Quyển 1 – Chương 90-1: Nghe nhiều sẽ quen thôi

Nghe nhiều sẽ quen thôi

Gió nhẹ mang theo cảm giác lành lạnh, thổi vào sự yên tĩnh ở trong học viện.

Đường nhỏ vừa trải qua một trận chiến đấu, mặt đất gồ ghê không bằng phẳng như là bị sét đánh qua.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở một nơi, nơi tràn ngập tro bụi đang tán đi, đá cuội rải ở trên đường dĩ nhiên bị đục một lỗ to, xung quanh hố là một mảng cháy đen, hai bóng dáng mơ hồ kia cũng dần rõ ràng.

“Đây….. Đây là có chuyện gì?”

“Hai bên đều bị thương, các nàng liều mạng lại có thể hai bên đều bị thương…”

Hai bóng dáng đập vào mắt đều chật vật không chịu nổi, mọi người trông thấy một màn kia, không nhịn được sợ hãi khâm phục ra tiếng, nhất là bộ dạng của Thượng Quan Tình, nếu như bình thường, có lẽ mọi người sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía nàng, nhưng bây giờ chỉ làm cho người ta cảm thấy kinh sợ.

Lúc này Thượng Quan Tình sao còn vẻ xinh đẹp cao ngạo như lúc đầu nữa?

Một bộ tóc đen bị đốt tỏa ra mùi cháy khét, nửa bên mặt cũng đen xì, áo trắng trên người rách nát không chịu nổi, lộ ra da thịt bên trong, lúc này làn da mềm mại kia như là bị lửa đốt vậy.

Trên bụng của nàng có vết côn rõ ràng, ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra oán hận mãnh liệt, há mồm nhưng lại phát hiện ngay cả khí lực nói chuyện cũng đều không có, hai chân mềm nhũn nửa quỳ ở trên mặt đất lạnh như băng.

“Khụ khụ.” Hạ Như Phong mở miệng, ho ra một ngụm máu tươi, chân của nàng cũng bắt đầu nhũn ra, ngay lúc suýt chút nữa ngã xuống thì một đôi tay lớn ôm vòng eo của nàng.

“Ngươi không sao chứ? Như Phong?” Giọng nói bên tai ôn hòa dễ nghe, xen lẫn một tia lo lắng.

Lắc đầu, dựa vào trên người của Dạ Thiên Tà, nàng cảm thấy toàn bộ lòng mình đều thả lỏng.

“Ta không sao.” Nói xong, vươn cánh tay, từ trong Linh Giới lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược trong suốt màu xanh vào lòng bàn tay, bàn tay đưa lên môi, đan dược rơi vào trong cổ họng.

Một dòng nước ấm chảy khắp ngực, cổ cảm giác bỏng rát đau đớn kia, cũng từ từ dịu xuống.

Mà Thượng Quan Tình là đệ tử của thập đại trưởng lão, sao lại không có đan dược phòng thân? Tuy hiệu quả của đan dược kia kém xa Tiểu Hoàn Đan của Hạ Như Phong, nhưng sau khi dùng xong nàng cũng có sức lực đứng lên.

“Hừ.” Giọng nói của Thượng Quan Tình vẫn lộ ra chút suy yếu, trong hai mắt đầy sát ý lạnh lẽo: “Hôm nay chúng ta không thể phân chia cao thấp, tháng sau ở trong học viện tỷ thí, ngươi có dám đấu lại một trận nữa với ta không?”

Không phân chia cao thấp? Những lời này của nàng làm cho những người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta.

Tuy hai người đều bị thương, nhưng người sáng suốt thì có thể nhìn ra là Hạ Như Phong cao hơn một chút. Nhưng Thượng Quan Tình lại nói, thực lực của các nàng không phân chia cao thấp? Định nói đùa sao? Từng gặp qua da mặt dày nhưng chưa từng gặp khuôn mặt dày đến trình độ này.

“Học viện tỷ thí?” Nhún vai, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà: “Học viện tỷ thí là cái gì?”

