Hai kẻ bên cạnh không đợi được tiéng cô gái tóc dài khóc rống cầu xin tha thứ, ngược lại là anh Tráng ca như thể phát điên mà lăn lộn trên mặt đất, trong miệng còn nói linh tinh, cũng bị dọa cho nhảy dựng, lại thấy cực kì buồn cười, nói: “Anh Tráng, anh làm sao vậy hả? Anh Tráng có phải anh uống đến ngu rồi hay không?”
“Ha ha anh Tráng nhìn là biết anh uống say rồi, nào có người cắn anh chứ, căn bản là không có người. . . Nào nào nào, chúng ta đi quay video lại nào.”
Hai tên đồng bạn nói mãi liền lấy điện thoại di động ra nhắm ngay anh Tráng còn đang lăn dưới đất khóc rống cầu xin tha thứ, một bên ghi hình một bên hi hi ha ha nói không ngừng. Còn nói sáng mai liền đưa cho anh Tráng xem lại, còn muốn phát lên mạng, để mọi người cùng xem cho vui. Say rượu say thành như vậy cũng không có ai đâu.
Nhưng mà bọn họ nói mãi, liền thấy bàn tay anh Tráng vẫn luôn duỗi giữa không trung kia đột nhiên chảy ra máu màu đỏ tươi, máu này thuận theo mu bàn tay chảy xuống, trực tiếp chảy vào trong ống tay áo anh Tráng, làm ướt cả quần áo, dính nhơm nhớp dán lên người hắn. . .
Anh Tráng vốn đang lăn lộn trên mặt đất, lúc này cũng mở to hai mắt nhìn đầy mặt hoảng sợ, vẻ mặt không dám tin. Đừng nói anh Tráng sợ đến mồ hôi lạnh ròng ròng nước mắt rơi đầy mặt, chính là hai tên ghi hình bên cạnh lúc này cũng nhận thấy được sự tình không thích hợp. Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, chằm chằm nhìn kỹ lại, vừa nhìn, liền phát hiện chỗ chảy máu kia thật sự giống như dấu răng bị người cắn đi ra vậy. . .
Dấu răng?
Hai người chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, không kìm lòng nổi sau lui lại mấy bước, hoảng sợ trừng to mắt liếc nhau, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết, thế mà lại thật sự chảy máu, con mẹ nó, nơi đó rõ ràng không có người mà!”
“Sẽ không phải là có quỷ thật chứ?”
Đang nói, đột nhiên cảm giác bả vai mình bị người vỗ một cái, hai người cả người chấn động, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, răng nghiến kẽo kẹt, cứng ngắc xoay cổ quay đầu nhìn lại, lại thấy phía sau không có một bóng người. . .
“Á á á á—— cứu mạng! Có quỷ!”
Hai người không quan tâm, co cẳng bỏ chạy, hận không thể lập tức biến mất tại chỗ!
Bọn họ một bên chạy một bên quay đầu lại, trong thoáng chốc nhìn thấy bóng dáng cô gái tóc dài kia chậm rì rì đi xa. Mà bên cạnh cô gái tóc dài, tựa hồ còn có vài bóng người mơ hồ, một người đàn ông trong đó nghiêng đầu quay lại, gương mặt trắng bệch cứng ngắc kia nhìn bọn hắn chằm chằm, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hắn thậm chí còn hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay, mau tới đây, mau tới đây, mau tới. . .
Hai tên lưu manh biết chính mình gặp phải quỷ, sợ tới mức run lên té ngã trên đất, lại vội vã bò dậy lăn lóc chạy trốn. Lúc này lại không dám quay đầu nhìn thêm nữa, lúc này ai còn đi quan tâm anh Tráng đáng ghét kia còn sống hay đã chết chứ?
Chạy là chạy, nhưng cũng một đêm không được yên ổn, không chỉ đem video ra xem, còn cứ nghĩ ngợi đến mấy cái bóng kỳ quái kia, cuối cùng hai tên lưu manh dứt khoát đem video phát lên Tieba sự kiện thần quái, nói bọn họ gặp được quỷ!
Này video còn hot một phen trong phạm vi nhỏ, dù sao người đàn ông trong video khóc đến thảm thiết, sợ tè ra quần, mu bàn tay đột nhiên chảy máu thoạt nhìn cũng rất có sắc thái thần bí, khiến không ít cư dân mạng sôi nổi bàn tán.
