Hình ảnh trước mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm Cố Phi Âm không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Từng mảnh ghép đã xuất hiện trong đầu cô giờ lại trùng khớp với những gì cô đang nhìn thấy? Vì sao chứ? Chẳng lẽ bây giờ cô đang nhìn thấy ký ức của chính mình hay sao? Nếu là vậy thì cô gái nhỏ lớn lên rất giống cô kia chính là bản thân cô?
Không thể nào…
Cô không nhịn được nhìn cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng trước mặt, kiên định lắc đầu. Tuy rằng cô và cô ấy rất giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Cho dù lúc cô làm quỷ hay làm người đều rất lợi hại.
Lúc thành quỷ cô còn từng cùng một con lệ quỷ gặm nửa hồn thể của nhau, ngay cả hình thể bản thân cũng không giữ lại được, thảm hại vô cùng. Cô phải trốn trong mộ vài tháng mới từ từ khôi phục lại, lúc ấy cô còn không dám ra khỏi mộ. Đến lúc thực sự đói không chịu được mới lén lút nhân lúc trời tối ra ngoài kiếm chút đồ ăn, cô không chỉ sợ gặp con quỷ khác mà còn sợ gặp hòa thượng xinh đẹp, dù sao cả hai đều không đơn giản. Cô ốm yếu như vậy mà gặp phải bọn họ phản kháng thì làm gì còn đường sống? Thật là vất vả mới chịu đựng được.
Còn lúc làm người tuy bị vài lần thất nghiệp, có lúc công việc lâm vào khó khăn tột cùng nhưng cô chưa từng khóc, mà cho dù có khóc thì cô cũng không yếu đuối nhu nhược như cô bạn này.
Cố Phi Âm cảm thấy chỉ là cô gái trước mặt rất giống mình, còn có quan hệ gì với mình không thì rất khó nói.
Cô còn đang nghi hoặc thì tình hình bên kia đã nguy hiểm như lửa sém lông mày.
Mẹ Cố vốn là định để cho con gái mang đứa trẻ vào trong núi giấu đi. Con dâu tiểu Dĩnh mới vừa sinh xong, thân thể còn rất yếu, chỉ sợ không đi được mấy bước. Bên ngoài binh hoang mã loạn, đối với cô ấy mà nói chẳng khác nào họa vô đơn chí. Bà muốn cho cô trốn vào hầm ở sân sau, trong hầm còn chút thức ăn và nước uống, đủ để cho cô ở trong đó vài ngày. Còn về phần bà, bà muốn dùng tất cả tài sản của Cố gia để đổi lại chồng và con trai mình— Câu nói chồng và con trai bà đã chết rồi kia bà không hề tin một chút nào. Cùng lắm là chồng bà lừa bà chạy trốn mà tìm lý do thoái thác thôi.
Nhưng mà tình huống bây giờ quá nguy hiểm, bà không nghĩ được nhiều. Bà kéo con gái qua địu đứa bé lên lưng con, rồi nói: “Âm Thanh, con là người lớn, cũng là cô rồi, con phải chăm sóc em bé đấy biết chưa?”
Cô gái nhỏ lau nước mắt, ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Mẹ, con có thể ở cùng mọi người không? Con sẽ nghe lời mà.”
“Con nghe lời mẹ, cùng chú Cố đi lên núi đi.” Hơn nửa số người trong thị trấn đã trốn lên núi, trên núi an toàn hơn nơi này rất nhiều.
“Mẹ!”
Chú Cố bên cạnh cũng thúc giục: “Mau lên, những người đó sắp đến rồi, nếu không đi thì muộn mất!”
Mẹ Cố nhanh nhẹn địu chắc đứa trẻ vào lưng cô con gái nhỏ, đẩy cô bé ra khỏi cửa sau. Nhưng mà thời gian không dư dả gì, nháy mắt, có người bên ngoài đã vọt vào, chúng ồn ào đá thúng đụng nia: “Người đâu, tất cả lăn ra đây cho tao!”
“Nghe nói Cố gia rất có tiếng tăm ở Cố Gia trấn, phu nhân của Cố gia này nghe nói vốn là thiên kim tiểu thư của tri huyện đại nhân, của hồi môn xếp đầy mấy xe ngựa, tìm được thì chúng ta giàu to!”
“Tất cả lục soát cho tao, cẩn thận vào, phải tìm cho ra bằng hết những thứ đó.”
“Đại ca anh đừng vội, chúng ta đã bắt được Cố Tiên Thanh và Cố Hướng rồi, Cố gia cùng lắm chỉ còn mấy người đàn bà trói gà không chặt, có thể làm được gì chứ? Cho dù không tìm thấy thì em cũng không tin bọn chúng không sợ chết, dám không nói cho đại ca.”
