Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Lời nói của Tạ Lộ Na hàm chứa kiêu ngạo không thể kìm nén, khiến cho Lam Phong và Chiến Cuồng Phong đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Đủ rồi!” Chiến Cuồng Phong hừ lạnh một tiếng, chân trực tiếp dẫm lên phía trên Linh Tạp Chi mà nàng ném ra, phẩy phẩy trường bào rộng thùng thình, dùng sức cắm thanh kiếm trên tay vào mặt đất, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Tạ Lộ Na: “Ngươi đừng tưởng rằng chỉ có Tạ gia ngươi là giàu có, chỉ là mấy ngàn vạn linh tệ thì tính là cái rắm gì? Ngươi thật sự cho rằng mấy ngàn vạn này có thể mua hạ toàn bộ dược lâm? Ta nói tiểu nha đầu Tạ gia ngươi là nằm mộng giữa ban ngày sao?”
“Ngươi…” Tạ Lộ Na cắn chặt hàm răng, gương mặt chợt trầm xuống, bởi vì mối quan hệ giữa Chiến Cuồng Phong và Lam Phong nên nàng cố gắng áp chế lại tràn ngập lửa giận: “Ta đây là nhìn trên mặt mũi của Lam Phong nên mới cho nàng mấy ngàn vạn linh tệ, về phần mảnh dược lâm này, dù sao các ngươi cũng không phải Luyện dược sư, lấy đi cũng không có sử dụng, cho nên không bằng đặt trên tay người hữu dụng.”
“Ngươi làm thế nào biết chúng ta không cần nó?” Khóe miệng Chiến Cuồng Phong nở nụ cười khinh thường, con ngươi hèn mọn nhìn Tạ Lộ Na: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là Luyện dược sư sao? Ngươi làm như thế nào biết Như Phong nàng không phải Luyện dược sư? Ngươi đừng có xem mình như là cây hành lá*, ở trong mắt Chiến Cuồng Phong ta thì ngươi ngay cả cái con kiến cũng không bằng.”
*Bạn nghĩ bạn là một người tuyệt vời? Cũng có thể hiểu là bạn không đáng kể, đừng quá coi trọng bản thân, Bạn nghĩ bạn là ai? Còn một nghĩa khác là: có cảm giác không hài lòng, không đồng ý với lời nói và hành vi của bên kia.
Vẻ mặt Tạ Lộ Na xanh mét, gắt gao nắm chặt nắm đấm, hai mắt như ngọn lửa đang cháy nhìn về phía Chiến Cuồng Phong.
Chiến Cuồng Phong chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng muốn hắn chết không có chỗ chôn!
“Hừ, cho dù nàng là Luyện dược sư, nhưng trong mảnh dược lâm này có rất nhiều dược liệu trân quý, ngay cả ta cũng không có cách nào hái xuống hoàn mỹ được (tốt đẹp hoàn toàn, còn nguyên vẹn), chỉ bằng nàng, có năng lực này sao?” Tạ Lộ Na kiêu ngạo ngẩng đầu, ngông cuồng tự cao tự đại nói.
Nàng đương nhiên là có kiêu ngạo của nàng, chưa đầy ba mươi tuổi mà nàng đã trở thành một Luyện dược sư lục phẩm, đã làm cho nàng có đầy đủ tư cách để kiêu ngạo.
Đáng tiếc, thiên phú của nàng quả thật không tệ, nhưng vận khí lại không tốt gặp phải nhân vật biến thái càng thêm biến thái hơn là Hạ Như Phong này.
Mà đối với sự châm chọc khiêu khích của Tạ Lộ Na, vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn luôn bình thản như thường, thật giống như người mà đối phương nói không phải là mình.
“Tạ Lộ Na!” Sắc mặt Lam Phong cũng không nhịn được mà thay đổi, con ngươi của hắn u ám trầm mặc lại và nói: “Cho dù thuật luyện dược của ngươi rất mạnh nhưng cũng không thể khinh thường nàng, bởi vì nàng còn trẻ tuổi, còn có không gian phát triển, mà ngươi cho rằng thiên phú của ngươi tốt hơn so với nàng sao?”
