Tưởng tượng như thế, Hạ Duy bỗng cảm thấy lo lắng.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: nhưng mà anh ấy chỉ đi một tháng, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Cô muốn tìm sự an ủi trong nhóm bạn thân.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: … Lúc đầu khi tớ thu tiền hạng mục, quản lý hạng mục cũng nói với tớ là chỉ cần một tháng [ mỉm cười ] chuyện này thường không chính xác đâu, bất kì lúc nào cũng có thể kéo dài [ mỉm cười ]
Không gầy mười cân không đổi tên: Bát Bảo nói không sai, một tháng biến thành hai tháng, hai tháng biến thành nửa năm, nửa năm biến thành một năm… Hơn nữa hai người vừa xác định ở bên cạnh nhau, tình cảm cũng chưa ổn định, đúng là không thích hợp với chuyện xa nhau.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: … …
Cái này có phải trả thù khoảng thời gian yêu đương của cô trước kia không?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: các cậu đừng dọa cậu ấy, tớ cảm thấy con người Giang tiên sinh cũng không tệ lắm đâu, chắc là không có vấn đề gì.
Không gầy mười cân không đổi tên: lúc đầu cũng thấy Lý Tư đáng tin, nhưng mà hành động thực tế của anh ta chứng minh, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: …
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hơn nữa điều kiện của Giang tiên sinh còn tốt hơn Lý Tư nhiều [ ngoáy mũi ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: … Tớ quyết định rồi, tớ sẽ thoát nhóm để bảo vệ bình an:)
Cái cô gọi là thoát ra cũng không hẳn là thoát ra mà chỉ tắt thông báo nhóm đi, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tin nhắn còn chưa được trả lời kia.
Trai thẳng như Giang tiên sinh tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho mình nhỉ? Có phải vì làm chuyện xấu nên chột dạ không?
Hạ Duy: “…”
Cô cảm thấy cô không thể nghĩ như xấu như thế được, nếu hai người đã quyết định bên nhau thì cần phải tin tưởng lẫn nhau. Cô rất muốn gọi điện thoại cho Giang Chi Châu để hỏi, nhưng nếu anh không trả lời tin nhắn thì chắc chắn là bận rộn nhiều việc, cô lại lo là sẽ quấy rầy anh.
Được rồi, để buổi tối hỏi cũng được.
Sau khi Giang Chi Châu đi thành phố S, buổi tối trước khi đi ngủ đều gọi điện thoại nói chuyện với Hạ Duy, Hạ Duy tắm rửa xong đi ra, nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng gần đến thời gian gọi điện thoại cho Giang tiên sinh rồi. Cô đợi một lúc, điện thoại của Giang Chi Châu vẫn không tới, cô mở cửa sổ chat với anh ra, nhìn tin nhắn buổi chiều anh gửi cho mình.
Giang Chi Châu: vậy ngoại trừ anh ra, em còn nói với những ai theo đuổi em là em muốn mua kem dưỡng da mắt và cái lăn mặt rồi hả? 🙂
Giang Chi Châu: hôm nay hơi bận, buổi tối nói chuyện sau.
Hạ Duy hừ một tiếng, xem lại kem dưỡng da mắt và cái lăn matxa làm thon gọn mặt rất đắt mà anh mua cho cô, vì mấy thứ này nên cô sẽ quyết định chờ anh thêm một lúc nữa.
Cô mở ứng dụng tập thể dục ra xem ngày hôm nay, phát hiện gần đây mỗi ngày Giang tiên sinh đi được 3000 bước, vậy mà hôm nay nhảy lên đứng đầu tiên! Tổng cộng đi hơn chín nghìn bước!
Hạ Duy không bình tĩnh được nữa, cô nhớ tới nội dung nói chuyện trong nhóm bạn thân hôm này, lông mày không khỏi nhíu lại. Không đợi nữa, hay là cô chủ động gọi cho anh cũng được.
Điện thoại “Tít” vài tiếng, Giang Chi Châu mới nhận điện thoại: “Hạ Duy?”
“Vâng.” Hạ Duy hỏi anh: “Giờ anh có rảnh không?”
“Có, anh vừa trở lại khách sạn.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Duy cười một tiếng, “Vừa rồi em xem ứng dụng tập thể dục, hôm nay anh đi được hơn chín nghìn bước, có phải đi dạo phố cùng cô gái nào không?”
“…” Giang Chi Châu câm nín một lúc, “Em gọi điện thoại chỉ vì muốn hỏi cái này sao?”
Hạ Duy nghẹn họng, anh hỏi như vậy thật giống như đang nói cô cố tình gây sự: “Vậy hôm nay anh làm gì mà đi nhiều như vậy?”
“Đưa cháu gái anh đi công viên chơi.”
“Cháu gái?”
“Ừ, con gái của anh cả, năm nay mới năm tuổi. Anh cả của anh ly hôn năm trước, bình thường lại chỉ lo công việc, vốn không có thời gian chăm sóc con gái. Lần này cũng là Mạn Mạn nhất định đòi theo đến thành phố, từ tối đến giờ anh đều đưa nó đi ra ngoài nên mới muộn như vậy.”