Hơi cười, Dạ Thiên Tà mở miệng giải thích nói: “Hàng năm, học viện đều phải tổ chức tỷ thí một lần, đệ tử bình thường và đệ tử Phong Vân phải tham gia, bằng không xử lý sẽ là đuổi học.”

“Nếu như thế, đến lúc đó thì tái chiến.”Lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tình một cái, miệng nàng bất giác nở nụ cười lạnh. Nếu không sử dụng Hỏa Linh, muốn đánh chết Thượng Quan Tình thì cũng rất khó khăn, như vậy, nàng lại đợi một tháng sau vậy.

Nàng tin một tháng sau, nàng có thể chỉ dựa vào sức lực của mình cũng một kích giết chết.

“Tà, chúng ta đi thôi!” Xoay người, mặt nàng quay về phía nam nhân tà mị miệng nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt kia đã khôi phục huyết sắc từ lâu.

Phía trên đỉnh núi, Ngũ trưởng lão nhìn chăm chú vào hai bóng dáng đã đi xa, khẽ nhíu mày: “Nha đầu kia rất mạnh, nàng còn mạnh hơn Thượng Quan Tình một chút.” 

“Cái gì? Không phải nàng liều mạng mới ngang nhau sao?” Tứ trưởng lão sửng sốt, thực lực của tiểu gia hỏa này còn mạnh hơn Thượng Quan Tình? Sao có thể chứ?

Cười khẽ, vẻ mặt của Ngũ trưởng lão đầy suy nghĩ sâu xa: “Cuối cùng không phải nàng bị Thượng Quan Tình gây thương tích, nếu ta nhìn không lầm, một chiêu công kích cuối cùng của nàng quá cường hãn, ngay cả chính mình cũng không hoàn toàn khống chế tốt, lúc đấy mới đả thương người, hơn nữa tự đả thương bản thân mình, mà cuối cùng ta còn cảm giác dường như nàng che dấu thực lực.” Che dấu thực lực? Ý nói là, nàng không dùng hết toàn bộ sức lực?

Tứ trưởng lão ngây dại, nếu thật sự là như thế, thiếu nữ này cũng thật sự rất biến thái: “Tiểu gia hỏa này thật không đơn giản!” Cuối cùng, Ngũ trưởng lão dùng một câu này để kết thúc cuộc đối thoại giữa bọn họ.

Ánh nắng mặt trời chiếu đầy phòng, ánh mắt của lão giả lôi thôi lếch thếch lướt qua trên người Hạ Như Phong, đứng ở bên cạnh nàng là nam nhân tà mị kia, không biết vì sao, ông cảm thấy nam nhân này không đơn giản.

Hơn nữa hắn là người thứ hai trừ Hạ Như Phong ra, không thể nhìn thấu thực lực.

“Sư phụ, con đến muốn hỏi người một chuyện.”

Giọng nói của Hạ Như Phong nhẹ như gió từ bên tai truyền đến, để cho ông kéo suy nghĩ lại, quay đầu, vẻ mặt cười tủm tỉm hỏi: “Nha đầu kia, có chuyện gì con cứ nói đi!”

“Sư phụ có biết chỗ nào ở Lâm Phong quốc có Mộc Linh không?”

“Mộc Linh?” Nhất thời sửng sốt, Thu Phong đầy nghi hoặc: “Con muốn Mộc Linh làm gì? Mộc Linh chỉ có Linh Sư hệ Mộc mới có thể hấp thu, là Linh Sư hệ Hỏa thì không thể hấp thu những thuộc tính khác.”

Đảo cặp mắt trắng dã, Hạ Như Phong có chút bất đắc dĩ sờ mũi: “Con có nói là con chỉ có thuộc tính Hỏa sao?”

“A?” Thu Phong ngơ ngác chớp mắt, đúng vậy, nàng quả thật chưa từng nói qua với mình chỉ có thuộc tính Hỏa, nhưng cũng không nói với ông nàng có song thuộc tính.

Thu Phong cảm giác rất đau xót, ông phát hiện mình không hiểu đệ tử này một chút gì, trên đời này, còn có sư phụ nào thất bại hơn ông không?