“Mày nói nhiều quá, đi, đưa Cố Tiên Thanh và Cố Hướng lại đây. Nếu đám đàn bà đó không chịu nói thì giết hết cho tao.”
Cố Tiên Thanh và Cố Hướng đã bị đánh mấy lượt, lúc này trên người đã chi chít vết thương, mặt mũi thì bầm dập không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, không còn chút sức lực nào. Lúc này hai người bị chúng kéo ra, trực tiếp ném xuống đất, mãi vẫn không ngóc lên nổi. Tiếp đó chúng dội một bát nước lạnh làm hai cha con Cố gia tỉnh lại.
Mẹ Cố sớm đã nghe thấy tiếng từ bên ngoài, bà bất chấp đẩy cô gái nhỏ ra ngoài cửa: “Âm Thanh, đi đi!”
Bà đóng sầm cửa lại, cài chốt cẩn thận, không màng đến tiếng kêu khóc của con gái nữa, xoay người chạy ra nhà chính! Bà bước đi vội vã, thấy chồng ngã trên mặt đất thì kêu lên, “Thả chồng và con trai tao ra, mày muốn gì tao cũng đưa hết.”
Cố Tiên Thanh và Cố Hướng vốn đang sợ hãi thoi thóp nằm trên mặt đất nghe thấy tiếng thì giãy giụa ngẩng đầu lên. Hai người vốn đã dửng dưng đối mắt với sống chết nhưng một khắc nghe thấy tiếng mẹ Cố thì hoàn toàn sụp đổ. Vì bị bịt miệng nên hai người chỉ có thể nghẹn ngào rên rỉ, giống như đang nói, sao bà chưa đi? Không phải bảo mọi người đi rồi sao? Vì sao bà lại không đi?
Mẹ Cố lắc đầu, bà không thể đi, bà không thể bỏ mặc chồng và con trai mình được.
“Tao biết chúng mày muốn tiền, tao có thể cho chúng mày. Nhưng tao mong chúng mày hãy tha cho chồng con tao, tha cho người trong thị trấn chúng tao…”
Những tên đạo tặc bật cười ha hả, gương mặt ngăm đen tràn đầy ác ý: “Mày đã là tù nhân mà còn dám bàn điều kiện với chúng tao?”
Trước lúc bọn chúng tới đã phóng hỏa một phen, còn tung tin muốn huyết tẩy Cố Gia trấn, thật ra là chỉ muốn chọn mấy nhà giàu có tiền mà xuống tay, còn những kẻ nghèo hèn khác thì ai quản chứ? Thứ chúng hứng thú không phải là giết người làm vui, mà là tiền tài.
“Của hồi môn của tao giấu ở đâu chỉ có mình tao biết.” Mẹ Cố ho khan vài tiếng, nhìn bà có vẻ đúng là người phụ nữ mẫu mực của gia đình, “Bây giờ binh hoang mã loạn, làm gì còn ai giấu đồ trong nhà nữa?”
Vừa nói xong, quả nhiên đối phương hơi chần chừ, vẻ mặt nghi hoặc. Mẹ Cố vừa mừng thầm nói có cơ hội thì tên thủ lĩnh đám đạo tặc lại kề dao vào cổ Cố Tiên Thanh: “Nếu mày dám không nói thì tao sẽ giết nó ngay lập tức!”
Sắc mặt mẹ Cố trắng bệch, tí nữa thì ngất xỉu, cuối cùng phải cố nhịn không thất thố ngay tại chỗ. Tuy rằng bà đã theo cha mình gặp không ít chuyện trên đời, cũng đã đọc rất nhiều sách vở giáo lý, nhưng bà chưa từng gặp ai muốn giữ tiền mà không muốn mạng, càng chưa từng tiếp xúc với loại vô lại thế này. Nhất thời, bà sợ đến mức cơ thể run bần bật.
“Mày không được làm thế!”
“Không được làm thế? À, giết người đàn ông của mày, còn cả con trai mày. Mày dám kéo dài thời gian một khắc thì tao sẽ giết một người!”
Mẹ Cố bị lời nói điên cuồng làm cho tức giận đến không thở được, bà cố kìm xuống: “Nếu chồng và con trai tao chết thì tao đi bồi bọn họ ngay, mày đừng mơ lấy được thứ gì. Cái mạng rách của tao chết lúc nào mà chẳng được?”
Đối phương nói: “Được thôi, tao muốn xem xem mày lợi hại hay là tao lợi hại đấy, vậy tao giết một tên trước nhé, mày muốn chồng mày hay con trai mày chết trước? Thế nào, không dám chọn à? Thế thì tao chọn nhé, giết con trai mày trước đi, thế nào?”
