Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Thời gian, dưới sự chờ đợi của mọi người lo lắng mà chậm rãi trôi qua.
Ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa chiếu vào và tràn ra mọi góc của đại sảnh, mọi người đều ngẩng cổ nhìn chăm chằm vào cánh cửa, chỉ có Bắc Ảnh Dao thân là người bị thương thì gương mặt thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh.
Chỉ là, hai đấm nắm chặt kia của nàng đã chứng minh nàng chỉ là đang bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại.
Tục ngữ có cây, hảo tử bất như lại hoạt trứ (“thà sống còn hơn chết”, hoặc “thà sống nhục còn hơn chết vinh”), lại có ai là thật sự không sợ chết? Chẳng qua là so với sinh mệnh thì niềm tin của bọn họ là quan trọng hơn, hoặc bởi vì đây là một phần bảo vệ thôi.
Dưới sự chở đợi của mọi người, một bóng dáng màu đỏ rốt cục cũng xuất hiện ở trong mắt của bọn họ.
“Hừ, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có cái năng lực gì mà dám nói mạnh miệng như vậy.” Hoa Lâm khinh thường hừ lạnh, trong miệng lẩm bẩm lên tiếng, khóe môi gợi lên một chút châm chọc.
Ngay cả Hạ Như Phong dùng tính mạng để cam đoan thì hắn vẫn không thể tin, Hạ Như Phong có thể chữa trị cho Bắc Ảnh Dao.
Thật ra, Hạ Như Phong còn quá trẻ, nếu như nàng là một bà lão mấy trăm tuổi thì chỉ sợ Hoa Lâm sẽ không có một chút hoài nghi, dù sao thuật luyện dược là cần trải qua thời gian dài tìm hiểu mới có thể đạt được thành tựu.
Một nữ tử chưa đầy hai mươi tuổi sao có thể chữa trị được thương tổn mà ngay cả Thủ tịch Luyện dược sư của Bắc Ảnh gia cũng không có cách gì trị liệu được, đây quả thực chính là chuyện cười!
Luôn luôn là hai tay ôm đầu, Dạ Thiên Tà lười biếng mà tà mị dựa vào cửa, thấy nàng xuất hiện thì buông tay xuống và phẩy áo bào tím, rồi bước về phía trước đi về phía nữ tử.
Dạ Thiên Tà vẫn chưa hỏi nàng có thành công hay không, đơn giản là, từ trong mắt của nàng thì đã có thể nhìn ra kết quả như thế nào.
“Bắc Ảnh lão tiền bối, đây chính là đan dược ta giúp ngươi luyện chế…” Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, mở bàn tay ra và trong lòng bàn tay có một viên đan dược tỏa ra ánh sáng màu vàng: “Về phần công hiệu của thuốc như thế nào, ngươi thử xem thì có thể biết được.”
“Đây… Đan dược thất phẩm sao?”
Khi mọi người nhìn thấy đan dược trong lòng bàn tay của nàng đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Hoa Lâm, ngay cả cơ thể cũng rung rẩy lên.
“Không, không có khả năng, nàng mới bao nhiều tuổi, làm sao có thể là Luyện dược sư thất phẩm…”
Hoa Lâm không muốn đi tin tưởng việc này, nhưng có đan dược trước mặt làm bằng chứng thì hắn không thể nào không tin được.
Chẳng qua, cho dù nàng là Luyện dược sư thất phẩm thì cũng không có cách nào chữa khỏi thương tổn của lão phu nhân, bởi vì Thủ tịch Luyện dược sư ở Bắc Ảnh gia bọn họ cũng là thất phẩm, ngay cả hắn cũng không có cách nào, chẳng lẽ nữ tử này còn có thể nghĩ ra biện pháp hay sao?
Bắc Ảnh Dao mỉm cười, không do dự cầm lấy đan dược trong lòng bàn tay của nàng, Hoa Lâm còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã ăn đan dược vào rồi.
Trong nháy mắt kia, mọi người đều cảm giác được vẻ mặt Bắc Ảnh Dao trở nên tốt hơn.
