Ánh nắng chiều chiếu vào khe hở giữa cửa sổ, rơi xuống trên mặt đất vài vết loang lổ, bên trong phòng luyện dược lúc này, có hai người đối mặt với nhau, mắt trừng mắt, trong chốc lát một bầu không khí quỷ dị truyền vào bên trong.
“Khụ khụ.” Lão giả ho khan hai tiếng trước tiên, ánh mắt ai oán trợn mắt nhìn khuôn mặt của thiếu nữ còn lộ vẻ trẻ con ở trước mặt: “Nha đầu kia, sao con lại đến trễ như vậy? Để cho lão nhân ta chờ thật tốt!”
Khóe miệng khẽ nâng, mắt của Hạ Như Phong đánh giá lão giả nhếch nhác từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở trên bàn, nhìn qua đan dược bị bỏ đi và đan dược đã thành hình: “Có vẻ như người rất bận rộn?”
“Đó là trước khi con đến, giờ con đã đến rồi thì dù sao ta cũng phải tiếp đón đệ tử bảo bối của ta không phải sao?”
Đệ… Đệ tử? Lam Lâm vốn ở một bên yên lặng theo dõi nghe nói như thế trợn tròn mắt lên, biểu muội của Hạ Ngân Nguyệt lại là đệ tử của viện trưởng đại nhân, trời ạ, đây chính là tin tức vô vùng lớn! Chẳng trách viện trưởng đại nhân để cho Phí Lam chăm sóc Hạ Ngân Nguyệt, đây đều là nể mặt nàng.
Giữ rung động ở trong lòng, Lam Lâm định bỏ qua việc đưa chuyện này tuyên truyền ra ngoài, nếu như Hạ Như Phong muốn nhờ thế lực của viện trưởng, thì sẽ không tự mình khiêu chiến Cốc Tâm Nhi, nếu nàng làm như thế thì chứng tỏ từ đầu không định dùng tên tuổi của viện trưởng để áp chế người ta, nàng vẫn không nên xen vào việc của người khác.
Mặc dù Hạ Như Phong và Cốc Tâm Nhi đại chiến, Lam Lâm không ở bên cạnh, nhưng cũng biết được việc này từ trong miệng các đệ tử, bây giờ nghĩ lại, dường như chỉ có viện trưởng, một cường giả linh quân và luyện dược sư tứ phẩm cấp thấp mới có thể bồi dưỡng ra quái vật như vậy. Với lại, bởi vì nàng là đệ tử của viện trưởng, chẳng trách trên người có được đan dược tam phẩm cấp thấp.
Nếu như Thu Phong biết được kết luận trong lòng Cốc Tâm Nhi, chắc chắn sẽ gào to oan uổng, toàn bộ thành tựu của Hạ Như Phong từ trước đến nay đều không có một chút liên quan nào đến ông.
“Lam Lâm, ngươi đi xuống trước đi!” Ánh mắt nhìn lướt qua, Thu Phong vuốt chòm râu bạc phơ, nhàn nhạt nói.
“A, được, vậy viện trưởng đại nhân, ta cáo lui trước.” Lam Lâm sửng sốt, thu hồi tâm trạng lại, biết Thu Phong có chuyện muốn nói với đệ tử của mình, nàng cũng không thể ở đây làm phiền, cho nên nói xong lời này thì rời đi, nhân tiện đóng cửa phòng giúp Thu Phong, vì thế bên trong phòng luyện dược lại khôi phục yên lặng.
“Nha đầu kia, bây giờ cấp bậc linh sư của con đến bao nhiêu rồi?” Sau khi Lam Lâm rời đi, đôi mắt của Thu Phong híp lại, trong mắt hiện lên ánh sáng xảo quyệt như hồ ly, cười tủm tỉm nói.
“À, không cao lắm, mới chỉ là đại linh sư nhất cấp mà thôi.” Hạ Như Phong sờ mũi, mi tâm hơi nhíu, dường như rất không hài lòng với cấp bậc hiện tại của mình.
“Bịch.”
“Ầm.”