Dứt lời, một gã đàn ông bặm trợn đi đến bên cạnh Cố Hướng, trên nòng súng của hắn còn dính máu, hàn khí ngút trời, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác không rét mà run.
Người đàn ông kia ra lệnh một tiếng, họng súng đen như mực không chút lưu tình nhằm thẳng vào Cố Hướng. Cố Tiên Thanh trợn mắt trừng trừng, giãy giụa muốn bò khỏi mặt đất nhưng trên người ông có vô số vết thương, đừng nói đứng lên, ngay cả cử động cũng khó khăn.
Mẹ Cố cũng lảo đảo suýt ngã, cuối cùng bà không nhịn được hét lớn: “Dừng tay! Dừng tay!”
Chuyện này tàn nhẫn hơn bất kỳ thứ gì trên đời, mẹ Cố dù có hiểu biết, có lý trí đến đâu nhưng sao mà lợi hại bằng bọn chúng được, sao mà bà có thể trơ mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết?
“Mày phải đồng ý với tao, sau khi lấy được tiền thì lập tức thả chồng và con trai tao ra rồi rời khỏi Cố Gia trấn.”
“Mày cứ giữ toàn mạng cho nhà mày đi rồi nói!”
…
Cố Phi Âm ở bên cạnh xem mà gấp gáp muốn chết, những tên khốn này rõ ràng là không có ý thả người, chúng chỉ cố bày ra kế sách tạm thời, sau khi lấy được tiền thì tất cả mọi người đều phải chết.
Cô tức giận đi lên vung mấy nắm tay vào mấy gã đàn ông kia, đáng tiếc chỉ đánh vào không khí. Cô lại lôi cẩu ông trời ra mắng mấy câu vẫn chưa hả giận, chỉ có thể rầu rĩ ôm cánh tay bay bên cạnh, tức giận đến độ linh hồn cô sắp bay ra đến nơi rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại? Phương pháp tra tấn của cẩu ông trời đúng là nhiều vô kể.
Trong lúc cô tức không chịu được thì bên kia đã lấy được chỗ giấu đồ, trên mặt tràn ngập vẻ đắc ý. Mẹ Cố lao tới bên cạnh Cố Tiên Thanh, nhìn người ông đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, cuối cùng không nhịn được thương xót mà bật khóc. Bà tháo miếng vải bịt miệng chồng xuống, nói: “Không sao rồi, chúng ta không— Đoàng!
Một tiếng súng vang trời, thanh âm của mẹ Cố cũng nghẹn trong họng, máu từ huyệt thái dương bà tuôn ra như suối, mắt bà mở lớn, trong mắt còn lấp lánh nước, bà cứ thế ngã xuống.
Hốc mắt Cố Tiên Thanh như muốn nứt ra, ông giãy giụa bò qua: “Huệ Huệ!”
Huệ Huệ là nhũ danh của mẹ Cố. Bình thường Cố Tiên Thanh là người cẩn trọng thanh tao, luôn coi trọng thân phận và lễ nghĩa, ông rất ít khi gọi cái tên này của bà, cùng lắm chỉ gọi là phu nhân. Bây giờ ông buột miệng gọi ra như thế, chứng tỏ trong lòng sớm đã rối loạn.
Cố Hướng ê a kêu, đôi mắt đỏ au, nhìn gã đàn ông kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!
Nhưng nháy mắt sau, hai tiếng súng liên tiếp lại vang lên.
…
Cô gái nhỏ liều lĩnh chạy quay lại, thấy mẹ mình ngã xuống, cha chết, anh trai cũng chết, trên mặt đất có rất nhiều máu, đâu đâu cũng là máu, máu chảy thành sông, còn có rất nhiều người cười hihi haha.
“Mấy kẻ không có giá trị đó phải giết hết, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Lấy được số tiền này, bọn chúng cũng đủ tiền mua vé tàu ra nước ngoài, hơn nữa đến lúc đó vẫn còn rất nhiều tiền. Thói đời đảo điên, trời cao biển rộng chẳng phải mặc sức cho chúng bay sao?
Cô gái nhỏ choáng váng, ngây ngốc sững sờ. Cô tròn mắt nhìn người mẹ mới vừa nói chuyện với mình, máu nhuộm khắp mặt mũi bà, đôi mắt cũng không hề chớp, không hề có sức sống. Cha cô và anh trai nằm bên cạnh, trên người toàn là vết thương, cô chấn động, cơ thể không nhúc nhích được.