Đan dược này, thật sự có tác dụng?
Nhưng vào lúc này, khí tức Bắc Ảnh Dao bỗng nhiên bạo loạn lên, một cỗ linh lực cường đại từ trên người nàng tràn ra, khoảng cách Âu Dương Phong gần nhất nên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Lão phu nhân.” Hoa Lâm cả kinh và hô to một tiếng, sau đó là dung hai mắt phẫn nộ nhìn Hạ Như Phong quát: “Ta sớm biết ngươi không có lòng tốt, nhưng lại dám ở trước mặt chúng ta mà thương tổn lão phu nhân, hiện tại chúng ta sẽ báo thù vì lão phu nhân.”
Nói xong thì rút ra kiếm và chém về phía Hạ Như Phong.
Dạ Thiên Tà và Tiểu Bạch đồng thời che ở trước mặt Hạ Như Phong, ngay tại lúc này, một tiếng nói đầy uy áp chậm rãi truyền đến: “Hoa Lâm, còn không nhanh dừng tay lại cho ta, không thể vô lý đối với Như Phong đại sư.”
Hoa Lâm không cam lòng trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, động tác trong tay dừng lại và xoay người đi về phía Bắc Ảnh Dao và nói: “Lão phu nhân, ngươi có khỏe không?”
Bắc Ảnh Dao không để ý tới Hoa Lâm mà trực tiếp bước một bước và đi đến trước mặt Hạ Như Phong, trước mặt của mọi người và cúi mình vái chào thật sâu với nàng, giọng điệu chứa cảm kích: “Như Phong đại sư, đa tạ ngươi cứu giúp.”
Lời này của nàng, nhất thời làm cho mọi người đều giật mình.
Hạ Như Phong mỉm cười: “Ngươi là thân nhân của Bắc Ảnh Lạc Sa, lại vì ta mà liên lụy, ta không thể mặc kệ sống chết của ngươi.”
Dường như Bắc Ảnh Dao còn muốn nói gì thì bỗng nhiên, cơ thể của nàng đột nhiên run lên, cổ khí tức bạo động kia lại truyền ra, chỉ là lần này so với lúc đầu thì ôn hòa hơn rất nhiều.
“Ầm ầm.”
Phía trên đỉnh đầu của nàng, một đạo linh khí tạo thành lốc xoáy xoay quanh ở trong đó, tất cả mọi người đều biết đây là dấu hiệu đột phá.
Lão phu nhân thế nhưng lại đột phá? Này… Điều này sao có thể…
Thật lâu sau đó, Bắc Ảnh Dao thu liễm khí thế toàn thân, lần này, ánh mắt của nàng nhìn Hạ Như Phong, không lại chỉ có cảm kích mà càng thêm hàm chứa một tia kính ngưỡng.
“Như Phong đại sư, ta cũng không biết ta nên cảm ta ngươi như thế nào…”
Đôi mắt Bắc Ảnh Dao lộ ra kích động, phải biết rằng, nàng mắc kẹt ở Chân Linh nhất cấp này đã rất lâu, nếu không phải đan dược của Hạ Như Phong, chỉ sợ, nàng còn không có cách gì đột phá.
Nghe Bắc Ảnh Dao nói như vậy, mọi người đều hiểu ra, giúp Bắc Ảnh Dao đột phá chính là viên đan dược kia.
Vì vậy, trừ vẻ mặt đầy xấu hổ của Hoa Lâm ra thì ánh mắt của những người còn lại đều phát sáng nhìn về phía Hạ Như Phong.
“Lần này, ngươi không cần cảm tạ ta, vốn là ngươi đã đến Chân Linh nhất cấp cao nhất rồi, chỉ thiếu một chút cơ hội để đột phá nữa thôi, mà vừa vặn, trong viên đan dược ta luyện chế này thì lại chứa một chút cơ hội, nếu không phải ngươi đã đến bình cảnh, cho dù là có đan dược của ta sinh ra trợ lực thì cũng không có cách nào đột phá.”