“Các cậu trình diễn cũng ổn đấy, sao không đi làm diễn viên đi?”
“Ha ha ha cười chết tôi, vết thương kia các cậu hóa trang cũng không tệ lắm, không làm diễn viên liền làm nhân viên hoá trang đi.”
“Đậu má cái video đáng sợ thế, tôi nhìn thấy có cái bóng người đàn ông luôn cắn tay người kia, bên cạnh hình như có vài bóng người mơ hồ đang đứng nữa. . . Tôi không nhìn lầm chứ?”
“Trên lầu là thuỷ quân không giải thích.” * trên lầu là chỉ cmt trước, thủy quân là acc được thuê để tương tác bài viết tạo độ hot và dắt hướng dư luận)
“Chủ post, các cậu có phải làm chuyện xấu gì đó mới rước lấy quỷ quái trả thù hay không? Quỷ nếu thật muốn giết cậu thì cắn tay cậu làm mọe gì? Bọn họ khẳng định trực tiếp cắn đứt cổ các cậu luôn! Các cậu còn có cơ hội ở đây đăng bài chắc? Chính mình làm cái gì không tự ăn năn hối lỗi đi sao?”
Ông Vương chính là rất thông minh, không hề bị bề ngoài mê hoặc, con quỷ kia cắn tay không cắn cổ liền chứng tỏ không muốn cho hắn chết, không chừng chính là làm ra chuyện gì chọc tới con quỷ kia.
Lời này khiến hai tên lưu manh đăng bài hoảng sợ, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ trêu chọc cô gái tóc dài kia sao? Phải rồi, lúc cuối cùng chạy đi, bọn họ cũng nhìn thấy bên người cô gái tóc dài có vài bóng người như ẩn như hiện.
. . . . .
Ngày kế, Tịnh Hành cùng Tịnh Không xuống núi một chuyến.
Tịnh Không nói: “Người nhà họ Dư nói lão gia tử nhà bọn họ chết không nhắm mắt. Hôm qua ban đêm còn trực tiếp từ trong quan tài bật người dậy, ánh mắt trợn lớn, dọa bọn họ sợ tới mức cả đêm không dám ngủ, cho nên mới muốn mời sư phụ đi siêu độ.”
Nhưng sư phụ nói ông đã tám mươi chín tuổi, cần nghỉ ngơi thích hợp, không thể mệt nhọc, nếu sinh bệnh còn phải tĩnh dưỡng. Ông không đi được, để Tịnh Hành mang theo Tịnh Không hai huynh đệ cùng đi.
Tịnh Không tuổi còn nhỏ, giống Tịnh Hành đều là đứa bé sư phụ nhặt về từ đống rác. Cậu trời sinh tính tình nghịch ngợm lại đơn thuần, không đủ trầm ổn, lúc này cẩn thận đi theo phía sau sư huynh, nghi hoặc nói: “Sư huynh, huynh nói có phải nhà họ Dư có quỷ thật hay không? Nhưng đệ từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp quỷ bao giờ, vì sao sư huynh cùng sư phụ lại có thể nhìn thấy?”
Tịnh Hành mặt không đổi sắc, thong dong trấn định, nhìn là biết chính là một tiểu hòa thượng nghiêm cẩn, nói: “Đi rồi khắc biết.”
Tịnh Không ngoan ngoãn ồ một tiếng.
Chuyện Tịnh Hành là đệ tử của vị sư chủ trì chùa Bạch Ngọc ở trấn Bạch Ngọc cũng không phải bí mật gì, người nhà họ Dư nhìn thấy là Tịnh Hành mà không phải lão phương trượng đến, ít nhiều cũng có chút thất vọng. Nhưng Tịnh Hành cũng không kém, huống chi mấy năm nay muốn gặp lão phương trượng càng ngày càng khó, cho nên bọn họ cũng không biểu hiện ra nhiều bất mãn, nhanh chóng mời hai vị Tịnh Hành, Tịnh Không vào cửa.
