Tối hôm đó, Giang Chi Châu ngủ một đêm ngoài phòng khách, sáng hôm sau trước khi đi làm anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Duy và Giang Di như cũ.
Đồng hồ báo thức của Hạ Duy kêu đúng 7h, bình thường 8h hơn cô mới rời giường, nhưng hôm nay cô chịu trách nhiệm đưa Giang Di đi học nên không thể không dậy sớm. Cô rửa mặt xong thì đi xuống phòng ăn dưới lầu, Giang Chi Châu đã chuẩn ăn đồ ăn sáng xong, Giang Di đang ngồi trước bàn uống sữa tươi.
“Chào mẹ buổi sáng ạ.” Giang Di thấy Hạ Duy đi xuống liền nở nụ cười chào cô. Giang Chi Châu đang chuẩn bị đi làm, lại xoay người nói với Hạ Duy: “Buổi sáng tốt lành.”
“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ, em đã nói 72 tiếng không để ý đến anh.” Hạ Duy liếc anh, ngồi xuống thoải mái ăn bữa sáng do anh chuẩn bị.
Giang Chi Châu: “……..”
Anh cho rằng anh ngủ phòng khách một đêm thì cô đã nguôi giận phần nào… nhưng không ngờ… Cô thật sự không để ý đến anh trong vòng 72 tiếng sao?
Giang Di nhìn bố đang đứng ngay cửa lại nhìn mẹ ngồi ngay bên cạnh, không biết phải làm gì.
Lúc Hạ Duy đưa Giang Di đi học, cô bé không nhịn được liền hỏi Hạ Duy: “Mẹ ơi, mẹ không thèm để ý tới bố trong 3 ngày thật sao?”
Hạ Duy nhìn cô bé, nói: “Ngoan, chuyện của bố mẹ không cần con quan tâm, đi học ở trường phải nghe lời cô giáo thầy giáo biết chưa?”
“Dạ…”
Hạ Duy nhìn Giang Di đeo cặp bước vào cổng trường mới lái xe rời đi. Giang Di ủ rũ, nặng nề hoà vào một đám học sinh nhộn nhịp.
“Chào buổi sáng, Giang Di.”
Giang Di ngẩng đầu nhìn, là bạn cùng lớp với cô bé – Tống Giai Nhạc: “Buổi sáng tốt lành nha Tống Giai Nhạc.”
Tống Giai Nhạc nhìn cô bé rồi hỏi: “Cậu sao vậy, sao tâm trạng nặng nề vậy?”
Giang Di thở dài: “Không có gì, là bố mình chọc mẹ mình tức giận.”
“Chuyện này thì tính là gì chứ, bố mình cũng thường xuyên chọc mẹ mình tức giận mà.”
Ánh mắt của Giang Di liền sáng rỡ, tựa như cô bé đã nhìn thấy một hi vọng nào đó: “Vậy phải làm thế nào đây?”
“Đánh nhau một trận là được rồi.”
Giang Di: “………”
Cô giáo nói đánh nhau không phải là không tốt, mẹ mình vừa rồi còn bảo mình nghe lời cô giáo nữa.
“Lần trước, bố mình chọc mẹ mình tức giận, sau đó mình thấy trên người bọn họ đều có dấu xanh xanh tím tím, bố mình bảo là bố mẹ đánh nhau.”
“…. Vậy mẹ cậu có thể đánh thắng ba cậu sao?”
“Đương nhiên rồi, bình thường toàn là mẹ mình thắng, bố mình không dám đánh lại.”
“À…” Mặc dù nói như vậy nhưng cô bé vẫn cảm thấy đánh người là không tốt. Aiss, mình vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác một chút đi.
Buổi trưa sau khi tan học, cô bé liền chạy lên phòng mình gửi tin nhắn cho Giang Mạn Mạn: “Chị họ, chị có online không?”
Giang Mạn Mạn: Chị đây, có chuyện gì sao?
Giang Di: Mẹ em còn tức giận, sáng nay không thèm để ý đến bố, tối hôm qua bố phải ngủ phòng khách.
Giang Mạn Mạn: …… Thê thảm thật!
Giang Mạn Mạn: Em không cần để ý đến bọn họ, người lớn cãi nhau chính là tình thú, hai ngày nữa sẽ làm lành thôi.
Giang Di: Thật sao QwQ nếu mẹ em vẫn còn tức giận thì sao?
Giang Mạn Mạn: À, chắc sẽ không vậy đâu… À, chị nghĩ ra rồi! Không phải dì út thích ăn các món ăn do chú út làm sao, để chú út làm một bàn tiệc lớn hối lỗi, hẳn là dì sẽ tha thứ cho chú út thôi.
Giang Di: Đúng rồi ha! Nhưng mà mẹ em không thèm để ý đến ba, có chịu ăn không?
