Bây giờ Hạ Duy chỉ muốn chết quách đi xong!
Nếu như chỉ là một chiếc áo chiếc quần bình thường rơi xuống ban công lầu dưới thì thôi, nhưng tại sao… Lại là đồ lót!! Cô nghĩ đến gã họ Giang đáng ghét ở lầu dưới… Cô càng muốn tự tử hơn!
Làm sao bây giờ, có cần đi lấy đồ lót lại không? Nếu như chạy xuống dưới lầu lấy đồ lót cũng mất mặt quá, mà dù sao… anh ta cũng đâu biết đây là đồ lót của ai, cũng có thể là của lầu trên nữa trên nữa! Hừm!
…..
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đồ lót của mình rơi xuống ban công lầu dưới rồi QAQ mình có cần phải đi lấy về không đây~ QAQ
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: …..
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình rất đồng cảm cho cậu nhưng cho mình cười 5 phút trước đã ha ha ha ha ha ha
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ bye bye ]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Phải lấy lại chứ, sao lại không lấy, một món đồ lót cũng rất đáng quý cơ mà.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng vị ở lầu dưới chính là gã họ Giang đáng ghét đó!! Gã ta là đàn ông đó! M* nó thật mất mặt!
Không gầy mười cân không đổi tên: Nhưng nếu cậu không lấy về thì đồ lót của cậu vẫn nằm ở đó, có trời mới biết anh ta định làm gì với đồ lót của cậu.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: … … …
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nếu cậu xuống dưới đó lấy về thì nhớ đám bọn mình bên này sẽ trực tiếp ha ha ha ha
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bát Bảo, mình thấy tình bạn hữu nghị giữa chúng ta đã đến đường cùng rồi đó. [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: À vậy cậu trả mình 10 đồng lần trước mượn của mình đi.
Hạ Duy: “…….”
Cô vung tay gửi một bao lì xì 5 đồng cho Bát Bảo.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cho cậu 5 đồng, cậu có thể lui xuống được rồi [ mỉm cười ]
Cô buồn phiền tắt điện thoại, xoắn não không biết có nên xuống dưới đó lấy lại đồ lót không. Nỗi phiền muộn cứ chạy vòng quanh trong đầu cô, gã họ Giang kia nhìn cũng ra hình ra dạng phết đấy, nhưng lỡ không chừng là đồ biến thái thì sao, làm sao cô có thể để đồ lót của mình rơi vào tay loại người như thế này!
Cô hít thở một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chạy xuống lầu dưới gõ cửa nhà Giang Chi Châu.
Không có người ở nhà.
Hạ Duy khẽ nhẹ nhõm trong lòng, ít nhất gã họ Giang kia còn chưa phát hiện đồ lót của cô. Nhưng cô lo lắng lúc gã họ Giang kia đi làm về liền tưới cây ở sân thượng theo thói quen, sau đó nhìn thấy một món đồ lót của phụ nữ, còn là màu hồng phấn nữa thì làm sao…
Không được, hình ảnh này không thoải mái dễ chịu chút nào, cô không thể nhớ đến nó.
Cô muốn đứng ở đây chờ anh ta về.
Đứng chờ 5 phút đồng hồ thì Hạ Duy không chịu được nữa, cứ đợi thế này cũng không phải là cách hay, ai biết lúc nào anh ta về nhà chứ. Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho quản lý.
Cô bé quản lý ở quầy nhìn thấy màn hình hiển thị số điện thoại của cô Hạ ở nhà 1908 thì huyệt Thái Dương liền hơi nhói đau. Lần này bọn họ lại phải làm con thiêu thân gì nữa đây, mỉm cười, “Xin chào, đây là quản lý.”
“À, tôi là chủ hộ 1908, quần áo của tôi bị rơi xuống ban công nhà của lầu dưới, nhưng bây giờ nhà ở lầu dưới này không có người, cô có thể tôi mở cửa được không?!”
“… Xin chào cô Hạ, bên chúng tôi không có chìa khoá ạ.”
….. Vậy sao, vậy có thể trực tiếp tìm thợ mở khoá mà~
Quản lý nói: “Cô có thể đợi anh Giang về rồi lấy cũng được ạ.”
“Tôi không biết đến khi nào anh ta mới về.”
“Cô có thể dán giấy trên cửa nhà.”
“…. Á, lỡ tờ giấy bị trẻ con nghịch ngợm xé mất thì sao?”
Em gái quản lý vốn muốn nói là cô dán cao một chút, nhưng nghĩ lại thì vẫn sửa lời, “Bên chúng tôi có thể giúp cô liên hệ với anh Giang, để khi anh ấy về đến nhà sẽ lấy quần áo đưa lên trả cho cô?”
“Xin đừng!!”
“…..” Cho nên cô gọi cú điện thoại này cuối cùng là muốn thế nào đây!!! Em gái quản lý tiếp tục nở nụ cười, “Vậy cô hi vọng chúng tôi sẽ làm thế nào đây ạ?”
“Tôi muốn các cô giúp tôi mở cửa….”