Nhóm đạo tặc vốn đang sục sạo tìm vàng bạc châu báu, không biết là ai quay đầu nhìn qua thì thấy một cô gái trẻ đứng cách đó không xa. Ánh mắt hắn lộ ra tà niệm: “Ở đó có một cô gái trẻ! Có vẻ mới có mười lăm mười sáu, chắc chắn là chưa chạm vào đàn ông, chi bằng…”
“Được rồi được rồi, lấy được tiền thì nói tiếp. Chờ lúc có tiền thì muốn phụ nữ dạng nào chẳng được? Cẩn thận đêm dài lắm mộng, xong việc rồi thì lượn nhanh, không khéo phải ở lại chỗ này thì xong đời! Chỉ có nước mục xương trong tù!”
“Vậy làm sao bây giờ? Thả nó đi à?”
“Giết!”
…
Cô gái nhỏ bỏ chạy thục mạng, cơ thể cô gầy yếu mảnh mai, cô không nghĩ được gì, chỉ biết phải bỏ trốn, cô không thể chết được.
Nhưng sức cô làm sao mà đọ nổi với mấy người đàn ông to cao lực lưỡng, cô chạy được một đoạn đã thấy những người đó đuổi đến, họng súng đen như mực nhắm thẳng vào lưng cô. Cô rẽ sang trái, trốn dưới một thềm đá.
Nhưng người phía sau đã tới.
Cô không còn đường trốn nữa.
Cô rúc vào góc tường, đôi mắt đỏ au mở trừng trừng, điên cuồng phẫn nộ nhìn bọn chúng, giống như một con sói nhỏ bị chọc giận.
“Là chúng mày giết cha mẹ tao, giết anh trai tao, tao phải giết chúng mày! Tao có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho chúng mày!”
“Tao có biến thành quỷ cũng sẽ khiến chúng mày chết không có chỗ chôn!”
“Tao biến thành quỷ…”
“Đoàng—-“
…
Cố Phi Âm chạy theo cô gái nhỏ, cô trơ mắt nhìn cô ấy bị một súng xuyên thủng đầu, ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tường không một tiếng động.
Nhưng dù cơ thể cô bé cứng đờ thẳng tắp thì đầu vẫn không gục xuống, đôi mắt vẫn trừng lớn, giống như chết rồi vẫn nhìn bọn chúng. Máu từ khóe mắt chảy ra như người chết rơi huyết lệ…
Cảnh tượng quỷ dị làm mấy gã đàn ông không khỏi run cầm cập, tuy chúng đã giết không ít người nhưng cảnh tượng như vậy thì mới gặp lần đầu, cảm giác vô cùng khiếp đảm.
“Đi thôi, còn nhìn gì nữa, không muốn ra nước ngoài à?”
“Mau đi thôi!”
Đoàn người vội vàng rời đi, không dám quay đầu nhìn lại lần nào.
Cố Phi Âm ôm đầu, lảo đảo ngã xuống đất. Không hiểu sao rõ ràng là cô gái kia bị bắn vào đầu nhưng đầu cô lại đau đến thế, còn khó chịu hơn cả bị gặm mất một nửa thân thể. Nhưng không phải cô đang nằm mơ sao? Sao trong mơ lại đau thế được, sau đau thế mà cô vẫn chưa tỉnh lại?
Cô thống khổ quay cuồng trên mặt đất, cổ họng phát ra những tiếng gào thét, giống như làm như vậy thì cô sẽ bớt đi một phần đau đớn.
Cô đang kêu gào thì đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cô ngẩng đầu, tiếng khóc phát ra từ sau lưng cô gái kia, là em bé đó?
Đúng lúc này, cô thấy một quỷ ảnh bay ra từ thân thể cô gái kia, oán khí ngút trời, đôi mắt nó đỏ bừng, huyết lệ chảy ra từ hốc mắt. Nó bay đi bay lại giữa không trung, móng tay vừa nhọn vừa dài, màu xanh đen.
Cố Phi Âm kinh ngạc nhìn nó, lệ quỷ?
Chỉ là cẩu ông trời, sao đầu cô còn đau như thế?
Cô đi theo hồn ma của cô gái nhỏ, nhìn cô lao tới đám đạo tặc kia, xuất quỷ nhập thần dùng bàn tay xanh đen giết sạch sẽ cả đám người đó.
Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên, sáu tên…
Giết một tên, cô ăn một tên, những hồn phách vừa lìa đời đó bị cô ngấu nghiến ăn sạch. Cô máy móc nuốt, giống như không có giới hạn. Khoảnh khắc bị cô cắn xé nuốt vào bụng, những hồn phách đó còn khóc lóc xin tha.
“Cứu mạng, cứu mạng với!”
“Tha cho tôi, xin ngươi tha cho tôi…”
“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi!”
Không một tên nào may mắn thoát được.