Lam Phong bảo hộ cho Hạ Như Phong, đương nhiên Tạ Lộ Na nghe ra được, dung nhan xinh đẹp kia của nàng nổi lên một chút bi thương, thật lâu sau, chỉ vào Hạ Như Phong, Tạ Lộ Na hung tợn mở miệng: “Rốt cuộc ta có cái gì không bằng nàng? Tạ trưởng lão là nãi nãi ta, ta cũng là Đệ Nhất Thiên Tài của Tạ gia, ta có cái gì không bằng nàng?”
“Nữ nhân chỉ biết mượn thực lực của người khác tác oai tác quái thì có cái gì bản lĩnh gì?” Chiến Cuồng Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: “Tạ Lộ Na, ngươi biết không? Lam Phong hắn chán ghét nhất chính là loại người này, là nữ nhân cứ động một tí lại lấy nãi nãi của mình ra, có bản lĩnh, ngươi dựa vào năng lực của mình đánh một trận với Chiến Cuồng Phong ta?”
Cơ thể mềm mại của Tạ Lộ Na đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan tuấn mỹ trước mặt kia: “Lam Phong, hắn nói… Là thật sao?”
Lam Phong lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi gật đầu.
“Ngươi đã nói như vậy, về sau, ta sẽ cho ngươi nhìn rõ ràng năng lực của ta.” Nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, Tạ Lộ Na hít một hơi thật sâu, gương mặt hàm chứa một chút kiên quyết: “Chẳng qua, mảnh dược lâm này ta vẫn là muốn định rồi!”
Nàng tuyệt đối sẽ không đem dược lâm tặng cho nữ nhân này, thà rằng bị hủy cũng không lưu cho nàng.
Nhưng mà khi nàng quay đầu lại thì dĩ nhiên Hạ Như Phong đã mất đi tung tích.
Nàng khẽ sửng sốt một chút, tầm mắt nhìn về phía phương hướng dược lâm thì nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Hạ Như Phong duỗi về phía một gốc cây dược liệu trong đó.
“Dừng tay!” Sắc mặt Tạ Lộ Na đại biến, nôn nóng hét lên: “Ngươi sẽ hủy đi chúng nó.”
Chỉ là Hạ Như Phong cũng không có nghe lời của nàng dừng động tác lại, mà là nhẹ nhàng hái dược liệu xuống và ném vào trong Vô Tận Không Gian.
Thủ pháp của nàng cực kỳ thuần thục, hái xuống dược liệu mà vẫn chưa tổn thương một chút dược tính, nhìn thấy thủ pháp của nàng thuần thục như vậy thì Tạ Lộ Na không khỏi ngây dại, bởi vì ngay cả nàng cũng không thể làm được như thế.
Mắt thấy nàng đem dược liệu ném vào trong Giới chỉ, Tạ Lộ Na nhất thời nóng nảy, có tâm ngăn cản nhưng bất đắc dĩ lại bị Chiến Cuồng Phong ngăn cản đường đi.
“Cút ngay cho ta!” Tạ Lộ Na hung tợn quát to, gương mặt hiện ra vặn vẹo, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Chiến Cuồng Phong và Hạ Như Phong đều bị nàng giết ngay lập tức mấy trăm lần rồi.
“Ngươi để cho ta cút ta liền cút sao? Ta có nghe lời như vậy sao?” Chiến Cuồng Phong nhếch môi, dường như là vì lời nói của nàng cảm thấy rất buồn cười.
Chiến Cuồng Phong hắn khi nào lại phải nghe theo mệnh lệnh của Tạ Lộ Na? Dựa vào cái gì nàng để cho hắn cút thì hắn phải cút?
“Ngươi nhớ kỹ cho ta!” Tạ Lộ Na thấy bản thân không phải là đối thủ của Chiến Cuồng Phong, cho nên buông tha cho chống cự, sau khi cảnh cáo một tiếng thì chuyển tầm mắt về phía Hạ Như Phong.
Một cái không gian linh giới của nàng thì chung quy cũng chỉ có lớn như vậy, có muốn thì cũng chứa không nổi bao nhiêu dược liệu, còn lại không phải là của mình sao?