“Thật xin lỗi, chuyện này không thể được.” Em gái quản lý cảm giác như mình đang dỗ dành trẻ con đi nhà trẻ, “Đợi anh Giang về bên chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cô được không?”
“Được rồi, tốt nhất là anh ta vừa đến cổng các cô liền báo cho tôi biết, tôi xuống dưới đó chờ anh ta.”
“…. Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Hạ Duy đứng ngồi không yên cả buổi chiều, sợ gã họ Giang kia về nhà quản lý không báo cho cô, sau đó anh ta nhìn thấy món…. đồ lót rơi xuống ban công nhà anh ta. Vậy nên cả một buổi chiều cô gọi điện quấy rối quản lý nhiều lần.
Qua 6h, Hạ Duy vừa mới để cơm tối lên bàn thì nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, cô liền vội vàng chạy tới bắt máy.
“Xin chào cô Hạ, chúng tôi là quản lý. Đồng nghiệp của tôi nói là nhìn thấy anh Giang đã về rồi.” Em gái quản lý không còn cách nào khác, cô ấy cho rằng anh Giang đã hối thúc chuyện phòng tắm bị rỉ nước lắm rồi, nhưng không ngờ cô Hạ này chỉ có hơn chứ không kém chút nào.
Hạ Duy nghe nói gã họ Giang kia trở về rồi, bèn nhanh nhảu cảm ơn quản lý rồi cúp máy, chạy ngay xuống lầu dưới. Cô không có kiên nhẫn đợi thang máy nên bèn đi thang bộ, lúc chạy gần đến cửa nhà 1808, cô thấy Giang Chi Châu đang chuẩn bị mở cửa.
“Đợi đã!” Cô hét to một tiếng, càng chạy nhanh hơn. Giang Chi Châu đang cầm chìa khoá suýt nữa đánh rơi, cau mày nhìn cô, “Chuyện gì?”
Hạ Duy chắn trước cửa nhà Giang Chi Châu, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tôi…. Tôi có đồ rơi xuống ban công nhà anh.”
“Đồ gì?”
“…. Quần áo.”
Giang Chi Châu quan sát ánh mắt của cô, nói: “Cô ở đây đợi tôi một chút, tôi đi lấy cho cô.”
“Không cần!” Hạ Duy lại chặn trước cửa, “Tôi tự đi lấy thì tốt hơn, không cần làm phiền anh đâu!”
“…..” Giang Chi Châu cảm thấy phản ứng của cô rất khả nghi, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, “Cô chặn tôi mở cửa rồi.”
Hạ Duy không cam lòng di chuyển qua một bên, Giang Chi Châu vừa mở cửa xong cô liền đẩy cửa ra vọt vào.
Giang Chi Châu: “…….”
Qủa nhiên là cực kỳ khả nghi.
Anh cau mày, đổi dép lê vào nhà. Hạ Duy vừa vào liền trực tiếp đi ra ngoài ban công lấy đồ lót màu hồng phấn bị vướng ở tán cây màu xanh lá đặc biệt khiến người khác chú ý. Cô lấy đồ lót ôm vào lòng muốn chuồn đi nhưng không ngờ lại bị Giang Chi Châu chặn giữa đường.
“Cô đang cầm cái gì đấy?” Giang Chi Châu đứng ngoài ban công nhìn cô. Hạ Duy cố gắng che giấy món đồ lót sau lưng, ra vẻ vô tội nói, “Đâu có gì đâu, chỉ là quần áo của tôi mà thôi!”
Giang Chi Châu không tin cô, “Cô lấy ra cho tôi xem một chút.”
Hạ Duy nhướn mày, “Sao tôi lại phải lấy ra cho anh xem chứ?”
“Bởi vì hành động của cô quá khả nghi, sao tôi biết được cô có lấy đồ đạc nhà tôi không chứ?”
“Ôi chao!” Hạ Duy tức đến nực cười, “Ở đây anh có đồ vật gì đáng giá để tôi lấy đi chứ?!”
Giang Chi Châu nói, “Nếu đã như vậy thì cô cũng không gì mà không lấy ra được.”
………
Hai người cứ như vậy mà giằng co hết vài giây, Hạ Duy định thử chạy trốn vài lần nhưng đều bị Giang Chi Châu ngăn cản. Cuối cùng cô chìa đồ lót giấu sau lưng ra, “Xem đi xem đi! Anh muốn nhìn thì nhìn đi, đồ biến thái!!!”
Giang Chi Châu thấy rõ món đồ cô giấu sau lưng nãy giờ là gì, trong lòng chỉ còn con quạ đen đang quang quác bay qua kéo theo một chuỗi dấu chấm dài ngoằng …..
Hạ Duy đẩy mạnh anh ra, dùng tốc độ sét đánh chạy ra ngoài. Giang Chi Châu vẫn còn bị đả kích tâm lý chưa hồi phục lại được, đây là lần đầu tiên từ lúc anh sinh ra đến nay anh nhìn thấy ….. đồ lót phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy.