Hạ Như Phong nhún vai, nàng cũng không có linh lực kia, dùng đan dược thất phẩm thì cường giả Chân Linh sẽ đột phá.
Đan dược có thể làm cho cường giả Chân Linh sinh ra đột phá thì phải là ở bát phẩm, cho nên nàng chỉ là bỏ thêm chút cơ hội thôi.
“Mặc kệ như thế nào thì đều là bởi vì ngươi giúp đỡ ta mới sinh ra đột phá, nếu như dựa vào bản thân ta thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đột phá nhị cấp, mà hiện tại với năng lực của ta thì hoàn toàn có thể một mình chặn được Thượng Quan Diệt, cho nên, là do sự xuất hiện của đại sư ngươi đã cứu toàn bộ Bắc Ảnh gia tộc ta.”
Bởi vì kích động nên cả người Bắc Ảnh Dao đều kích động không thôi, những người còn lại cũng gạt đi đau buồn mới vừa rồi.
Mắt Bắc Ảnh Phong lóe ra tinh quang và sùng bái nhìn chăm chú Hạ Như Phong, gương mặt không chút thay đổi của Bắc Ảnh Băng thì cũng hơi nhu lại, trong cặp mắt kia hiện lên một chút ánh sáng mờ mịt.
Bắc Ảnh Lạc Sa trực tiếp đi lên, đưa nắm đấm ra và đập lên bả vai của Hạ Như Phong, gương mặt có vẻ như bị đả kích.
“Mẹ kiếp, Như Phong, ngươi biến thái này, quái thai, ngươi như thế nào không nói cho ta, ngươi còn là một Luyện dược sư?”
“Ngươi lại chưa có hỏi qua.” Hạ Như Phong đảo cặp mắt trắng dã, giống như là cảm thấy không biết nói gì với vấn đề của Bắc Ảnh Lạc Sa.
Bắc Ảnh Lạc Sa nhất thời nghẹn lời, trên đại lục này, Luyện dược sư ai mà không thích khoe ra thân phận luyện dược sư của mình chứ? Dường như chỉ có biến thái này, nếu không phải phát sinh chuyện hôm nay, chỉ sợ với tính cách của nàng hoàn toàn sẽ không chủ động nói cho người khác biết nàng là một Luyện dược sư cao cấp, trừ phi là bất đắc dĩ thôi.
Ánh mắt Bắc Ảnh Xuyên Lạc hơi phức tạp đảo qua gương mặt Hạ Như Phong.
Trước đó, trong lòng hắn cũng từng trách cứ Hạ Như Phong, nếu không phải nàng thì Bắc Ảnh gia làm sao sẽ gặp phải lần đại nạn này, chỉ vì nàng là ân nhân cứu mạng của nhi tử mình, vì vậy không có chỉ trích giống như người khác, hơn nữa còn giúp nàng nói vài lời hay.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể không trách hắn.
Hiện tại, trong lòng hắn có chút may mắn, nếu không như vậy thì mẫu thân sao có thể có được đột phá?
Một khi mẫu thân đột phá, như vậy chờ đợi Thượng Quan gia cũng chỉ có diệt vong.
“Người Bắc ảnh gia đều cút ra đây cho ta, nếu các ngươi không giao hai người kia ra, hôm nay Thượng Quan gia chúng ta, chắc chắn sẽ tiêu diệt hết Bắc Ảnh gia ngươi.”
Ngay lúc này, ở bên ngoài truyền đến một tiếng quát.
“Thượng Quan gia, thật sự là gan chó lớn, đi, chúng ta đi ra gặp lão thất phu Thượng Quan gia.” Bắc Ảnh Dao cười lạnh một tiếng, đi về phía bước, tay đặt ở phía sau và đi về phía cửa.
Mọi người cũng đi theo sau, chỉ có Hoa Lâm khi đi ngang qua bên cạnh Hạ Như Phong thì xấu hổ cúi đầu xuống, hận không thể chui vào trong kẽ đất.
