Nhưng vì để cho mọi người rõ ràng, cũng nên kể đơn giản tình huống sau đó đi: chị của đại thẩm cầm lấy dao phẫu thuật của tôi, bắt đầu đuổi giết đại thúc, nói là muốn đem gốc rễ gây tội ác của ông ta chặt xuống. Đại thúc bị dọa đến nỗi chạy như bay trên hành lang bệnh viện, phần tóc chung quanh đỉnh đầu bị hói giống như được làm ảo thuật, lăng loạn trong gió.
Giờ khắc này, tốc độ của đại thúc có thể so với vận tốc ánh sáng, dựa theo thuyết tương đối của Albert Einstein, ngay lập tức có thể xuyên qua thời không gặp Hán Vũ Đế rồi cả hai rủ nhau tới núi Brokeback chăn cừu[1].
Viện trưởng của chúng tôi đứng ở trước văn phòng, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, dường như có suy nghĩ gì nói: “Ôi chao mẹ của tôi ơi, cái đứa nhỏ này lặc, chạy trốn nhanh cái mau, lặc nếu tham gia thế vận hội Ô-lym-pic năm ngoái, tuyệt đối có thể chạy thắng cái tên Usain Bolt gì đó đen thủi đen thui không thua gì nồi lẩu Tể Nhi tát[2].” (*)
Tiếp theo, tất cả người ở bệnh viện chúng tôi đều duỗi thẳng cổ, nhìn bốn người kia dần dần thu nhỏ, thu nhỏ, trở thành một điểm nhỏ run run, đến lúc biến mất.
Tôi, trong lòng, vô hạn, ngơ ngẩn.
Khó lắm mới có được một vở kịch hay a, như vậy liền kết thúc, aizzzz…
Xong sau, bắt đầu tiếp tục công tác, một bà mẹ cùng đứa con trai mười bốn mười lăm tuổi đi đến, nói muốn cắt bao da (cắt bao quy đầu).
Tôi miễn cưỡng giương mắt, vừa nhìn thấy bé trai này, ánh mắt nhất thời “Sưu sưu” phát ra tinh quang, độ sáng kia, y chang Ultraman phát ra nhãn quang tuyến đánh bại kẻ thù[3].
Tiểu chính thái non mơn mởn a, ánh mắt mươn mướt, làn da mươn mướt, đôi môi mươn mướt, nhưng lại hơi hơi cúi đầu, tránh ở sau lưng mẹ, một bộ dạng thẹn thùng.
Tôi nước miếng nhất thời chảy ba ngàn thước, giống dâm ma lạc cửu thiên (dâm ma lạc lên thiên cung).
“Bác sĩ? Ngươi không sao chứ?” Bà mẹ nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi Hàn Thực Sắc là ai a, lập tức đem nước miếng hút vô, thanh thanh hắng giọng, dời ánh mắt, bày ra tư thái chuyên nghiệp, nói: “Nga, hiện tại có thể làm.”
Tiểu chính thái kia phỏng chừng là đã phát hiện ra bản chất tà ác của tôi, ngượng ngùng đối mẹ của nó thì thầm nói: “Mẹ, đổi bác sĩ nam đi.”
Trong lòng tôi cười hắc hắc, tiểu chính thái, ngươi có điều không biết a, bệnh viện của chúng tôi cái gì không nhiều, chứ Gay thì nhiều, bị đại hôi lang chà đạp, còn không bằng ngươi bị sói mẹ tôi đây chiếm tiện nghi đâu.
Bà mẹ an ủi nói: “Đừng sợ, bác sĩ nữ cẩn thận, kiên nhẫn, động tác cũng ôn nhu, tuyệt đối không có việc gì.”
Đáy mắt tôi hiện lên một tia dâm quang, người mẹ này, đây chính là ngươi đem con trai bảo bối của chính mình đưa lên, ta đây liền không khách khí.
Vì thế, tôi để người mẹ đi đóng tiền viện phí trước, sau khi đem hóa đơn viện phí trở về, tôi sẽ phẫu thuật cho tiểu chính thái.
Chờ bà mẹ kia vừa đi, tôi bật người chụp lấy điện thoại, gọi tới hai đứa nữ bác sĩ cùng làm việc tại bệnh viện nam khoa này — Nguyệt Quang và Quỳ Tử.
Nguyệt Quang là một tiểu mỹ nữ thuộc loại hình bỏ túi, cái mũi nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, trưởng thành với khuôn mặt baby. Đứa bé này cùng tôi đồng bệnh tương liên, cũng là bị người nhà độc hại, bị đưa đến nơi này. Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời chính là hy vọng có thể bị một tên đẹp trai giống Ngô Ngạn Tổ hạ gục, sau đó ooxx, chú ý, không phải một vòng ooxx, là vòng đi vòng lại ooxx, một đêm bảy lần ooxx. Bất quá nói đi nói lại, có người phụ nữ nào không hy vọng đâu? Cô gái nhỏ này đặc biệt yêu thích hàng hiệu, mỗi tháng đều đem tiền lương tiêu hết, cho nên được gọi là Nguyệt Quang.
Mà Quỳ Tử là vì thích ăn hạt hướng dương nên được đặt biệt danh như vậy[3], con này là một mỹ nữ thuộc loại hình có khí chất, sớm đã bị một phi công đẹp trai lừa về làm vợ. Tuy rằng chồng đẹp trai, nhiều tiền cộng thêm biết quan tâm, nhưng bởi vì hàng năm không ở nhà, Quỳ Tử không khỏi tịch mịch, nhưng không có lá gan ngoại tình, đành phải chủ động xin đến bệnh viện nam khoa, mỗi ngày xem chim nhỏ của bệnh nhân, nhìn mơ (trái mơ) giải khát, an ủi nỗi khổ tương tư.
Ba chúng tôi, ở bệnh viện này nổi tiếng là “Dâm tặc Tam tỷ muội”, khẩu hiệu là “Có anh đẹp trai cùng hưởng, có anh xấu trai cùng đẩy”. Nói cách khác, nếu bệnh nhân đáng khinh giống như đại thúc thối tha hồi nãy, liền lập tức giả đau bụng, để cho ông ta đi tìm hai người còn lại khám bệnh. Nhưng nếu bệnh nhân là trai đẹp, ví như tiểu chính thái hiện tại trong lòng bàn tay tôi đây, vậy ba đứa cùng nhìn đã mắt.
Nguyệt Quang cùng Quỳ Tử vừa xuất hiện, tiểu chính thái giật mình cảm giác được không thích hợp, vội đứng dậy muốn đi ra ngoài tránh né, nhưng Nguyệt Quang nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái liền đem cửa đóng lại.
Lông mi xòe ra giống cây quạt của tiểu chính thái trên gương mặt trắng nõn chớp chớp, nước mắt lấp lánh dịu dàng, lúng túng nói: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì, ta sẽ kêu lên!”
Bởi vì chồng của Quỳ Tử đi công tác suốt mười ngày, nó đã là dục hỏa đốt người, hiện tại thấy tiểu chính thái non mềm nhéo một cái liền chảy nước, hoàn toàn lộ ra bản chất sắc nữ, hoàn toàn không để ý hình tượng bản thân, nhe răng cười toe toét, ánh mắt lóe dâm quang, nuốt nước miếng, từng bước từng bước đi tới: “Ngươi kêu a, ngươi kêu a, ngươi hôm nay chính là kêu vỡ cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi.”
Tiểu chính thái chậm chậm lui về phía sau, lệ thấm ướt lông mi, chóp mũi đỏ đỏ, rất là đáng yêu, hắn nói: “Mẹ của ta… ở bên ngoài… các ngươi không thể làm bậy.”
Tôi hút nước miếng không ngừng chảy ra, từng câu từng chữ nói: “Đáng tiếc, hiện tại người ở chỗ đóng tiền viện phí rất nhiều, chờ khi mẹ ngươi trở về, hết thảy đều đã quá muộn.”
Tiểu chính thái nước mắt lập tức tràn mi, hắn cắn đôi môi mươn mướt, trên mặt tràn đầy kinh hoàng. Từng bước lui về phía sau, ai ngờ không thấy đường, cái mông đụng vào giường phẫu thuật, bởi vì quán tính mà ngã xuống trên đó.
Kết quả là, ba con sói mẹ, nhảy lên nhằm phía tiểu chính thái, một con chế trụ tay hắn, một con bắt lấy chân hắn, còn có một con lo chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Tiểu chính thái đã tuyệt vọng, nhắm mắt lại, hàm răng cắn đôi môi mươn mướt tạo ra một vết lõm nho nhỏ, mà thân thể mảnh khảnh cũng run run: “Ta sợ đau… Xin các ngươi… Dịu dàng một chút.”
Bốn phía xung quanh hắn, ba vị sắc cô mị hoặc cười điên cuồng, sau đó, ma thủ duỗi ra hướng về phía quần của hắn…
Chờ bà mẹ kia trở về, dâm dục của chúng tôi đã thỏa mãn, mà bao da của tiểu chính thái cũng đã cắt xong, quan trọng nhất là, nước miếng của bầy sắc nữ đã lau khô.
Tôi khôi phục lại thành một người bác sĩ nghiêm túc, có đạo đức, có kỷ luật, giảng giải những điều cần chú ý cho bà mẹ kia.
Bà mẹ kia thấy tôi làm việc nghiêm túc như thế, quan tâm tới sức khỏe chim chóc của con trai của mình như thế, liền không ngừng nói lời cảm tạ, khen tôi là một người bác sĩ tốt, đồng chí, chỉ thiếu trao tặng tấm bằng khen nữa thôi.
Nhìn ánh mắt đần độn của tiểu chính thái lúc rời đi, trong khoảnh khắc đó, lòng tôi sinh áy náy.
Bất quá, một phút đồng hồ sau, lúc Quỳ Tử gọi điện thoại kêu tôi tới phòng của nó, nói lại có một gã con lai đẹp trai sa lưới. Áy náy của tôi nhất thời tan thành mây khói, lập tức cùng Nguyệt Quang đồng thời thí điên thí điên (vui vẻ) chạy tới phòng của nó, chuẩn bị dùng tay của mình, đem sự nghiệp chà đạp trai đẹp tiếp tục phát triển.
Hai cặp giày cao gót giậm “Thùng thùng thùng thùng” trên hành lang bệnh viện, ở phía sau, cửa văn phòng viện trưởng lại lần nữa mở ra, tiếng thở dài của lão nhân gia theo trong gió bay tới: “Lặc hai cái tiểu muội muội nga, tố móng vuốt thật đáng sợ tát, chạy xiên xiên như bay tử, về sau lang làm sao gả được đi ra ngoài, aizz.”(*)
Chỉ một ngày ngắn ngủn mà liên tục tàn hại hai trai đẹp loại hình bất đồng, Tam tỷ muội dâm tặc chúng tôi tâm tình vô cùng tốt, ăn cơm vô cùng ngon, tan tầm liền tới nhà hàng trước cửa bệnh viện, kêu một bàn đồ ăn lớn, ăn ngấu ăn nghiến.
Nguyệt Quang gắp một miếng thịt gà, vừa muốn đặt ở trong bát, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại đem thả lại trên bàn, nói: “Đúng rồi, ta nói cho các ngươi một chuyện.”
Tôi cùng Quỳ Tử kinh ngạc, phải biết rằng, trừ bỏ Ngô Ngạn Tổ, Nguyệt Quang yêu nhất là thịt gà a, luôn luôn cướp được là không buông tay, nhưng hiện tại nó cư nhiên buông xuống, có nghĩa là cái chuyện mà nó muốn nói cho chúng tôi nhất định là phi thường phi thường phi thường quan trọng.
Vì thế, tôi và Quỳ Tử phi thường giác ngộ ngầm làm công tác thỏa thuận với nhau, tự động đem lỗ tai để sát vào miệng nó, nói: “Nói đi, bọn ta đang lắng nghe đây, có phải không viện trưởng của chúng ta cùng chủ nhiệm có một chân? Ta sớm đoán được giữa bọn họ không trong sáng mà.”
Nguyệt Quang đẩy hai cái đầu của chúng tôi ra, nói: “Thứ nhất, ta muốn nói không phải cái này; thứ hai, ta trước sau tin tưởng, viện trưởng của chúng ta là tấm gương tốt trong giới y học của Trung Quốc.”
Đáng thương viện trưởng già thường xuyên bị chúng tôi ở sau lưng lấy ghép đôi với tất cả đàn ông từ trên xuống dưới trong bệnh viện.
Lúc chúng tôi đang ý dâm, viện trưởng già khi công khi thụ, mà đối tượng của chúng tôi bề ngoài lãnh khốc, nội tâm lẳng lơ – chủ nhiệm khoa dược, vẫn hễ thay ca là đến căng tin – vị đại sư phụ mặt mày bóng loáng.
Viện trưởng đáng thương a, tôi bi ai.
Quỳ Tử hỏi: “Vậy ngươi muốn nói cái gì a?”
Nguyệt Quang nói: “Ta muốn nói chính là, một vị đại soái ca ngày mai sẽ đến bệnh viện của chúng ta.”
Tôi cùng Quỳ Tử liếc nhau, tiếp theo tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Các ngươi khi nào thì trở nên bình tĩnh như thế?” Nguyệt Quang tò mò: “Bình thường không phải vừa nghe thấy từ ‘giống đực’ hormone liền tăng mạnh sao? Nói vậy, hai ngươi xuất gia, sao còn giành thịt gà với ta?”
“Chúng ta vẫn ăn mặn, nghe thấy cái chữ ‘giống đực’ này hormone vẫn tăng mạnh, nhưng chính là không tin tưởng lời của ngươi.” Quỳ Tử thật thà.
“Vì cái gì a?” Nguyệt Quang khó hiểu.
“Chẳng lẽ ngươi quên sự kiện Diệp Hà kia sao?” Tôi nhắc nhở.
Một ngày nửa năm trước, Nguyệt Quang mặt mày hồng hào tiết lộ cho chúng tôi tin tức một bác sĩ mới sẽ đến bệnh viện, là trai đẹp. Chúng tôi vừa nghe, nhảy cẫng lên, chỉ thiếu không nhảy trung tự vũ nữa thôi[4]. Phải biết rằng, ở bệnh viện của chúng tôi bác sĩ nam mặc dù nhiều, nhưng chất lượng không phải tốt lắm, hơn nữa đa số đều là kết bạn cõng nhau lên núi chăn cừu rồi, cho nên ba đứa chúng tôi đã tịch mịch thật nhiều năm.
Nghĩ đến có thể có một trai đẹp cùng chúng tôi sớm chiều ở chung, cùng chúng tôi ngày đêm đùa giỡn, nước miếng của chúng tôi như sóng biển Trường Giang bất tận.
Vỡ mộng là chuyện tàn khốc nhất trên thế giới, mà kế tiếp, chúng tôi lại trải qua chuyện như vậy.
Thấy một người bộ dạng không được đẹp lắm, mọi người liền thích nói hắn bộ dạng trừu tượng.
Nhưng mà, vị bác sĩ Diệp Hà này, bộ dạng phi thường phi thường phi thường cụ thể.
Bộ dạng của hắn, giống hà mã.
Đương nhiên, giá trị của đàn ông cũng không phải ở vẻ bề ngoài, nếu hắn có thể hài hước cởi mở, ăn nói dí dỏm, tri thức uyên bác, chúng tôi đây vẫn là rất là thích hắn đến.
Đáng tiếc, thằng nhãi này là cái đại sắc ma, tại bữa tiệc hoan nghênh, mượn rượu làm càn, cư nhiên nhéo mông Nguyệt Quang, sờ soạng tay Quỳ Tử.
Hai mắt tôi đỏ lên, tức giận đạp hắn dính tường.
Thật sự là khinh người quá đáng!
Ngươi nói ngươi muốn trêu ghẹo liền đồng thời trêu ghẹo ba đứa a, cư nhiên bỏ qua tôi chỉ trêu ghẹo hai đứa kia. Bị bỏ qua trắng trợn như vậy, tôi gọi là Hàn Thực Sắc tình hà dĩ kham (làm sao chịu nổi), không phải muốn bị đánh thì là cái gì!
Viện trưởng già của chúng tôi đến nay ký ức đối với tình cảnh ngày đó hãy còn mới mẻ: “Độc ác chết người a, nhìn cái kia Diệp Hà giống bùn như nhau kìa, ‘Bang’ một tiếng bị đạp dính lên tường luôn rồi, phòng đều rung động mạnh ba cái, độc ác chết người a!”