Thu Phong bị dọa đến đi một bước cũng không xong, buồn bực ngã trên mặt đất, sau đó nhanh chóng bò lên, trên đầu dính đầy tro bụi màu trắng, ông hung hăng liếc mắt nhìn Hạ Như Phong một cái, hung ác nói: “CMN, thời gian vài tháng, con từ linh sư đã nhảy lên đại linh sư, lại còn “Mà thôi” à? Không phải con cố ý làm lão nhân gia ta sợ chứ? Tức chết ta tức chết ta, tại sao lại không có sét đánh chết tiểu biến thái này.”
Chớp mắt, Hạ Như Phong chẳng biết tại sao lại bị mắng, không nói gì nhìn ông trời, thật ra nàng làm sao biết được, thiên phú ngày đó của nàng thật sự đã hù dọa Thu Phong, nghĩ ông sống nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp người biến thái như thế. Loại thiên phú này, vẫn còn là người sao? Ngay cả yêu nghiệt cũng đều thua kém sao?
Hơn nữa hai từ “Không cao lắm” và “Mà thôi” này, hoàn hoàn gây đả kích cho Thu Phong, cũng khó trách ông không chịu nổi kích thích này.
Nhưng mà với Hạ Như Phong mà nói, đại linh sư nhất cấp thật sự không cao lắm, bởi vì nàng dựa vào hỏa linh và đồ đằng thánh thủy nên mới đột phá đến đại linh sư, vì vậy quả thật nàng không hài lòng với cấp bậc này.
“Đúng rồi.” Trong mắt của Thu Phong hiện lên vẻ khó hiểu, khóe môi lại nở nụ cười như hồ ly: “Ha ha, ta lập tức mang con đi gặp lão gia hỏa kia, ai bảo lão gia hỏa kia ở trước mặt ta khen ngợi đệ tử của ông ta xuất sắc cỡ nào chứ, hừ, đệ tử của ông ta sao có thể sánh với đệ tử bảo bối của ta?”
Vểnh râu lên đắc ý, trên mặt của Thu Phong đầy tươi cười, không phải là ông đắc ý, nhưng dù ai có một đệ tử biến thái như Hạ Như Phong, cũng sẽ nảy sinh tâm lý khoe khoang.
Vì thế, Hạ Như Phong chưa kịp phòng bị đã bị Thu Phong lão nhân kéo đi mất, vì lúc này đang là gần tối nên phần lớn các đệ tử đã rời khỏi học viện, chỉ có rất ít người đang nhàn rỗi qua lại. Bởi vì quyền thế của Thu Phong cao, cho nên ngoại trừ một số người quyền cao chức trọng có thể gặp qua ông, thì người khác đều không biết mặt mũi của ông.
Cho nên, đến khi Thu Phong đi ngang qua bên cạnh bọn họ, thì những người đó cũng không biết, đó là viện trưởng đại nhân bọn họ tôn kính.
Công hội luyện dược ở vị trí trung tâm hoàng thành, người đến người đi, phồn hưng thịnh vượng. Bên ngoài công hội dùng bạch ngọc chạm trổ mà thành, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhũ trắng. Ở trước cửa công hội, giữa dấu hiệu hình tròn, có bức tranh dược đỉnh trên đầu này là biểu tượng của công hội luyện dược.
Đi vào công hội luyện dược, mùi thuốc xông vào mũi, cả tòa lầu nguy nga lộng lẫy, cả người các luyện dược sư mặc áo bào nhân công màu trắng vội vàng làm việc trong tay, song cảm giác có người xuất hiện, bọn họ đều nâng mắt nhìn qua. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng lôi thôi kia, vội vàng cúi đầu, nhìn không chớp mắt.
Sao lại là lão gia hỏa này? Vẫn nên chớ chọc vào ông, bằng không hội trưởng cũng không bảo vệ được bọn họ.
Là khách quen của công hội luyện dược, một số thành viên trong công hội sớm rõ hình ảnh lôi thôi tính khí táo bạo của lão giả này như lòng bàn tay, để cho bọn họ đi chọc vào ông ấy? Cho mười lá gan cũng không dám.