Trên bầu trời cao ở ngoài đại môn, lão giả đứng ở trên hư không, trên cao nhìn xuống mọi người ở trên mặt đất, ánh mắt khinh thường, dường như những sinh vật ở dưới ánh mắt hắn như con kiến.
Lão giả này chính là cường giả Chân Linh của Thượng Quan gia Thượng Quan Diệt.
Phía sau hắn là đứng những người có liên quan, trong đó cũng có Tùng trưởng lão đã gặp qua Hạ Như Phong.
“Dao muội, làm ca ca thật sự là không đành lòng thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi giao hai người kia ra thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, như thế nào?” Ánh mắt Thượng Quan Diệt bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo, tầm mắt đặt lên trên người Bắc Ảnh Dao.
Bắc Ảnh Dao khinh thường cười lạnh một tiếng, khóe miệng giơ lên độ cong trào phúng: “Thượng Quan Diệt, ngươi cho rằng, dựa vào một câu của ngươi thì đã muốn làm cho ta giao Như Phong đại sư ra sao? Ta nói cho ngươi biết, muốn thương tổn nàng, có thể, vậy thì cứ bước qua thi thể của Bắc Ảnh Dao ta.”
Như Phong đại sư? Thượng Quan Diệt sửng sốt một chút, đôi mắt nheo lại, bỗng nhiên, hắn kinh ngạc mở to đồng tử: “Ngươi, ngươi vậy mà đã chữa trị hết thương tổn rồi sao? Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể khôi phục?”
Hai mắt Bắc Ảnh Dao hàm chứa trào phúng nhìn về phía Thượng Quan Diệt, nhún vai nói: “Thượng Quan Diệt, ngươi cũng chỉ phát hiện thương tổn của ta đã khôi phục thôi sao?”
Quan sát một lát, sắc mặt Thượng Quan Diệt không khỏi đại biến: “Ngươi cư nhiên đã đột phá sớm một bước so với ta sao?”
“Ha ha, hôm nay, ta sẽ rửa sạch sỉ nhục vì bị áp bức trong nửa năm qua.” Bắc Ảnh Dao cười lớn hai tiếng, hai tay vung lên, một kim thương (cây thương màu vàng) xuất hiện ở trong tay của nàng.
Nàng cầm thương mà đứng, kim thương trong tay cắm vào mặt đất, gió nhẹ thổi tung đầu tóc bạc kia và bay về phía sau, Bắc Ảnh Dao lúc này, khí phách uy nghiêm, có một cảm giác rung động lòng người và nói không nên lời.
“Lão tổ tông, chúng ta đến giúp ngươi.”
Tùng Trì đi nhanh lên phía trước, ngay lúc này, một bóng dáng màu đỏ lướt qua, rơi xuống trước mặt hắn, tiếp theo mà đến là giọng nói vân thanh phong đạm (nhẹ như gió trong xanh như mây- chỉ thời tiết tốt).
“Thật xin lỗi, đối thủ của ngươi sẽ là ta.”
Dừng lại cước bộ, khi Tùng Trì nhìn thấy nữ tử kia thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó khóe môi cong lên và khinh thường nói: “Chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách này?”
“Có tư cách hay không thì không phải do ngươi định đoạt, mà là xem kết quả cuối cùng như thế nào.”
Giọng điệu Hạ Như Phong vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng trong ánh mắt kia lại chứa một cỗ khí phách uy nghiêm.
Ngừng lại một chút, nàng mới vừa tiếp tục nói: “Ngươi biết không? Ta từng gặp qua rất nhiều người, vừa mới bắt đầu bọn họ cũng là giống như ngươi, nhưng đến cuối cùng, đám người kia đều chết rất thảm, ngươi muốn theo gót bọn họ sao?”
Mỗi lần chiến đấu, nàng đều phải đối mặt là sự châm chọc khiêu khích, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Những người khinh thường nàng đều là những người thua cuộc hoặc là chết.
Cho nên, trăm ngàn lần đừng đi xem thường bất kỳ đối thủ nào, có khi cho dù là đối thủ có khiêm tốn thì đều có thể thi triển ra một kích trí mệnh.
