếm của Lưu Quang, lúc này Hoa kiếm không có mục tiêu, tan ra đầy đất.
“Ha ha…… Khó có được thần long* thấy đầu không thấy đuôi, nếu hôm nay ngươi không sống ở Thái A, ta sẽ tìm ngươi so tài công phu một phen.” Hắn che giấu nụ cười, nghiêm túc nói: “Hôm nay tìm ngươi, là nhờ ngươi giúp ta đi cứu một người.”
*Thần Long: thần rồng.
Lưu Quang ba bước thành hai, phút chốc đã đi đến bên cạnh hắn, trên mặt mang nụ cười tà mị: “Hiếm có người để cho ngươi mở miệng gọi ta giúp một tay. Nói đi, ta có thể giúp cái gì?”
“Là tiểu cô nương, nàng từng cứu ta một lần, lần này ta lỡ tay làm nàng bị thương nàng, theo lý nên cứu giúp.”
Lưu Quang thấy vẻ mặt hắn vừa đáng tiếc vừa bất đắc dĩ mà âm thầm kinh ngạc tò mò, ai có thể để cho Ma tôn máu lạnh vô tình lộ ra biểu tình “nhân tính hóa*” như vậy.
*Nhân tính hóa: tính cách con người biến đổi
“Nếu là người bị ngươi đả thương, ngươi cứu không được, thì ta sao có thể cứu được?”
“Bản thân ta muốn cứu nàng, nhưng nàng là đệ tử của Thái A, ta…… gặp khó khăn.”
Lưu Quang chợt nhíu mày: “Hả? Đệ tử nào của Thái A ta có bản lãnh để Mặc Tử Tụ ngươi thiếu nợ ân tình?”
“Đứa bé tên Thiên Âm.”
“……”
Thấy Lưu Quang trầm mặc, vẻ mặt Mặc Tử Tụ hơi ngạc nhiên: “Thế nào, ngươi biết?”
“Biết. Còn dạy cho nàng cách gài bẫy người khác.” Nghĩ đến mấy năm trước tiểu Thiên Âm đơn thuần lại kiên cường, Lưu Quang thấy buồn cười, tiện tay gạt xuống những cánh hoa rơi ở trên vai: “Nếu là nàng, ta không ngạc nhiên. Ưmh…… Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi đả thương nàng rồi?”
Mặc Tử Tụ xấu hổ: “Đêm qua đi một chuyến đến điện Cửu Trọng, nàng theo đuôi ở phía sau, ta nhất thời không nhận ra, liền ra tay đánh nàng rơi xuống vách đá Nhược Thủy……”
“Ngươi đánh nàng rơi xuống vách đá Nhược Thủy?”
“Khụ, ngươi đừng kích động, Trọng Hoa đã cứu nàng.”
Lưu Quang thở phào nhẹ nhõm, chống lại ánh mắt tràn đầy hứng thú của Mặc Tử Tụ, hắn chu mỏ, ánh sáng tối trong mắt phượng lưu chuyển, giờ đã gió êm sóng lặng: “Tiểu Thiên Âm động lòng người, ta rất là ưa thích, tâm tư đơn thuần trong sáng làm người khác thấy đau lòng. Ngươi yên tâm, ngoài mặt Trọng Hoa vô tình nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Thiên Âm gặp chuyện không may.” Đáy mắt hắn xẹt qua một tia phức tạp: “Ta dám nói, cho dù hắn có dốc hết một thân tu vị cũng sẽ không để đệ tử của hắn bị tổn thương.”
Thấy Mặc Tử Tụ như cũ nhíu mày, hắn dừng một chút, nói tiếp: “Lần này ngươi xông tới Thái A là muốn trộm thần khí từ trong tay Trọng Hoa sao? Nhắc tới cũng thật là, cái thần khí gì đó ta cũng không thấy qua, ngươi thật kiên nhẫn.”
“Nhất định ta phải lấy được.” Hai tay của Mặc Tử Tụ chắp sau lưng, hình như không để ý nhiều đến chuyện này, nghĩ đến sắc mặt Thiên Âm trắng bệch, trong lòng có chút không yên, giọng nói vừa chuyển đến bên người Thiên Âm: “Hay là ta và ngươi đi điện Cửu Trọng nhìn xem, ta cảm thấy hổ thẹn với nàng, lòng ta thật lo lắng, sợ Tiểu Bất Điểm xảy ra chuyện.”
Lưu Quang liếc hắn, lại đảo mắt một cái. Ma Tôn đại nhân vĩ đại đáy lòng oanh động lửa giận: “Có đi hay không?!”
“Được rồi, đúng lúc ta muốn xem nàng, nghe nói hôm đó đại hội tiên pháp, nàng vừa mới ra trận, xinh đẹp diễm lệ hơn cả hoa cỏ, danh tiếng vang xa. Sáu năm không thấy nàng, hình dáng lớn lên như thế nào ta rất muốn gặp một lần.” Lưu Quang nói xong, cứ thế đi về phía trước mấy bước, thấy Mặc Tử Tụ không theo kịp, vội quay đầu lại, thấy vẻ mặt Mặc Tử Tụ thâm trầm nhìn mình, trong lòng run lên.
Hắn cùng Mặc Tử Tụ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đánh đến khi có tình cảm nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt là có ý gì?