“Sư phụ, người đã biết con còn có thuộc tính Mộc, như vậy, có thể lấy ra Linh Kỹ hệ Mộc gì đó để cho con tu luyện hay không? Yêu cầu của con không cao, tùy tiện lấy ra mấy chục bản Linh Kỹ kim giai vậy là đủ rồi.”

“Cút.” Nghe thấy lời nói của nàng, Thu Phong không nhịn được hét lên một tiếng, âm lượng kia làm nhà gỗ bị chấn động run lên.

Mấy chục bản Linh Kỹ kim giai? Tùy tiện lấy ra? Còn không đòi hỏi cao? Con mẹ nó nàng cho Linh Kỹ kim giai là rau cải trắng sao? Tùy tiện mua là có?

“Nhưng mà, Linh Giới ngân giai hệ Mộc thì ta lại có.”

“A?” Hai mắt sáng lên, khuôn mặt của Hạ Như Phong cong lên mỉm cười: “Sư phụ, người cũng biết con muốn phát triển thế lực nên người có Linh Kỹ gì thì hãy lấy ra để cho con chép lại một phần. Đương nhiên, con có thể giúp người luyện chế nhiều đan dược ngũ phẩm để làm điều kiện trao đổi, thế nào?”

Dứt lời, đã thấy hai mắt của Thu Phong tỏa sáng, giống như là một con sói đói gặp một con thỏ trắng vậy, trong miệng suýt chút nữa chảy nước miếng. Ông hung hăng nuốt nước miếng, xoa bàn tay, nói: “Ha ha, vậy cảm ơn, cái khác ta không có, nhưng Linh Kỹ ngân giai thì rất nhiều, con muốn bao nhiêu thì ta có thể lấy ra bấy nhiêu.”

“Cái này phiền người tìm người đưa đến Hạ gia, để cho Thanh Nguyệt giúp ta sao chép một phần, đúng rồi, sư phụ, người thật sự không có tin tức của Mộc Linh sao?” Khẽ nhíu mày, đây mới là mục đích chủ yếu nàng đến đây. 

Có được Mộc Linh, không chỉ là nàng mà ngay cả thực lực của Mộ Dung Thanh Nguyệt đều có thể tăng lên một tầng.

Đến lúc đó, có cường giả Linh Quân, Hạ gia bọn họ mới có thể đứng vững ở Lâm Phong quốc.

Nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, ông mới nói: “Ta nhớ ra rồi, trước kia khi đi du ngoạn đại lục, trong Linh Thú Sơn Mạch chỗ biên giới giáp Lâm Phong quốc và Thương Lang quốc, từng nhìn thấy qua Mộc Linh, đáng tiếc ta là Linh Sư hệ Hỏa, không thể hấp thu Mộc Linh.”

Linh Thú Sơn Mạch? Chính là nơi được gọi là người dưới Linh Vương không thể sống sót trong Linh Thú Sơn Mạch sao?

Ý của những lời này là, dưới Linh Vương khi tiến vào Linh Thú Sơn Mạch thì chỉ có đi mà không có về, cho dù là cường giả Linh Vương thì cũng không nhất định có thể giữ được tính mạng, đủ thấy được Linh Thú Sơn Mạch nguy hiểm cỡ nào.

“Ta khuyên con vẫn không nên đi thì tốt, nơi đó thật sự rất nguy hiểm.”

Lắc đầu, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, có khi không trải qua đau khổ thì sao có thể bước lên đỉnh cao? Linh Thú Sơn Mạch thì sao? Dù nơi đó nguy hiểm thì con cũng đi.”

Thấy ý nàng đã quyết, Thu Phong cũng không khuyên nữa, nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, tiếp tục nói: “Con đi tìm những người trong đoàn trưởng lão đi theo bảo vệ con đi, nếu không, vẫn là lão nhân ta tự mình đi với con một chuyến cho tốt.”

Trong giọng nói của Thu Phong đầy lo lắng và khẩn trương, Hạ Như Phong cũng cảm nhận được, trong lòng nàng có dòng nước ấm chảy qua, nhưng vẫn khẽ lắc đầu: “Không cần đâu sư phụ, con không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Thật sự không cần ta đi theo sao?” Thu Phong trông thấy khuôn mặt của Hạ Như Phong đầy kiên định, đành phải than nhẹ một tiếng: “Vậy con phải chú ý an toàn đấy.”