“Ha ha, hạt gạo mà cũng dám tranh ánh sáng rực rỡ với ngọc trai, hiện tại ta sẽ để cho ngươi biết ai mới là người phải chết kia.” Tùng Trì khỏi ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong mắt hắn lộ ra khinh thường thật sâu.
Dù là ai cũng không thể cho rằng, một nữ tử chưa đủ hai mươi lại có thể đánh thắng một vị Linh Tôn.
Hai người đang muốn ra tay thì phía trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến vài đạo khí tức không kém, mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy trên bầu trời trong xanh có vài nữ tử mặc đồ trắng nhẹ nhàng bay đến.
Những nữ tử có gương mặt xinh đẹp thanh khiết, vẻ mặt khác nhau, giống nhau duy nhất là trong ánh mắt bọn họ hàm chứa sự cao ngạo.
Đó là một kiểu cao ngạo dường như vượt qua tất cả mọi người…
“Thánh cung!”
Đang trong chiến đấu thì Bắc Ảnh Dao và Thượng Quan Diệt dừng tay, song song lui lại sau mấy bước, đồng thời nhìn về phía mấy vị nữ tử mặc đồ trắng.
“Không biết mấy vị đến đây là có gì chỉ giáo?” Bắc Ảnh Dao nhướng mày, giọng điệu hàm chứa một chút không kiên nhẫn.
Nữ tử áo trắng đi tuốt đằng trước thực lực là Linh Tôn thất cấp, dung mạo cũng là xuất sắc nhất trong mọi người.
“Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là Thánh cung ta từ trước đến nay đều là trọng tài chính nghĩa, nghe nói Bắc Ảnh gia và Thượng Quan gia đang đánh nhau, đây là tại vì sao? Mọi việc đều có thể thương lượng tốt, không bằng đều ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã tâm sự, như thế nào?”
Nữ tử áo trắng mặt không chút thay đổi nói, trong ánh mắt của nàng lộ ra màu sắc ngạo nghễ.
“Thánh cung các ngươi thật đúng là lo quá nhiều, hai nhà chúng ta chiến đấu, khi nào muốn các ngươi nhúng tay rồi hả?” Bắc Ảnh Dao cười lạnh một tiếng, ngửa đầu nhìn một đám nữ tử đồ trắng, giọng điệu không chút khách khí.
Nàng rõ ràng cảm giác được, nhóm người này là lai giả bất thiện (mang đến chuyện xấu).
“Ta nói, Thánh cung ta là sứ giả của thần, trọng tài chính nghĩa và đại biểu cho chính nghĩa của Bắc vực, nhìn thấy giết chóc thì tự nhiên là không thể làm ngơ mà mặc kệ, không bằng, mọi người giải quyết bằng phương thức hòa bình đi.”
“Ha ha, tốt cho một sứ giả của thần, trọng tài chính nghĩa, ta xin hỏi một chút, đây là do Thánh cung các ngươi tự phong, hay là người trong thiên hạ tặng cho danh hiệu này cho các ngươi?” Bắc Ảnh Dao cong môi khinh thường cười lạnh, cả người tản mát ra ý chí chiến đấu.
“Trừ phi Bắc Ảnh Dao nguyện ý giao hai người kia ra, nếu không, ta sẽ chiến đấu tới cùng với Bắc Ảnh gia.”
Thượng Quan Diệt đối với Thánh cung cũng không có danh tiếng tốt, rõ ràng ở trong lòng bọn họ, người Thánh cung quá mức lạnh lùng vô sỉ, khinh thường giao tiếp với họ.
Mà từ sau khi Thánh cung xuất hiện, Dạ Thiên Tà lại nắm chặt nắm đấm, trong mắt tím sát khí chợt lóe lên.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại tinh tế đặt ở trên tay hắn, bản thân không thể kìm được mà thả lỏng hai đấm đang nắm chặt ra, Dạ Thiên Tà quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ kia.