…..
Anh đứng đó bị gió thổi giật mình thì mới lấy đồ chuẩn bị quét dọn sàn nhà bị Hạ Duy giẫm bẩn.
Sau khi Hạ Duy chạy trối chét về nhà thì cả mặt liền đỏ bừng, m* nó thật biến thái chết đi được, cô thật muốn báo cảnh sát tóm gã đó!! Tuy đồ lót đã lấy về rồi nhưng sau này cô không biết làm sao để đối mặt với nó, mặc nó đây!!
Cô cảm thấy đồ lót trong tay có hơi ấm của người, bèn quăng nó lên ghế salon. Đám bạn thân Bát Bảo và Siêu Gầy vẫn còn hào hứng bừng bừng thảo luận xem cô có lấy lại được đồ lót không, Hạ Duy liếc mắt nhìn không muốn để ý đến các cô nàng kia nữa.
Buổi tối cô làm tổ trong chăn xem chương trình tivi thì đồng hồ báo thức của điện thoại đột nhiên kêu lên, lúc này Hạ Duy mới nhớ ra mình còn vé xổ số phải dò. Cô hồi hộp mở chương trình dò vé, sau khi xem xong bèn cười ha ha hai tiếng, chẳng trùng số nào cả
Qủa nhiên cái gì gọi là vận may tốt đều là lời lẽ quảng cáo của thiên hạ mà thôi!
Cô tuyệt vọng ngã xuống giường.
Ngày hôm sau ra ngoài đi làm, lúc cô đi thang máy lại gặp trúng gã họ Giang —— bởi vì thời gian bọn họ đi làm rất sát nhau, cho nên luôn có thể gặp nhau trong thang máy. Chỉ có điều Hạ Duy không đợi Giang Chi Châu đang do dự chau mày đã liền nhấn nút đóng cửa thang máy.
Giang Chi Châu nhanh tay lẹ chân ngăn cửa lại, cửa thang máy lại mở ra lần nữa. Hạ Duy đứng trong thang máy, không lấy gì làm vui vẻ nhìn anh. Giang Chi Châu đứng yên tại chỗ, bước tới cũng không được mà lùi lại cũng chẳng xong.
Vừa rồi động tác chặn cửa thang máy chỉ là vô thức, bây giờ cửa đã mở ra rồi, anh lại cảm thấy không bằng đợi lần sau thì tốt hơn.
“Anh có vào hay không?” Hạ Duy không kiên nhẫn hỏi anh, Giang Chi Châu khẽ mím bờ môi mỏng, cuối cùng cũng nhấc chân đi vào. Sau khi cửa thang máy đóng lại, bầu không khí còn nặng nề hơn lúc trước. Hạ Duy đứng trong góc cố gắng giữ khoảng cách, giống như đề phòng …. biến thái!
Chuyện này khiến tâm trạng của Giang Chi Châu rất phức tạp, trên thực tế anh đã tự hỏi lòng mình có muốn nhân cơ hội này xin lỗi cô không. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật quá xẩu hổ, anh đã ép buộc một người phụ nữ đưa đồ lót cho anh xem, thật sự là hơi….
Giang Chi Châu càng mím môi, nhưng chuyện ngày hôm qua cũng không thể trách anh hết được, nếu như không phải hành động của cô khả nghi như vậy thì anh cũng không ép cô đưa ra cho mình xem. Nói đi nói lại cô vẫn là phụ nữ, chắc đối với …. đồ lót của mình, cũng rất có lỗi….
“Đinh!” Trong lúc Giang Chi Châu đang suy nghĩ thì thang máy đã xuống đến tầng một.
Giang Chi Châu: “…..”
Hạ Duy cứ như thường ngày, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Giang Chi Châu vẫn còn đứng trong thang máy dõi theo bóng lưng của cô xa dần, nhẹ giọng thở ra một hơi.
Con mèo vàng vẫn đứng ở bãi đỗ xe có gió mặc gió, có mưa mặc mưa chờ anh cho ăn như trước. Anh cho nó ăn thức ăn cho mèo, hiếm khi vuốt ve bộ lông trên người nó hai cái.
“Meow~~”
Con mèo vàng hình như bất mãn lúc nó đang ăn uống thì vuốt ve nó, ngước đầu liếc anh. Giang Chi Châu buồn cười, con mèo này ấy mà, mỗi ngày mình hầu hạ nó ăn uống đến mức nó xem mình như chủ nhân rồi.
Điện thoại có tin nhắn, Giang Chi Châu đứng thẳng người, lấy điện thoại ra xem.
Phương Uyển: Lần trước lỡ hẹn thật là xin lỗi, ngày mai anh có rảnh không? Em mời anh đi xem phim ăn cơm [ tinh nghịch ]
Giang Chi Châu: Ngày mai vào lúc nào?
Phương Uyển: Buổi tối được không ạ? Gặp nhau ở cửa hàng Tinh Quang?
Giang Chi Châu: Được.
Phương Uyển: Để em đặt chỗ rồi báo cho anh.