“Vâng.”

Khẽ gật đầu, sau khi từ biệt Thu Phong, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà sóng vai đi ra ngoài, như cảm giác cái gì đó, Dạ Thiên Tà dừng chân, nhướng mày, khuôn mặt tà mị tuấn mỹ nổi lên một chút bất đắc dĩ: “Như Phong, xem ra ta không thể đi với ngươi.”

“Hả?” Không hiểu xoay người, nàng nhìn gương mặt vô cùng tà mỹ của Dạ Thiên Tà, khẽ cười: “Ngươi là có việc bận à? Không sao, ta sẽ để cho Thanh Nguyệt đi với ta, yên tâm đi!”

“Như Phong, nếu có lúc nguy hiểm nhất định phải triệu hồi ra Triệu Hồi Thú, vạn lần đừng liều mạng.”

Lời của hắn cũng dễ biết thôi, nhưng lúc này Hạ Như Phong không có thời gian để suy nghĩ. Hơi gật đầu, rồi xoay người rời đi, mà mắt tím của Dạ Thiên Tà nhìn bóng dáng nàng biến mất đến xuất thần.

“Có Lạc Khắc ở bên cạnh ngươi, cơ bản là không có nguy hiểm, ta chỉ lo lắng là ngươi không triệu hồi nó ra.”

Trong miệng nói thầm một tiếng, hắn chậm rãi thu ánh mắt lại, nâng mắt nhìn chỗ sân trống ở phía sau, bỗng nhiên lên tiếng nói:

“Ngươi có thể đi ra…”

Trấn nhỏ yên tĩnh, bởi vì đây là biên giới giữa Lâm Phong quốc và Thương Lang quốc, mà phía trước đó là Linh Thú Sơn Mạch có danh tiếng lẫy lừng trên đại lục này, vì vậy không thuộc về quốc gia nào, nó chỉ là một trấn nhỏ độc lập.

Cho dù trấn nhỏ có đất đai màu mỡ, vùng đất rộng lớn, nhưng vì gần Linh Thú Sơn Mạch, thường xuyên có Linh Thú từ trên núi xuống phá họa, cho nên cũng không có quốc gia nào đi nhận miếng phiền phúc này.

Trấn nhỏ yên bình này, như đã xảy ra một chuyện lớn, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.

“Nghe nói lần này người Nghiêm gia cũng đến, đến đây vẫn là đệ nhất thiên tài Thương Lang quốc Nghiêm Phong Hành, xem ra, lần này bọn họ nhất định phải có được thứ kia rồi.”

“Trời ạ, người Nghiêm gia đến, chúng ta càng không có hy vọng rồi.”

“Không chỉ có Nghiêm gia, Dạ gia và Hoa gia cũng đều phái người đến, Dạ gia đến chính là thiên chi kiều nữ Dạ Thiên Phượng, mà Hoa gia, lại là người có thanh danh chỉ kém hơn Nghiêm Phong Hành một bậc Hoa Vô Tuyệt.”

“Ba đại gia tộc đều đến đông đủ, xem ra thứ kia, khẳng định sẽ bị một trong những gia tộ đó đạt được.”

Tiếng nghị luận ồn ào vang lên, trong tiếng của mọi người đều mang chấn động tiếc hận sâu sắc.

“Vật kia là cái gì? Lại có thể thu hút người của Thương Lang quốc đến đây? Nghiêm gia… A, may mắn ta có dự kiến trước dùng Dịch Dung Đan, bộ dạng như thế này, chắc chắn người Nghiêm gia sẽ không nhận ra, mà trước khi ta chưa đến Thương Lang quốc, tạm thời không muốn có quan hệ với người Nghiêm gia.”

Thiếu nữ một bộ tóc đen dày xõa ở trên lưng, áo bào màu vàng như một cơn gió lay động, cơ thể ở dưới áo vàng kia là thân thể đã phát triển, cả người phát ra một loại hơi thở cao quý.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, bỏ qua gương mặt bình thường kia của nàng.