Mạn Mạn là tên của cháu gái nhỏ à? Hạ Duy nghĩ nghĩ, nói với anh: “Vậy anh cả của anh thật không đáng làm bố, con gái còn nhỏ như vậy, rất cần người lớn ở cùng đấy.”
Giang Chi Châu tháo cà vạt ra, rồi cởi áo khoác: “Nhà họ cũng có nhiều chuyện riêng, anh cũng không xen vào nhiều được, chỉ có thể ở cạnh Mạn Mạn nhiều hơn một chút.”
Hạ Duy nở nụ cười: “Không phải là anh tới thành phố S đi công tác à? Bây giờ lại trở thành bảo mẫu?”
“Anh cũng không hứng thú nhiều với hạng mục của công ty lắm, chị họ và anh họ của anh lúc nào cũng đối chọi gay gắt, anh cũng không muốn bị kéo vào.”
“À, sự việc chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình như thế này, không ngờ lại gần với em như vậy.”
Khóe môi Giang Chi Châu khẽ giật, không bình luận gì: “Anh gửi cho đồ cho em em nhận được chưa?”
“Rồi ạ, mà sao anh lại mua kem dưỡng da mắt đắt như vậy?”
Giang Chi Châu nói: “Anh cũng không biết nhãn hiệu kem dưỡng da nào tốt, cho nên mua luôn loại đắt nhất trong cửa hàng.”
Hạ Duy: “…”
Loại logic như thế này nghe có vẻ quen quen… Chẳng phải lúc trước anh mua thức ăn cho mèo vàng cũng dùng cách như thế này sao?
“Ôi ôi, Giang tiên sinh, anh nói xem tiền anh kiếm được liệu có đủ để anh tiêu xài hoang phí như thế không? Hay là anh để tâm đến chuyện của công ty một chút đi?”
“Yên tâm đi, tiền kiếm được từ Thiên Hạ Cư đủ nuôi em mười đời.”
Hạ Duy: “…”
Cô nghiêm túc suy nghĩ, quả thật là rất nhiều tiền!
“Nhưng mà tại sao tự nhiên anh lại mua đồ cho em?” Cô hỏi.
Giang Chi Châu nói: “Không phải trước kia anh cũng mua khăn lụa cho em đấy sao?”
“Lúc đó không giống bây giờ, đó chẳng phải là anh mua vì để thể hiện mình lúc mới đầu à.”
“Em muốn thì anh sẽ mua cho em.”
Những lời này lập tức đã làm Hạ Duy cảm động, đặc biệt là bây giờ hai người nói chuyện với nhau qua điện thoại, giọng nói của anh trực tiếp truyền vào tai cô, như mỗi lần hít thở đều rung động đến tận tim phổi của cô, vốn là không thể cứng rắn được.
“Thành phố S thật sự quá giỏi rồi, ngay cả một miếng gỗ nát như Giang tiên sinh cũng có thể biến thành gỗ tốt đã qua chạm khắc.”
Giang Chi Châu: “…”
Anh suy nghĩ thật lâu, không biết lời này là đang khen hay đang chê mình nữa.
Hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ thì đến lúc Hạ Duy đi ngủ, cô ngáp một cái rồi tạm biệt Giang Chi Châu: “Em đi ngủ trước nhé, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hạ Duy nhìn màn hình điện thoại di động tối đi, để di động qua một bên, tắt đèn ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho A Hoàng và A Quất, cô lại phát hiện ra râu của A Quất lại dài ra một đoạn, cô vô cùng vui vẻ chụp ảnh nó, rồi gửi ảnh cho Giang Chi Châu: “Râu của A Quất lại dài thêm rồi, chờ anh trở về là có thể dẫn bọn chúng đi triệt sản rồi”
Hai giờ sau Giang Chi Châu mới trả lời cô: “Là vì trên ảnh nên thấy béo, hay A Quất lại mập lên thế?”
Hạ Duy: …
Hạ Duy: nếu không thì anh cũng mua cái lăn matxa thon gọn cho nó nhé? Có cả loại có thể mát xa toàn thân đấy 🙂
Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn này suy tư thật lâu, đây là cô đang ám chỉ cho anh là mua cho cô một cái máy matxa toàn thân à?
Cuối cùng thì anh cũng chưa xác định được Hạ Duy có ý gì, nhưng… Mua thì chắc cũng không sao đâu.
Buổi tối trong khi chờ đợi Hạ Duy nghe điện thoại, anh tìm trên mạng một chút về máy matxa, phát hiện đặc biệt nhiều loại, vừa định gửi vài cái cho Hạ Duy thì nhận được một tin nhắn của cô: “Em đang nói chuyện điện thoại với Bát Bảo, anh đợi một chút nữa rồi gọi điện cho em sau nhé.”
Giang Chi Châu hiếm khi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Được.”
Anh đi tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Em nói chuyện điện thoại xong chưa?”
