Hạ Duy biết trường học là một sân khấu điện ảnh.
Dù giữa cô và Đào Dự thực chất không có gì cả, nhưng Giang Chi Châu cứ khăng khăng chỉ nhìn thấy mỗi bức thư tình cô chưa kịp gửi.
Có thể nói y như tình tiết của một vợ kịch.
Cô cố gắng nở tụ cười tươi tắn nhất, phá vỡ bầu không khí bế tắc này: “Hôm nay là sinh nhật mẹ em nên bọn em về thăm mẹ.”
Đào Dự khẽ gật đầu: “Vậy…” Sau đó lại nhìn Giang Chi Châu, “Giang tiên sinh về cùng em luôn sao?”
Giang Chi Châu không để Hạ Duy mở miệng đã lên tiếng trước: “Về để còn bàn bạc chuyện hôn sự với gia đình cô ấy.”
Đào Dự sửng sốt một lúc, Hạ Duy đã từng kể với anh rằng cô đang hẹn hò với Giang Chi Châu, nhưng anh không nghĩ đến bọn họ nhanh chóng tiến tới hôn nhân như vậy. Nhưng chẳng qua ở độ tuổi này, đúng là có không ít người ‘đánh nhanh thắng nhanh’, chuyện này cũng không có gì to tát cả.
Anh khẽ cười với Hạ Duy, nụ cười này khiến cô cảm thấy anh không hề thay đổi chút nào so với lúc còn đi học: “Vậy chúc mừng hai người, hai người định tổ chức hôn lễ ở thành phố A hay thành phố D?”
“À, bọn em chưa nghĩ đến chuyện này.” Trên thực tế là cô còn chưa cân nhắc đến hôn lễ, à không đúng, chắc hẳn là anh sẽ chọn thời gian đi lĩnh giấy chứng nhận trước nhỉ?
Giang Chi Châu nói: “Chuyện này sẽ được hai bên gia đình thương lượng nhưng tôi nghĩ sẽ cử hành hôn lễ ở thành phố A, sau đó về đây tổ chức tiệc rượu nhỏ là được.”
Hạ Duy hơi bất ngờ, anh đã suy tính sâu xa đến vậy sao? Nhưng anh chưa cầu hôn cô cơ mà? Anh có muốn suy nghĩ một chút về chuyện cầu hôn không hả?! Đến cả nhẫn cưới cô còn chưa thấy nữa là!
Trong lòng Hạ Duy đang suy nghĩ lung tung nhưng bên ngoài vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Đào Dự lên tiếng muốn thương lượng với họ về chuyện mèo hoang trong trường: “Lần trước em bảo anh đi triệt sản mấy con mèo hoang này, anh đã mời các công nhân viên của nhà trường thành lập một hoạt động quyên góp quỹ tài chính, không ít học trò lẫn giáo viên quyên tiền ủng hộ.”
“Woa, vậy đã đủ tiền chưa?”
“Đủ rồi, còn dư một chút, sau này bọn anh sẽ lập hẳn một quỹ riêng cho mấy con mèo hoang, sau này nếu tụi nó có bị bệnh thì có thể dùng số tiền này.”
“Nghe tuyệt thật ấy, học sinh của trường chúng ta quả thật rất có lòng hảo tâm.”
Giang Chi Châu nói: “Như vậy thì phải dùng tiền vào việc trong sáng, phải để mọi người biết tiền dùng vào việc gì.”
Hạ Duy đơ người: “Anh đừng làm bọn em tụt hứng như vậy được không, các giáo viên và học sinh của trường em không ham số tiền này đâu.”
Đào Dự cười cười, nói: “Giang tiên sinh nói cũng không sai, tiền phải được dùng vào việc trong sáng. Hiện tại anh đang quản lý số tiền đó, anh sẽ nhớ kỹ từng đồng được chi ra vào việc gì.”
Ba người bọn họ trò chuyện một hồi, sau đó có mấy học sinh tò mò chạy ra đây cho mèo ăn, thấy bọn họ đang đứng đây liền hiếu kỳ nhìn thêm vài lần.