Giang Mạn Mạn: Chị nghĩ sẽ không đi… Nhưng để an toàn thì chuyện này cứ giao cho chị, em yên tâm đi học đi!
Giang Di: cảm ơn chị họ nha! \(^o^)/
Thật ra nếu Mạn Mạn không nói, Giang Chi Châu cũng nghĩ đến biện pháp này. Dù anh không am hiểu về các món quà phù hợp cho từng ngày lễ, nhưng anh đã nấu ăn cho Hạ Duy ăn nhiều năm như vậy, trên thế giới này không còn ai hiểu rõ khẩu vị của Hạ Duy hơn anh nữa.
Cô thích ăn cái gì, ăn thế nào, anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Anh đang suy nghĩ thì Giang Mạn Mạn gọi điện tới. Anh nghe máy, hỏi: “Có chuyện gì thế, Mạn Mạn?”
Giang Mạn Mạn: “Chú út, con nghe Giang Di nói dì nhỏ đang giận chú lắm đúng không?”
“…. Ừ.”
“À, con bé rất lo lắng chuyện hai người, con nghĩ chú nên làm một bàn tiệc lớn cho dì út, ắt hẳn là dì út sẽ tha thứ cho chú đó?”
Giang Chi Châu cười nói: “Con và chú nghĩ giống nhau đấy.”
“Ha ha, không mưu mà hợp, nhưng dạo này hình như chú út đang bận nhiều việc, chú có thời gian làm bàn tiệc lớn sao?”
“Hai ngày nay chú sẽ làm việc thêm giờ, tranh thủ ngày kia về nhà sớm nấu cơm.”
“Vậy thì tốt, ngày kia vừa đúng là thứ 6, con cũng có thể đến. Giang Di sợ dì út không để ý đến chú nên chú cứ dùng con làm cớ đi.”
“…. Mạn Mạn, con đúng là ngày càng lắm chiêu trò.” Nhưng nếu như Mạn Mạn cũng đến thì xác suất thành công sẽ nhiều hơn một chút nhỉ?
Giang Chi Châu định kế hoạch xong thì hai ngày nay đều liều mạng làm việc, anh có động lực như vậy, chỉ khổ cho nhân viên của anh mà thôi. Giang Di cũng nói cho Hạ Duy biết tối thứ 6, Giang Mạn Mạn muốn đến nhà ăn cơm, để mẹ đừng dẫn cô bé ra ngoài ăn.
Hạ Duy nghe chuyện Giang Mạn Mạn đột nhiên muốn đến nhà ăn cơm liền biết có vấn đề mờ ám gì đó nhưng cô cũng đã lâu rồi chưa gặp Mạn Mạn nên rất vui khi Mạn Mạn đến chơi.
Buổi chiều, Hạ Duy đón Giang Di đi học về nhà, vừa bước chân vào nhà liền có mùi thơm nức xộc vào mũi. Hạ Duy vào nhà, nhướng mày nhìn Giang Chi Châu trong phòng bếp: “Sao hôm nay anh tam tầm sớm như vậy?” Hai ngày trước, rõ ràng đến buổi tối mới về, sau đó tự giác đi ngủ phòng khách.
Giang Chi Châu nói: “Hôm nay ít công việc nên về trước nấu cơm.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói với Hạ Duy, “Hẳn là Mạn Mạn sắp đến rồi.”
“À.” Hạ Duy lạnh lùng à một tiếng, rồi dẫn Giang Di lên lầu, “Chúng ta đi làm bài tập trước nha .”
“Vâng ạ.”
Giang Chi Châu nói với bóng lưng của cô: “Đến lúc ăn cơm, anh sẽ lên gọi hai mẹ con.”
“Ừ.”
Giang Di vừa viết chưa được vài trang thì đã có người gõ cửa, Hạ Duy đi đến mở cửa liền thấy Giang Mạn Mạn đang đứng bên ngoài. Năm nay con bé đã lên cấp 3, dậy thì thành một thiếu nữ xinh đẹp, không còn hở tý là khóc nhè như khi còn bé nữa, nhưng vẫn cực kỳ đáng yêu như trước.
“Dì út, lâu rồi không gặp, có nhớ Mạn Mạn không?!” Giang Mạn Mạn xông tới ôm chầm lấy Hạ Duy. Hạ Duy cười nói, “Đương nhiên là nhớ rồi, Mạn Mạn có nhớ dì không?”
“Dĩ nhiên là nhớ rồi ạ, bộ móng dì út làm cho con hồi đợt nghỉ hè trước đẹp quá đi mất!”
“Dì biết ngay là con chỉ muốn làm móng thôi mà.”
“Ha ha ha ha ha.” Giang Mạn Mạn lén lút trao đổi ánh mắt với Giang Di, rồi lại cười với Hạ Duy nói, “Chú út đã làm xong cơm tói rồi, chúng ta xuống ăn cơm đi.”