Khí chất của thiếu nữ rất tốt, đáng tiếc gương mặt kia thật sự rất bình thường, như là đặt trong đám người cũng không tìm ra người vậy.

Nhưng mà, đi bên cạnh thiếu nữ là một vị nam tử tuấn mỹ như tiên.

Căn bản nam tử tuấn mỹ không giống người phàm, cách biệt một trời một vực với thiếu nữ bên cạnh, tổ hợp quái dị như thế thực sự làm cho người ta kinh ngạc.

“Nghiêm gia… Nghiêm Phong Hành…”

Hạ Như Phong khẽ thầm thì hai chữ này, khuôn mặt không tự chủ được nở một nụ cười phát ra từ trong lòng, nụ cười của nàng cực đẹp, lại kết hợp với gương mặt bình thường kia cũng gây cho người khác một cảm giác kinh diễm.

Nếu không phải gương mặt của thiếu nữ này quá mức bình thường, dù chỉ có một chút xinh đẹp thì thật tốt biết bao?

Đáng tiếc lắc đầu, người đi đường đều thu ánh mắt lại, không hề quan sát tổ hợp quái dị này nữa.

“Như Phong, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi tìm nhà trọ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới đi tìm Mộc Linh, được không?” Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, bờ môi của Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ cười nhẹ.

“Được rồi!” Khẽ gật đầu, Hạ Như Phong vuốt cằm, bước về phía một nhà trọ trong đó.

“Thật xin lỗi, khách quan, chúng ta đã hết phòng trống rồi, mời đến chỗ khác tìm.”

Hết phòng? Hạ Như Phong nhíu mày, hai người rời khỏi nhà trọ, nhưng mà những nhà trọ tiếp theo, hoặc là hết phòng, hoặc là đã bị đặt trước, ngay cả một gian phòng trống cũng đều không có.

Đi ra ngoài nhà trọ, Hạ Như Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, dường như vật kia  thu hút rất nhiều người, làm cho nhà trọ trong trấn nhỏ đều không còn phòng.

“Này, hai người phía trước, các ngươi chờ một lát.”

Ngay lúc hai người sắp rời đi, một tiếng gọi sau lưng làm bọn họ dừng chân lại.

Trong nháy mắt xoay người, đã trông thấy hai người đi đến trước mặt.

Nam tử bên trái da trắng nõn nà, mi như trăng rằm, nếu không phải chú ý đến trước ngực của hắn bằng phẳng, đoán chừng Hạ Như Phong cũng sẽ nghĩ khuôn mặt khuynh thành của nam tử là nữ tử.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, y phục của nam tử đỏ như máu, mị hoặc như yêu tinh, trông thấy ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn chăm chú, hắn nở nụ cười, nụ cười này có thể nói là nụ cười khuynh thành, mà còn là nụ cười khuynh quốc.

Tà Phượng Nghịch Thiên

Tà Phượng Nghịch Thiên

Score 8
Status: Completed Author:

Thể loại: Xuyên không, dị giới.
Nguồn convert:Tangthuvien
Edit: Tử Liên Hoa 1612, Thường Xuân
Beta: thienbao95

Hạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc.

Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn Hoa Hạ hoàn toàn mới.

Trong thành Hạ gia tầm thường chính là nguyên nhân để nàng trở nên mạnh mẽ.

Đan dược ngũ phẩm? Không tính là gì hết, chính nàng có thể lấy ra làm kẹo ăn.

Ngươi triệu hồi thú cấp thấp, thật ngại, Thánh thú đã tìm đến ta mà nương tựa.

Hối hận? Trên đời này không có thuốc trị hối hận.

Kẻ nàng dám thương tổn đến Hạ gia đều phải chết, thương tổn đến nàng càng phải chết.

Nàng mạnh mẽ càn quét đại lục vì Hạ gia, Nàng dùng hành động để nói với toàn thiên hạ rằng kẻ nào dám chống đối Hạ Như Phong nàng chính là tự tìm cái chết.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset