Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mấy ngày gần đây cường giả Thánh Linh tập hợp ở Thánh thành, đều là đến vì trận chiến bài danh Thánh Bảng lần này, cho nên còn chưa đến chiến ngày bài danh đó, khách điếm trong Thánh thành đã đông nghịt, tất cả cư dân Thánh thành đều không thể không cẩn thận, chỉ sợ chọc giận những cường giả Thánh Linh đó.
Lúc này, trên ngã tư đường Thánh thành, một phong cảnh tuyệt sắc hấp dẫn chú ý của mọi người.
Nữ tử khuôn mặt xuất sắc, khí chất trác tuyệt, chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến cho người ta gặp qua thì không thể quên được, nhất là y phục đỏ, trường côn đỏ rực cột ở sau lưng kia, và khí chất kia của nữ tử lại phù hợp như vậy. Mà nam nhân dắt tay đi chung với nữ tử, tuấn mỹ như thần linh, trường bào màu tím cũng thành phong cảnh sáng lệ ở nơi này, khóe môi của hắn cong lên, mắt tím tà khí như vậy dịu dàng thắm thiết nhìn nữ tử bên cạnh, như toàn bộ trời đất, trong mắt hắn chỉ chứa mỗi nàng.
Hai người này đều là hoàn mỹ như vậy, khiến cho tất cả mọi người tự mình xấu hổ, Ở bên cạnh bọn họ, dù là hoa tươi xinh đẹp đi nữa đều u ám mất màu.
Đoán chừng bọn họ cũng là vì trận chiến bài danh Thánh Bảng mà đến, dù sao lần này đến tham gia, trừ cường giả Thánh Bảng, còn có người đến xem cuộc chiến, đương nhiên xem Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà là người tương tự.
“Tà, chàng không hỏi ta đến Thánh thành tìm ai sao?” Quay đầu sang, khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong nở nụ cười dịu dàng, trong nháy mắt, nam tử xung quanh cũng không nhịn được mà nhìn đến ngây người, đáng tiếc mỹ nhân cũng không phải nở nụ cười với bọn họ.
Dạ Thiên Tà khẽ cười, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị đầy đường cong nhu hòa, thâm tình nói: “Trước kia ta đã nói qua, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta có thể làm cho nàng, chỉ là tín nhiệm và giúp đỡ, lần này cũng như thế, cho dù nàng muốn tìm ai, ta cũng sẽ tìm với nàng.”
“Tà…” Trong lòng Hạ Như Phong ấm áp, cuộc đời này, nàng may mắn nhất, không gì hơn chính là quen biết với Dạ Thiên Tà, hơn nữa yêu phải hắn.
“Ai bảo nàng là nương tử của ta.” Dạ Thiên Tà chớp mắt nhìn, ý cười bên khóe môi càng sâu, mắt tím xẹt qua một tia trêu tức: “Nhưng nương tử, nể tình phần vi phu tín nhiệm như thế, đêm nay chúng ta cố gắng tạo người thế nào?”
Không khí vốn ấm áp cảm động, lại bị một câu này của Dạ Thiên Tà phá hỏng.
“Nữ nhân, sao ngươi lại ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói kiêu ngạo từ phía trước truyền đến, trong giọng nói kia chứa đầy kinh hỉ không thể kiềm chế.
Hạ Như Phong theo tiếng nhìn lại, áo bào màu bạc đập vào mắt, mà sau khi nhìn thấy Hạ Như Phong, mỹ nam tử y phuc bạc chạy nhanh đến, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn có phân ngạo nghễ chuyên thuộc về hắn kia, chỉ là khi nhìn thấy Hạ Như Phong, thì hơi thu lại chút.
“Hắn là ai?” Vu Lạc Linh chú ý đến Dạ Thiên Tà bên cạnh Hạ Như Phong, ánh mắt dần di chuyển xuống, khi thấy hai người đang nắm tay nhau, trong lòng nhất thời cảm thấy không vui, giọng nói cũng càng thêm không thân thiện: “Vì sao hắn phải lôi kéo ngươi?”
Dạ Thiên Tà nhíu mày một cái, mắt tím mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong.
“Hắn là tướng công của ta.” Hạ Như Phong nhún vai, hơi cười, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà.
Hai mắt nhìn nhau, nàng rõ ràng nhìn thấy nhu tình trong đôi mắt tím kia, trong lòng cũng đầy ôn nhu.
Chuyện này không có gì phải giấu diếm, về phần cảm xúc của Vu Lạc Linh, nàng không có cách gì bận tâm, cho dù lúc trước hắn không để ý nguy hiểm chạy đến chắn trước người nàng, nhưng lòng của nàng đều đã bị Dạ Thiên Tà lấp đầy, kiếp này, trừ hắn ra, cũng không thể chứa thêm bất kì kẻ nào.
“Cái gì?” Vu Lạc Linh bỗng nhiên hét lên, đôi mắt xinh đẹp mở to, một bộ dáng không thể tin hỏi: “Ngươi đã thành thân?”
“Ừ, vào mấy ngày trước.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Vu Lạc Linh chán nản và mất mát, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao hắn sẽ có cảm xúc như vậy.
“Nữ nhân.” Có lẽ là nhớ đến cái gì đó, Vu Lạc Linh ngẩng đầu lên, thở phì phì nhìn Hạ Như Phong: “Ngươi còn chưa phụ trách chuyện lúc trước của ngươi! Ta không quan tâm, ngươi phải phụ trách với ta!”
Phụ trách? Hai chữ này lại rất khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Tuy Hạ Như Phong biết Dạ Thiên Tà tin tưởng nàng, nhưng vẫn là giải thích chuyện lúc trước một lần, nghe thấy Vu Lạc Linh xui xẻo bị Hạ Như Phong đá bay một cước, hơn nữa đá vào mệnh căn, hắn không khỏi cong khóe môi lên, từ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là có thể thấy được hắn đang vui sướng khi người gặp họa.
“Thì ra là thế.” Dạ Thiên Tà ôm Hạ Như Phong vào trong lòng, khiêu khích nhìn Vu Lạc Linh: “Trên đời này, chỉ có ta mới xứng với nương tử của ta.”
Nói đến đây, Dạ Thiên Tà rũ mắt, mắt tím đưa tình nhìn chăm chú vào nữ tử trong lòng, ôn nhu hỏi: “Nương tử, nàng nói vi phu nói có đúng không?”
Khóe miệng của Hạ Như Phong hơi co rút, không ngờ Dạ Thiên Tà cũng có lúc keo kiệt như vậy, đối phương chỉ nói một câu khiến người mơ màng, hắn đã hung hăng trả thù lại, nhưng nàng tự nhiên là về phe Dạ Thiên Tà, nghĩ đến đây, khóe miệng Hạ Như Phong cong lên cười yếu ớt.
“Tướng công nói tất nhiên là đúng.”
Vu Lạc Linh nghe đối thoại của phu thê này, trong lòng nhất thời nảy lên không nhanh, hắn mạnh mẽ áp chế tia không vui kia xuống, nâng đầu cao ngạo lên: “Nữ nhân, các ngươi đến đây là vì xem trận chiến bài danh Thánh Bảng sao? Dạo này khách điếm của Thánh thành đã không còn phòng trống, nếu không các ngươi đến Vu gia của ta ở lại đi.”
Tuy Vu Lạc Linh chỉ muốn mời một mình Hạ Như Phong, nhưng hắn lại biết, Hạ Như Phong là không thể tách biệt với Dạ Thiên Tà, cho nên bất đắc dĩ mới mời hắn vào ở.
“Còn có, gia gia của ta ông rất muốn gặp ngươi…” Vu Lạc Linh chớp mắt, lại nói, cho dù thế nào hắn đều phải mời nàng đến Vu gia, hắn cũng không muốn lại mấy tháng không nhìn thấy nàng.
Hơn nữa hắn cũng muốn quan sát gần xem, ưu điểm của nam nhân này ở đâu, vì sao lại khiến nàng yêu mến.
Hạ Như Phong nhướng mày, vừa định mở miệng từ chối, Dạ Thiên Tà lại bỗng nhiên đưa tay giữ nàng lại, khóe môi cong lên, mắt tím nhìn khuôn mặt của Vu Lạc Linh: “Nếu đối phương đã mời, nếu chúng ta không đi cũng quá không nói nổi rồi.”
Nghi hoặc nhìn Dạ Thiên Tà, Hạ Như Phong biết hắn làm như vậy chắc chắn có lý do, cho nên ngầm thừa nhận quyết định của Dạ Thiên Tà.
“Như Phong, nếu ta không đoán sai, họ Vu của hắn hẳn là người Vu gia.” Trên đường, Dạ Thiên Tà nắm tay của Hạ Như Phong, môi đến bên tai của nàng, dung tiếng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Mà gia chủ Vu gia, Vu Hỏa Luyện, chính là Hỏa Thánh Giả đứng đầu Thánh Bảng.”
Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, cho dù biết thân phận của Vu Lạc Linh tôn quý, lại không thể ngờ rằng, hắn là tôn tử của Hỏa Thánh Giả, chả trách người Vân tông thấy hắn sẽ cung kính như vậy.
“Nếu như tiến vào Vu gia, trong khoảng thời gian này chúng ta ở Thánh thành, sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.” Dạ Thiên Tà cong môi cười, mắt tím nhìn về phía Vu Lạc Linh đi ở phía trước, giọng dịu dàng nói: “Huống chi, hắn không có sức cạnh tranh với ta.”
Không phải Dạ Thiên Tà tự tin, mà là hắn nói đều là sự thật mà thôi.
Quả thật Vu Lạc Linh là thiên chi kiêu tử, cho dù là khuôn mặt, thiên phú, hay là bối cảnh đều rất kiệt xuất, nhưng mà bộ dạng kiêu ngạo của hắn, lại cũng không bằng Dạ Thiên Tà.