“Được.” Hạ Duy bảo Giang Di dẹp tập vở vào rồi ba người cùng đi xuống lầu.
Giang Di và Giang Mạn Mạn đi phía sau, lặng lẽ nói nhỏ bên tai: “Tình huống thế nào rồi?”
“Mẹ vẫn không chịu để ý đến bố, bố đã ngủ phòng khách hai ngày rồi.”
“Ha ha.” Mặc dù chú út rất đáng thương nhưng cô vẫn không nhịn được bật cười, “Không sao, đã vài ngày rồi thì chắc dì út đã nguôi giận rồi, ăn bữa cơm này thì sẽ làm lành thôi.”
“Dạ.”
Khi ba người bọn họ bước chân vào phòng bếp thì trên bàn đã bày sẵn 7.8 món ăn/ Hạ Duy bình tĩnh nhìn Giang Chi Châu, miệng nói là mời Mạn Mạn đến ăn cơm nhưng lại làm các món cô thích.
Cô không vạch trần, ngồi giữa Giang Di và Giang Mạn Mạn.
Giang Chi Châu: “……..”
Lúc đầu anh muốn ngồi bên cạnh Hạ Duy, nhưng bây giờ xem ra thì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ngồi chỗ khác thôi.
“Woa, chú út nấu ăn ngày càng nhỏ, thật hâm mộ dì út và Giang Di quá đi!!”
Giang Di: “Em cũng học nấu ăn với bố, em lớn hơn sẽ nấu ăn cho chị họ nha.”
“Được! Nói vậy dì út thật hạnh phúc, được hưởng thụ tay nghề của hai vị đầu bếp luôn!”
Hạ Duy cười cười, gắp cho Giang Mạn Mạn một miếng sườn: “Con ăn cơm đi.”
Cô biết rõ chút mưu kế nhỏ của Giang Mạn Mạn, Giang Chi Châu cũng không phải dạng vừa, dụ dỗ được Giang Mạn Mạn và con gái theo phe anh.
Giang Mạn Mạn cố gắng làm sinh động bầu không khí trên bàn ăn, dù Hạ Duy cố gắng làm lơ Giang Chi Châu 72 tiếng đồng hồ cũng vì con bé mà cũng quên mất mình đang chiến tranh lạnh với anh vài lần.
“Đúng rồi, các bạn nam trong lớp nhìn thấy ảnh chụp chung của con và dì út còn tưởng là chị em, muốn xin con phương thức liên lạc đó.” Giang Mạn Mạn nói, hàm ý sâu xa nhìn Giang Chi Châu: “Chú út phải cảm thấy bị đe doạ nha, tình địch cạnh tranh với chú toàn là tiểu thịt tươi học cấp 3 đó.”
Giang Chi Châu: “……”
Nhưng đến khi bọn họ biết cô là phụ nữ đã lập gia đình còn dám theo đuổi cô sao?
Mặc dù trong lòng anh đang âm thầm sỉ vả nhưng anh vẫn kịp phản ứng rằng mình đang khẩn cấp cần dỗ bà xã, nên liền gật đầu nói: “Chú luôn cảm thấy bị đe doạ.”
“Ơ.” Hạ Duy bất thình lình lên tiếng.
Giang Chi Châu: “…….”
Giang Mạn Mạn bật cười ra cười.
Sau đấy, Mạn Mạn lại chơi đùa với Giang Di một hồi nữa mới chịu về nhà, Giang Chi Châu dọn dẹp phòng bếp xong bước ra ngoài, Hạ Duy liền dẫn Giang Di lên lầu.
Giang Chi Châu đi theo bọn họ lên lầu, mãi đến khi Hạ Duy đi vào phòng ngủ, anh mới đưa tay chặn cửa. Hạ Duy nhìn anh: “Có chuyện gì?”
Giang Chi Châu: “Em còn tức giận sao?”
“Ừm….” Hạ Duy nghĩ nghĩ giây lát mới nói thêm, “Nhưng hình như đã đỡ hơn rồi.”
Dường như Giang Chi Châu nhìn thấy có hi vọng: “….. Vậy tối nay anh có thể về phòng ngủ chưa?”
Giang Di đứng trước cửa phòng của cô bé, vừa hồi hộp lại vừa tò mò ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Hạ Duy nhìn Giang Di: “Con có muốn bố về phòng ngủ không?”
Giang Di nhanh chóng gật đầu: “Muốn ạ, mẹ đừng giận nữa nha.”
“Được.” Hạ Duy nhìn Giang Chi Châu, “Nể mặt con gái, thời gian phạt sẽ rút ngắn lại, nếu như còn có lần sau thì….”
“Tuyệt đối sẽ không còn lần sau nữa.” Giang Chi Châu cắt ngang, lần này đã đủ để anh khắc cốt ghi tâm suốt đời rồi.