“Nơi này là công hội luyện dược sao?” Hai mắt của Hạ Như Phong đảo qua đại sảnh nguy nga lộng lẫy, ngón tay mảnh khảnh vuốt cằm, khẽ cười nói: “Ha ha, một tòa nhà thế này, thì đầu tư cũng không ít chứ?”
Bất kể là thành Phong Chi hay thành Lạc Phương, hoặc là công hội luyện dược ở dược thành, đều không có cách gì sánh với tổng công đoàn hoàng thành này, chẳng những không thể so sánh mà đây quả thực là kém rất nhiều.
Ngay tại lúc Hạ Như Phong đánh giá công hội luyện dược, một giọng nói sắc bén xen lẫn oán hận từ bên cạnh truyền đến: “Đồ nhà quê, không ngờ lại là ngươi? Không ngờ ngươi lại có lá gan đến công hội luyện dược này? Ngươi không biết công hội luyện dược là địa bàn của Cốc gia ta sao? Hừ, chỗ này cũng không phải loại người nhà quê như ngươi có thể đến.”
Khẽ nhíu mày, quay đầu lại, thì gặp một thiếu nữ đi về phía nàng, nàng ta nâng cằm lên cao, vẻ mặt kiêu căng, trong cặp mắt to xinh đẹp kia đầy căm hận sâu sắc.
“Cốc Tâm Nhi, ngươi lại ngứa da sao?” Con mắt của Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, giọng nói lạnh lùng nói ra.
“Ngươi…” Khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhi biến đổi, hai mắt hung ác lườm nàng: “Hừ, nơi này là công hội luyện dược, ngươi dám ở trong này ra tay, ta sẽ gọi người đuổi ngươi đi, người đến từ nông thôn quả nhiên đê tiện như thế, lại hồ đồ ở chung một chỗ với một tên khất cái.”
Cốc Tâm Nhi khinh thường nhìn qua viện trưởng Thu Phong, tuy nói nàng là trưởng nữ của Cốc gia, nhưng lại chưa từng gặp qua Thu Phong, vì vậy cũng không biết thân phận của người này, cho rằng đây là khất cái.
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, các luyện dược sư trong đại sảnh đều nhìn về phía nàng ta, dường như không thể tin được, còn có người dám nói chuyện với lão nhân kia như vậy, nàng ta ngại mình sống quá dài phải không? Cho dù là hoàng đế cũng đều cho ông năm phần mặt mũi.
“Khất cái? Ngươi đang nói ta sao?” Đôi mắt của Thu Phong nheo lại, trong mắt bốc lên hai đám lửa giận, một luồng điện nguy hiểm ở trên người ông phát ra: “Còn có, từ khi nào công hội luyện dược biến thành địa bàn của Cốc gia? Hả? Các ngươi đến nói cho ta biết? Đây là chuyện khi nào?”
Đôi mắt của ông lướt qua bốn phía, bị ánh mắt ông nhìn đến, mọi người đều cúi đầu, không nói ra một tiếng.
Thực lực của lão nhân này cường hãn là không sai, nhưng Cốc Tâm Nhi là người trong gia tộc của trưởng lão, hai phe đều không thể đắc tội, vậy thì để cho hai phe tự xử lý đi. Dù sao bọn họ không cường hãn như Thu Phong lão nhân, không có lá gan kia để đắc tội với Cốc gia.
“Ngươi chính là khất cái, ta nói cho các ngươi biết, nhanh chóng cút ra khỏi đây, bằng không, ta sẽ không khách khí với các ngươi.” Cốc Tâm Nhi luôn quen thói điêu ngoa, lại là ngực lớn ngu ngốc, căn bản chưa từng phát hiện điều kì lạ của những người còn lại, một tay chống nạnh, ngón tay chỉ vào Thu Phong, nước miếng suýt chút nữa bắn lên trên mặt của ông.
Vẻ mặt của Thu Phong càng tái mét, cơ thể tức giận đến phát run, đã bao lâu? Đã bao lâu không có ai dám nói với mình như thế? Nhớ lần trước có một tiểu tử nói với ông như thế, hình như bị ông phế đi hai chân, bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường đấy? Được, tốt lắm, ông sẽ để cho nàng phải trả giá đắt.
“A, đại sư, đại sư xin hạ thủ lưu tình!” Nam tử trung niên luôn ở bên cạnh xem cuộc vui, gặp chuyện không thể cứu vãn, vội vàng chạy ra, tốc độ quá nhanh khiến bước chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã trên đất: “Đại sư, đại sư hạ thủ lưu tình, nàng là người của Cốc gia đấy!”
Khí thế trên người chưa thu, uy áp thuộc về cường giả linh quân trực tiếp ép Cốc Tâm Nhi xuống đất, ông lạnh lùng nhìn nam tử trung niên chạy tới, khinh thường nói: “Cốc gia? Cốc gia là cái quái gì? Người dám ở trước mặt ta giương oai, đều đã chết hoặc là tàn phế.”
Nam tử trung niên lau mồ hôi trên trán, trong lòng mắng tổ tông mười tám đời Cốc Tâm Nhi một lần, nàng trêu chọc ai không chọc? Lại trêu chọc tôn đại phật này, chính lão tử của nàng đến đây, cũng không dám trêu chọc ông ấy!
“Không phải, đại sư, là hội trưởng, là hội trưởng ông ấy nghiên cứu ra phương thuốc bị rách kia…”
“Cái gì?” Nghe vậy, Thu Phong mới thu uy áp lại, trên mặt nhất thời mừng rỡ, nói: “Nha đầu, đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Đợi đến khi hai người rời đi, Cốc Tâm Nhi mới từ trên mặt đất bò lên, trên lưng của nàng đầy mồ hôi lạnh, mặt lộ vẻ hoảng sợ, thế nào cũng không ngờ rằng, khất cái lão nhân này lại cường đại như vậy. Thực lực như thế, có lẽ ở linh tướng đi? Hơn nữa nghe xưng hô của nam tử trung niên, vị khất cái này, hẳn là một vị luyện dược sư.
Hừ, thật không biết đồ nhà quê kia có vận cứt chó gì, lại nịnh bợ được một vị luyện dược sư, nhưng mà luyện dược sư thì thế nào? Chỉ cần ông ta ở trong công hội luyện dược, còn không tìm được phương pháp trừng phạt ông ta sao?
Vỗ xiêm y, nàng hung ác trừng mắt nhìn những luyện dược sư không ra tay cứu giúp kia, xoay người rời đi như một con chim khổng tước cao ngạo.
“Lão già kia, ngươi đang ở đâu? Nghe nói ngươi nghiên cứu ra phương thuốc bị rách, ơ? Mạc tiểu tử kia, ngươi đã trở lại!”
Thu Phong ở xa kêu lên tiếng lớn, giọng nói cao vút, đi đứng hùng hồn, bước nhanh về phía văn phòng hội trưởng. Sau khi hai người đi vào văn phòng, Thu Phong lại phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên. Bây giờ Hạ Như Phong mới thấy được, trong phòng trừ lão giả áo bào trắng sạch sẽ, dung mạo đoan chính, nét mặt rạng rỡ ra, thì còn có một vị nam tử trẻ tuổi.
Nam tử khoảng hai mươi tuổi gì đó, khuôn mặt khôi ngô, hai mắt có thần, khóe miệng nở nụ cười đầy mê người, ánh mắt lướt qua mặt Thu Phong thì dừng lại ở trên người Hạ Như Phong. Hắn hơi sửng sốt, nháy mắt với Hạ Như Phong.
Sờ mũi, Hạ Như Phong nghi hoặc đầy mình, nàng chưa từng gặp qua nam tử này, vì sao trông hắn như đã biết nàng?