“Gia gia, con đã trở lại…”
Vừa đi vào Vu gia, Vu Lạc Linh đã nhìn thấy lão giả tóc đỏ từ trong viện đi ra, còn không chờ hắn giới thiệu Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cho lão giả, lão giả tóc đỏ đã bước nhanh đến, nắm đấm dùng sức đập vào phía trên đầu của Vu Lạc Linh, hung tợn nói: “Con này tiểu tử, mấy ngày này lại đi đâu? Không phải lại đi ra lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu kia của con chứ?”
Hai tay Vu Lạc Linh ôm đầu, ánh mắt oan ức: “Ta nào có, là do ta đi Ô Long Sơn chiến đấu với linh thú.”
“Con tiểu tử này, dạo này vẫn là ngoan ngoãn ở lại ở trong nhà cho ta, đi đâu cũng không cho phép đi.” Vu Hỏa Luyện hung tợn trừng mắt nhìn Vu Lạc Linh, sau đó phát hiện Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà theo sát ở phía sau, trong mắt xẹt qua kinh ngạc: “Hai vị này là…”
“Bọn họ là khách nhân con mời về.”
“A?” Vu Hỏa Luyện hơi sửng sốt, chớp mắt, nghi hoặc nhìn chăm chú vào mắt tím của Dạ Thiên Tà: “Nếu ta đoán không sai, ngươi là người của Tử Minh phủ?”
Vu Hỏa Luyện có thể đoán ra thân phận của hắn, cũng là ở trong dự đoán của hắn, lúc này khẽ cười: “Đúng, ta là người của Tử Minh phủ, đây là thê tử của ta, chúng ta là vì trận chiến bài danh Thánh Bảng vài ngày sau mà đến, mấy ngày này xin quấy rầy quý phủ.”
Thông qua mắt tím của Dạ Thiên Tà, Vu Hỏa Luyện đã biết thân phận của hắn là thiếu công tử Tử Minh phủ, dù sao ông đã từng gặp qua Tử Minh Dạ, tự nhiên biết trước mặt không phải là ông ấy. Hơn nữa khuôn mặt của Dạ Thiên Tà và Tử Minh Dạ có mấy phần tương tự, như thế không khó đoán ra thân phận của Dạ Thiên Tà.
Bên cạnh hắn chính là thiếu phu nhân thần bícủa Tử Minh phủ?
Nghĩ đến đây, Vu Hỏa Luyện thâm trầm đánh giá Hạ Như Phong, không khỏi thầm than này một tiếng, ở dưới cái nhìn của mình mà khuôn mặt còn có thể vững vàng, nữ tử cũng không đơn giản.
“Gia gia, nàng chính là người nọ con đã nhắc qua với người.”
Giọng nói của Vu Lạc Linh kéo suy nghĩ của ông lại, Vu Hỏa Luyện vuốt chòm râu, hào phóng cười lớn hai tiếng: “Ha ha, nếu là khách nhân Tử Minh phủ, vậy tùy tiện ở mấy ngày cũng không có vấn đề gì, Lạc Linh, ngươi còn không đi phân phó người giúp bọn họ chuẩn bị một phòng.”
Sau khi dứt lời, lại thâm trầm nhìn Hạ Như Phong, chuyện Vu Lạc Linh từng đề cập qua, ông đương nhiên không quên, không ngờ nàng lại là thiếu phu nhân của Tử Minh phủ.
Vốn biết thiên phú của nàng kiệt xuất, nhưng thật ra muốn Vu Lạc Linh đi triển khai theo đuổi, ai ngờ nàng đã thành thân, như thế đành phải buông tha rồi.
“Gia gia, sao cô nam quả nữ có thể chung sống một phòng?” Vu Lạc Linh bĩu môi, rất không hài long với quyết định này của Vu Hỏa Luyện.
Nghe vậy, Vu Hỏa Luyện hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhếch râu lên, nổi giận nói: “Bọn họ là phu thê, chẳng lẽ còn muốn chia phòng ngủ? Con tiểu tử này, còn không nhanh đi chuẩn bị cho ta, nếu không cẩn thận gia gia con một cước đá bay con đi đấy.”
Rùng mình một cái, Vu Lạc Linh không dám dừng lại nữa, nhanh chóng chạy đi, hắn cũng không muốn cuối cùng bị Vu Hỏa Luyện một cước đá bay đi.
“Ha ha, hai vị, mời vào bên trong!” Vu Hỏa Luyện cười tủm tỉm, đón Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đi vào.
Dạ Thiên Tà cong khóe môi lên, coi như lão gia hỏa này thức thời, nếu như để cho hắn và Như Phong tách nhau, vậy hắn tất nhiên sẽ kéo Như Phong xoay người rời khỏi đây. Mặc dù ở Vu gia có thể tránh được rất nhiều phiền toái, nhưng không có gì quan trọng hơn tạo người…
Mà thời gian ở vu gia, như hắn nghĩ có vẻ thái bình, dù sao loại ngày long trọng này, trong Thánh thành không ngừng có phiền toái, thường xuyên có cường giả Thánh Linh đại chiến ở trời cao. Mà nơi này bởi vì Vu gia, nhưng lại không có người dám chiến đấu ở trong này.
Ngay trong thời gian yên bình, rốt cuộn ngày chiến bài danh Thánh Bảng đã đến …