Hạ Duy bị bọn họ nhìn chằm chằm như thế cũng hơi xấu hổ, thế nên quyết định đi trước: “Vậy bọn em đi trước đây, lần sau lại nói tiếp.”
“Được, chúc dì sinh nhật vui vẻ hộ anh.”
“Được ạ.”
Hạ Duy kéo tay Giang Chi Châu đi vào trường,Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em định khi nào nói chuyện với anh ta tiếp?”
Hạ Duy sửng sốt giây lát mới phản ứng được anh đang khó chịu với câu nói ‘lần sau lại nói tiếp’ ban nãy của cô. Trong lòng thật cạn lời với anh, nhưng Hạ Duy vẫn đáp: “Đó chỉ là thuận miệng thôi, là lời khách sáo đó anh hiểu không?!”
Giang Chi Châu nhướng mày, không nói gì thêm.
Anh và Hạ Duy ở lại thành phố D 3 ngày, Hạ Duy dẫn anh đi tham quan hết những chỗ nổi tiếng của thành phố D, đương nhiên cũng ăn các món ăn vặt ngon nhất của thành phố D. Hạ Duy vốn thấy các quán ăn vặt gần trường rất ngon, nhưng cô không có can đảm dẫn anh đến trường nữa, hơn nữa bây giờ cũng là lúc dùng bữa.
Ngày thứ 4, anh đưa cô và một chó, một mèo về thánh phố A.
Mấy ngày không có mặt ở nhà, nên Giang Chi Châu định dọn dẹp một chút. Hạ Duy lười biếng làm ổ ở ghế salon, không muốn nhúc nhích chút nào: “Sức khoé của anh thật tốt, đi chơi ba ngày anh không mệt mỏi sao? Ngày mai hẵng dọn cũng được mà.”
Giang Chi Châu nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý: “Ngày mai mới dọn dẹp thì còn ý nghĩa gì nữa? Còn em nữa, đừng tựa vào ghế salon, ba ngày không lau chùi rồi, không biết có bao nhiêu vi khuẩn ở đó.”
“…. Giang tiên sinh, chúng ta mới đi có 3 ngày, không phải 3 năm, có thể có bao nhiêu vi khuẩn chứ?!”
Giang Chi Châu tự ý thức được trong vấn đề này bọn họ không có tiếng nói, nên đành xăn tay áo lên tự mình dọn dẹp. Khiến Hạ Duy cảm thấy anh đúng là có bệnh thích sạch sẽ, cô nhớ hồi đó phòng tắm chỉ bị rỉ nước, để hai ngày không giải quyết, anh liền xù lông lên.
Nếu nói như vậy thì căn phòng 3 ngày chưa được lau dọn, chắc chắn anh không chịu đươkc.
Vì Hạ Duy còn đang ở ngoài phòng khách nên Giang Chi Châu dứt khoát dọn dẹp phòng ngủ trước. Sau khi anh lau chùi sạch sẽ phòng ngủ của mình rồi, định cầm khăn chuẩn bị đi lau chùi phòng ngủ chính của Hạ Duy một chút.
Hạ Duy lăn lộn trên ghế salon một lúc mới chợt nhớ ra trong phòng mình còn đang phơi đồ lót liền bật dậy từ ghế salon rồi lao vào phòng ngủ như tên bắn.
Mắn mắn là Giang Chi Châu không để ý đồ lót của cô, nhưng thật không may rằng trên tay anh đang cầm tờ giấy cô luyện viết thư pháp lúc trước.
Trên đó không phải viết kinh phật Đại Bi Chú, càng không phải Tam tự kinh, mà là tên của Giang Chi Châu.
Cô không rõ lý do tại sao mình muốn viết tên Giang Chi Châu, có thể là từ nhỏ cô đã có đam mê này, thích viết tên người khác thật đẹp, như thế sẽ khiến cô có cảm giác tự hào và thoả mãn không nói nên lời.
Nhưng mà!! Tờ giấy này lại bị người của tên ấy nhìn thấy, cực kỳ xấu hổ!!
“Á, anh làm gì vậy, sao lại sờ mó lung tung đồ đạc của người ta chứ!” Hạ Duy hét lên, tiến tới giật lại tờ giấy trên tay Giang Chi Châu. Hình như anh bị giật mình, lúc quay đầu nhìn cô vẫn còn vẻ ngạc nhiên. Nhưng càng quá đáng hơn là anh còn trêu chọc cô: “Em viết tên anh nhiều lần như vậy sao?”
Mặt Hạ Duy ngượng chín mặt, cô không ngừng tự nói với lòng mình nhất định phải bình tĩnh: “Do tên anh tương đối dễ viết, nên nhân dịp viết nó để luyện tập thôi. Còn anh sờ mó đồ đạc của người ta lung tung làm gì chứ hả!”
Giang Chi Châu nói: “Anh không có sờ mó lung tung, em bày hết cả trên bàn, anh vừa bước vào là nhìn thấy.”
Hạ Duy: “…..”
Không trông thấy đồ lót cô đang phơi mà lại nhìn thấy thứ này, ánh mắt này thật xảo quyệt.
Giang Chi Châu giơ tay kéo Hạ Duy vào lòng, cúi đầu nhìn cô, hơi thở như có như không khẽ lướt qua gò má của cô như một sợi lông vũ: “Em có biết hành động này của em cực kỳ giống với dụ dỗ người khác không?”
Hạ Duy: “……”
“Chỉ là viết tên của anh thôi, anh đừng nghĩ sâu xa nữa được không!” Hạ Duy nổi đoá, đầu óc của Giang tiên sinh ảo tưởng sức mạnh quá đi mất!
Giang Chi Châu cười nói: “Anh không thể không nghĩ sâu xa, từng nét bút của em đều như đang nói lên em rất thích anh.” Anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực của anh, “Nhịp tim của anh đã đập rộn lên rồi.”
Hạ Duy: “……..”
Rốt cuộc là ai đang dụ dỗ ai vậy hả?
“Hạ Duy….” Giang Chi Châu khẽ gọi tên cô, sau đấy cúi đầu hôn lên môi cô. Hạ Duy như bị anh lây bệnh, nhịp tim cũng đập rộn cả lên. Giang Chi Châu ôm cô lên giường, cơ thể rắn chắc của anh đè lên người cô, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt của Hạ Duy, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan chảy thành nước.
Hạ Duy có thể nghe rõ tiếng trái tim đập rộn ràng của mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Chi Châu. Cô khẽ đẩy anh ra, không biết là muốn thuyết phục anh hay muốn thuyết phục bản thân cô: “Chiếc giường này chưa được lau dọn 3 ngày rồi, vi khuẩn rất nhiều….”
Giang Chi Châu khẽ cười nhẹ, lại hôn khoé môi của cô một cái: “Chuyện này đã không còn quan trọng vào lúc này nữa.”
Hạ Duy: “……..”
Cô cảm nhận được tay anh không hề khách sáo gì luồn vào trong vạt áo của cô, Hạ Duy xoay đầu nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ: “Bây giờ đang là ban ngày đấy….”
“Chuyện này cũng không quan trọng….” Giang Chi Châu hôn lên môi cô, ngăn chặn những câu nói kế tiếp.
Nụ hôn của anh rất sâu, cứ như muốn hút hết không khí trong phổi Hạ Duy. Anh đang dính sát người mình vào cô, như rằng chỉ thế này mới làm giảm ngọn lửa dục vọng đang muốn nuốt chủng lấy anh.
Ngọn lửa dục vọng trên người Giang Chi Châu trực tiếp lan đến người Hạ Duy, cô chưa từng trải nghiệm cảm giác này, hơi khó chịu, nhưng cũng rất kích thích, khiến cô không nhịn được mà duỗi thẳng đầu ngón chân.
“Thả lỏng một chút, em căng thẳng như vậy rất dễ bị thương….” Không biết Giang Chi Châu đã cởi hết cúc áo từ khi nào, anh cởi áo sơmi của mình ra rồi thuận tiện cởi luôn của Hạ Duy. Hạ Duy suýt nữa là chết ngạt trong nụ hôn ban nãy, bây giờ khó khăn lắm mới được hít thở, nên cô chỉ cố gắng hô hấp theo bản năng, hoàn toàn không để ý Giang Chi Châu đang cởi quần áo của cô.
Bức rèm cửa trong phòng chỉ được kéo một lớp, ánh nắng xuyên qua bức lụa trắng, hắt lên đôi mắt đen như mực của Giang Chi Châu. Các bụi bẩn bay bay trong không khí như tinh linh đang nhảy múa dưới ánh mặt trời, trông như một giấc mơ không thể nào tưởng tượng được. Hạ Duy vươn tay chặn bàn tay đang tác quai tác quái của anh nhưng liền phát hiện chỉ rỗi hơi tốn sức mà thôi.
Giang Chi Châu lại hôn cô lần nữa, cô vô thức nhắm mắt lại. Mỗi một bộ phận trên người đều đang thét gào như bị lửa thiêu cháy, chỉ khi Giang Chi Châu đưa tay vuốt ve mới làm cô dễ chịu hơn đôi chút.
Sau đấy khi Giang Chi Châu thật sự hoà làm một với cô, cảm giác khó chịu mãnh liệt ấy lại khiến cô phải nhíu chặt mày. Giang Chi Châu cố gắng phân tán lực chú ý của cô không để cô cảm thấy khó chịu, bèn khống chế lực để không làm cô bị thương nhưng lại phát hiện khống chế bản thân trong chuyện này thì còn lâu anh mới tận hứng.
Ngọn lửa này không biết cháy bao lâu mới dần dập tắt, cả người Hạ Duy như vừa vớt trong nước ra, cả đầu tóc đều ẩm ướt mồ hôi. Giang Chi Châu nằm bên cạnh cô hít thở một lúc mới chống tay ngồi dậy, giúp cô lau mồ hồi trên mặt: “Em cảm thấy thế nào?”
Hạ Duy mệt mỏi uể oải trả lời một chữ: “Đau….”
Giang Chi Châu nhíu mày: “Còn đau không?”
“Dĩ nhiên rồi! Dĩ nhiên là anh dễ chịu rồi.” Được lợi mà còn khoe mẽ, khiến Hạ Duy nổi đoá lên mắng chửi như không còn mệt mỏi gì.
Giang Chi Châu bật cười, khẽ nói: “Đúng là anh rất dễ chịu.”
Hạ Duy: “……”
Anh mau cút đi được không? Đừng nghĩ có lần sau nữa! Hơn nữa tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt còn là con người sao?! Không đúng, là cầm thú!
“Lạ thật, rõ ràng hôm nay anh không uống rượu, nhưng sao anh lại cảm thấy mình say mất rồi.” Giang Chi Châu giữ tư thế trán áp trán cô, khẽ liếm lên khoé môi của Hạ Duy. Nhịp tim của Hạ Duy vừa bình thường lại, nhưng lại vì câu nói này của anh mà vô thức đập loạn xạ lên nữa. Cô mở mắt, kéo chăn che cơ thể không một mảnh vải của mình: “Anh tránh ra, em muốn đi tắm.”
“Em có thể tắm một mình được chứ?”
“Được nhiên là được rồi.”
Giang Chi Châu suy nghĩ một lát mới đứng dậy từ trên giường. Cơ thể của anh cũng đang không lớp che đậy, Hạ Duy nhìn thấy đôi chân dài của anh liền cảm thấy hít thở không thông, máu huyết lại cuồn cuộn. Giang Chi Châu nhặt quần áo dưới đất, vừa mặc vào vừa cúi đầu hôn Hạ Duy: “Vậy tắm nhanh một chút, đừng để bị cảm. Anh đi nấu cơm trước.”
“Được….” Hạ Duy nhìn bóng lưng của anh, đến bây giờ mới cảm thấy xấu hổ.