“Ta nói ngươi lão gia hỏa này, suốt ngày đều như từ trong đám dân chạy nạn đi ra làm cái gì? Đến đến đến, lão già này, ta nói cho ngươi một chút về phương thuốc tàn phá kia…”
Ở lúc An Đức Lâm kéo Thu Phong thảo luận, nam tử đã đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, dùng đôi mắt trong veo đầy hứng thú nhìn chăm chú vào nàng: “Ta nghe nói, ngươi đã đến luyện dược sư tam phẩm cao cấp phải không?”
Sửng sốt một chút, mắt của Hạ Như Phong chợt lóe nghi ngờ sau đó lập tức biến mất, hội trưởng Thanh Điền biết mình là đệ tử của Thu Phong lão nhân, mà mỗi công hội luyện dược từng có phương thức liên hệ riêng, nói không chừng mình vừa rời khỏi dược thành, tin tức đã truyền đến tổng công hội luyện dược ở hoàng thành, là đệ tử của hội trưởng, hắn biết cũng không kỳ quái.
Dường như biết được Hạ Như Phong đã đoán ra, nam tử cười lớn hai tiếng, giọng nói phóng khoáng cởi mở: “Ha ha, cuối cùng ta cũng gặp được một luyện dược sư có thiên phú vượt qua sư đệ kia của ta, hắn cũng là một vị luyện dược sư tam phẩm cao cấp, nhưng hắn đã mười tám tuổi rồi.” Nụ cười trên môi nam tử càng phát ra mê người, có vẻ như tâm tình rất tốt: “Này, ngươi xem sư phụ của chúng ta quan hệ tốt như thế, chúng ta cũng kết nghĩa đi?”
“Hả? Kết nghĩa?” Đầu Hạ Như Phong bị nhiệt tình của nam tử làm cho choáng váng, trải qua hai đời, nàng chưa từng gặp phải lần đầu gặp nhau còn chưa nói được mấy câu, đã kết nghĩa với người khác.
Chỉ có điều, kết nghĩa, dường như cũng không tệ lắm.
“Được.” Khóe môi khẽ cong, Hạ Như Phong gật đầu đáp ứng, nam tử này nếu là đệ tử của bằng hữa của sư phụ tiện nghi kia, thì kết bái với hắn cũng không có việc gì, vả lại đại lục này, thêm một bằng hữu dù sao cũng an toàn hơn thêm một kẻ địch.
“Ha ha.” Nam tử lại cười hai tiếng lần nữa, tay lớn vỗ đầu Hạ Như Phong một cách ôn hoà: “Muội tử, về sau muội là muội muội của Mạc Trúc ta, yên tâm, nếu có người ăn hiếp muội, trở về nói với đại ca, đại ca sẽ báo thù cho muội, muội muội của Mạc Trúc ta, vốn là nên hưởng thụ yêu thương.”
Trong lòng ấm áp, Hạ Như Phong thật sự cảm thấy nhận biết đại ca này, dường như không tệ, nhất là thiên phú của đại ca này cũng vô cùng yêu nghiệt.
Linh tướng? Hai mươi tuổi đã là linh tướng? Nếu chưa gặp qua Dạ Thiên Tà, Hạ Như Phong tuyệt đối sẽ kinh sợ vì thiên phú của hắn.
“Cho nên nói, ngươi vẫn không thể giải quyết hoàn toàn thiếu sót của phương thuốc?” Ngay tại lúc này, giọng nói âm u của Thu Phong truyền đến, chỉ thấy vẻ mặt của ông không vui, dùng ánh mắt u oán kia trừng mắt nhìn An Đức Lâm. Làm hại An Đức Lâm cả người đều dựng thẳng tóc gáy lên, hung ác rét lạnh một phen.
“Ngươi lão gia hỏa này, ta lại không phải nữ nhân, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Xoa cánh tay, An Đức Lâm cảm thấy toàn thân nổi da gà, lão gia hỏa này, không chỉ tính khí nóng nảy, mà lại còn là người rất đáng ghét.
Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn qua, sờ mũi, đi đến bên cạnh Thu Phong, lấy tay chọc vào bờ vai của ông, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sư phụ, xảy ra chuyện gì? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ.”