Hạ Duy: còn chưa xong, Bát Bảo gặp phải vài việc trên công trường, đang buồn bã tủi thân khóc đây này…
Hạ Duy: Anh có biết Bát Bảo đấy không? Lần trước em và cô ấy còn có Hạ Minh đi Thiên Hạ Cư, có gặp anh đấy
Giang Chi Châu: Ừ, vậy hai người trò chuyện xong thì gọi điện cho anh nhé, anh đi xem tài liệu một chút.
Hạ Duy: Vâng.
“Hạ Duy cậu có đang nghe không đấy?” Bát Bảo phát hiện đầu bên kia điện thoại mãi lâu không có phản ứng, cảm giác như đang nói chuyện một mình.
“Đang ở đây mà.” Ánh mắt Hạ Duy theo dời khỏi màn hình máy tính, nói với Bát Bảo, “Cậu nói cái người phụ trách kia của các cậu rất keo kiệt, họp muộn mà còn không phát cặp lồng cơm cho các cậu.”
“Đúng vậy, cậu có biết anh ta nói vô cùng lâu không! Vốn đã xong hết rồi, kết quả bên ngoài bắt đầu mưa to, anh ta liền nói câu ‘Trời đang mưa, chúng ta nói thêm một lúc nữa’ … chỉ muốn ném viên gạch vào mặt anh ta thôi.”
“…Lãnh đạo của các câu thật biết chăm sóc nhân viên, cho nên bây giờ cậu ăn cơm chưa?”
“Vừa mới ăn xong, nếu không làm gì có sức nói chuyện điện thoại với cậu. Cái người phụ trách kia thật sự là vô cùng hiếm thấy, khuya khoắt uống nhiều rượu rồi chạy đến gõ cửa phòng chúng tớ! Mấy cô gái ngủ cùng phòng đều sợ phát khóc!”
“… Việc này đúng thật là hơi nguy hiểm, các cậu nhớ đóng cửa kỹ càng, nếu vẫn không ổn thì nuôi một con chó.”
Bát Bảo: “…”
Hạ Duy lại an ủi cô một hồi, tin nhắn của Giang Chi Châu lại gửi tới: “Hai người còn chưa nói xong à?”
Hạ Duy: … _(:з” ∠)_ người phụ trách trên công trường của Bát Bảo thật sự tệ đến mức một câu khó nói hết.
Giang Chi Châu: …
Giang Chi Châu: được rồi, nói xong thì gọi anh
Hạ duy: đợi lát nữa em muốn đi ngủ luôn, hôm nay công việc trong cửa hàng bận rộn, mệt mỏi quá.
Cô không ngờ tin này vừa gửi đi, Giang Chi Châu đã tức giận: “Hai người có chuyện gì không thể nói lúc ban ngày sao? Buổi tối là thời gian anh và em gọi điện thoại, anh cảm thấy thời gian của anh bị chiếm dụng rồi.”
Hạ Duy nhìn thấy tin nhắn này của anh thì cũng tức giận, gõ bàn phím ầm ầm: “Anh có biết là anh rất ích kỷ không, ban ngày Bát Bảo cũng phải đi làm, em và cô ấy làm bạn đã mười năm rồi, chẳng lẽ gọi điện thoại cũng không được? Hơn nữa bình thường lúc em muốn gọi điện thoại cho anh đều sợ anh đang bận nên không dám gọi. Nhiều nhất cũng chỉ dám gửi tin nhắn cho anh, mà cũng rất lâu anh mới trả lời. Bây giờ anh muốn gọi điện cho em thì em nhất định phải dập máy của Bát Bảo ngay lập tức để nghe điện thoại của anh đúng không?”
“Hạ Duy Duy, cậu làm sao thế? Sao lại thở mạnh như vậy?”
“Không có gì, đang cãi nhau với Giang Chi Châu.”
Bát Bảo: “…”
“Cậu vừa gọi điện thoại với tớ, vừa cãi nhau với anh ấy à?” Cũng bận quá nhỉ.
“Tớ cảm thấy ham muốn chiếm hữu tớ của anh ấy quá mạnh mẽ.”
“… Đây là cậu đang khoe khoang đấy hả?”
“… Không phải, tớ đang rất tức giận.”
“Ôi chà, đàn ông đều như vậy đấy…, hơn nữa Giang tiên sinh nhà cậu còn là loại không đồng ý bạn gái đã từng có bạn trai nữa…”
Hạ Duy nói: “Tớ còn cảm thấy ngay cả chuyện tớ có bạn thân cũng không thể tiếp nhận được ý, tớ và cậu gọi điện thoại, anh ấy liền tức giận.”
Bát Bảo: “…”
Kiểu ghen với bạn thân của người yêu này cũng không phải là hiếm.
“À… tớ cũng phải tắt máy rồi, cậu tập trung cãi nhau với anh ấy đi nhé.” Bát Bảo nói xong, nhanh chóng tắt điện thoại. Hạ Duy để điện thoại di động xuống, Giang Chi Châu lại gửi một tin tới.
Giang Chi Châu: được rồi, anh cảm thấy bây giờ chúng ta đều có hơi kích động, ngày mai nói sau.