Dư lão tam khuôn mặt nặng nề, đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói một lần, sau đó khẩn trương nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư phụ, ba tôi quan tài ông ấy đột nhiên bị đánh nghiêng, ánh mắt cũng mở ra còn động động nữa, là chính mắt tôi nhìn thấy, cậu nói. . . Có phải ba tôi chết không nhắm mắt hay không, còn hận tôi? Nếu không phải tôi lấy về bà độc phụ kia về, ba tôi làm sao lại chết chứ?”
Nói một hồi, ông ta liền khóc hu hu.
Tịnh Hành đi đến trước quan tài, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn mấy con quỷ ngồi trên dàn tế.
Ông Dư ngồi ở chính giữa, chỉ vào Dư lão tam vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bên cạnh ông Dư cũng ngồi mấy cô hồn dã quỷ, trong tay cầm một cái đùi gà lớn, trong đó còn có một cậu bé, lúc này cũng cầm cái đùi gà ngửi ngửi, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Tịnh Hành: “. . .”
Ông Dư cùng Tịnh Hành đối mắt: “. . .”
Cô hồn dã quỷ tránh ở phía sau ông Dư: “. . . Tôi, chúng tôi là khách thật đó, nhận lời mời tới đây, không đoạt không trộm, cậu không được bắt chúng tôi đâu đó!”
“Đúng đó tiểu sư phụ, chúng tôi cũng không làm chuyện gì xấu, tối hôm qua còn giúp lão Dư dọa Cung Tư Tư hiện rõ nguyên hình. Chúng ta cũng là quỷ tốt làm chuyện tốt đó, không làm chuyện xấu đâu.”
“Anh tiểu sư phụ, em chỉ muốn ăn cái đùi gà, đã lâu đã lâu lắm rồi em chưa được ăn đùi gà, anh đừng bắt em và mẹ được không?”
Tịnh Hành: “. . .”
Tịnh Không nhìn dàn tế, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh sao lại đứng thừ người ở đây? Nhìn thấy cái gì hay sao?”
Tịnh Hành nhìn sư đệ một cái, quay đầu hướng Dư lão tam nói: “Thí chủ, ông nếu có gì muốn nói, liền nói ra đi, cha của ông nghe thấy được.”
Dư lão tam sửng sốt: “Thật, thật hả?”
Tịnh Hành gật đầu: “Thật sự.”
Dư lão tam quỳ xuống đất khóc lớn, trong miệng nhiều nhất vẫn là xin lỗi, là hắn mắt mù lấy sai người, hại chết cha già trong nhà… Dư lão đại cùng Dư lão nhị cũng lại đây, tuy rằng cũng giận lão Tam, nhưng dù gì cũng là anh em ruột, biết lão Tam không có tâm tư xấu, sai cũng là ở Cung Tư Tư, liền bất đắc dĩ khuyên vài câu.
Ông Dư ngồi trên dàn tế nhìn một màn này, bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư phụ, còn nhờ cậu nói cho đứa con không nên thân này của tôi, việc này không phải lỗi của nó, để nó không cần quá mức tự trách.”
Tịnh Hành gật đầu, nói: “Thí chủ, nếu nguyện vọng còn lại đã xong, thời gian đến, liền đi tới nơi ông nên tới đi.”
Ông Dư cứng ngắc gật đầu nói: “Tôi hiểu mà, có điều tôi còn nợ ân nhân của tôi một bữa cơm, chờ tôi mời cô ăn cơm, nguyện vọng cũng coi như xong.”
Tịnh Hành nghi hoặc chớp mắt một cái, nói: “Ân nhân?”
Ông Dư nói: “Tiểu sư phụ yên tâm đi, chúng tôi không hại người.”
Ba anh em nhà họ Dư vừa nghe Tịnh Hành nói chuyện, liền cả kinh nói: “Tiểu sư phụ cậu đang nói chuyện cùng ai vậy? Có phải nói với chúng ta hay không. . .”
Tịnh Hành nói: “Các ông sắp có một vị khách quý đến thăm, các ông nợ cậu ấy một phần ân tình.”
Ba anh em nhà họ Dư càng kích động: “Khách quý? Khách quý nào? Tiểu sư phụ, có phải cậu nhìn thấy ba già nhà chúng ta hay không? Ông ấy trở lại rồi? Ông ấy có còn ở đây hay không? Chúng tôi có thể gặp ông ấy một lần hay không?”