Trong lòng Tạ Lộ Na không ngừng an ủi chính mình, giờ phút này nàng cũng chỉ có thể lấy cái này để an ủi mình. Nhưng một màn phát sinh tiếp theo lại hoàn toàn làm cho nàng há hốc mồm.
Hạ Như Phong giống như cuồng phong cuốn qua toàn bộ dược lâm, nàng giống như kẻ địch đi ngang qua không để lại bất kỳ một gốc cây ngọn cỏ nào và bị vơ vét sạch sẽ, ngay cả một gốc cây dược liệu cũng không có chừa lại cho nàng ta. Đây quả thực so với cường đạo cướp bóc thôn trang còn muốn sạch sẽ hơn.
Chiến Cuồng Phong và Lam Phong cũng ngây ngẩn cả người, hiển nhiên cũng không dự đoán được linh giới của nàng thậm chí có không gian lớn như vậy.
“Ha ha.” Sảng khoái cười lớn hai tiếng, Chiến Cuồng Phong tâm tình rất tốt liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Tạ Lộ Na: “Haiz, nghe nói đất đai trồng dược liệu cũng có thể làm thuốc, Tạ Lộ Na, ngươi liền chấp nhận dùng cái này đi, ha ha ha…”
Ai bảo nữ nhân chết tiệt này luôn luôn có bộ dáng kiêu ngạo ngông cuồng tự cao tự đại, trên đời này có nhiều người tài năng xuất chúng hơn so với nàng, cũng không có thấy bọn họ cao điệu như thế.
Trước mặt chính là một vị thiên tài, lại khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn nữa, bởi vì vào trước ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không nghe nói qua sự tồn tại của nàng, chẳng lẽ đây không phải là khiêm tốn sao?
Nếu như Chiến Cuồng Phong biết hôm nay là lần đầu tiên Hạ Như Phong tiến vào viện Linh Sư, còn làm ra nhiều hành động như vậy, có lẽ sẽ không có loại nghĩ gì này rồi. Tính cách của nàng cũng không cao điệu, nhưng mà mỗi một việc nàng làm đều làm cho nàng không thể khiêm tốn được…
“Dược lâm rốt cục bị loại bỏ, Như Phong, ngươi có muốn đi theo chúng ta vào bên trong nhìn xem, bên trong này linh khí đặc biệt tinh thuần, có lợi cho tu luyện.” Lam Phong mỉm cười, hai mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong mỉm cười gật đầu, đáp ứng lời mời của Lam Phong.
Ở trong viện Linh Sư, nàng hoàn toàn không thể tiến vào trong Phong Tà đại lục để tu luyện, bằng không sẽ bị cao thủ trong viện Linh Sư phát hiện thì con bài chưa lật lớn nhất của nàng sẽ bại lộ rồi. Cho nên đi theo Lam Phong vào bên trong này tu luyện cũng là một cái quyết định không sai…
Vì thế ba người xoay người đi về phía trước, chỉ để lại một mình Tạ Lộ Na đứng ở giữa gió thu…
Chỗ sâu nhất của dược lâm, linh khí quả nhiên so với bên ngoài muốn nồng đậm hơn rất nhiều, ba người đều tìm kiếm một cái sơn động và tiến vào bế quan trong đó.
Một cái bế quan chính là nửa năm, trong đó Chiến Cuồng Phong tỉnh lại một lần, nhìn thấy hai người còn lại vẫn còn đang tu luyện nên lại tiếp tục tiến vào trong tu luyện, nhưng tính tình Chiến Cuồng Phong rất khó mà an tĩnh tu luyện, hắn dường như càng thích hợp chém giết giao tranh, cho nên không bao lâu thì hắn đã rời khỏi sơn cốc đã bế quan và đi ra bên ngoài tìm kiếm linh thú chiến đấu.
Lúc này, trong phòng trưởng lão, tất cả trưởng lão đều ngồi vây quanh ngồi cùng một chỗ, gương mặt bọn họ lộ ra ngưng trọng, đều chuyển ánh mắt về phía vị mỹ phụ (người đàn bà lớn tuổi đẹp) đứng đầu kia.
Mỹ phụ lười biếng tựa vào trên lưng ghế, chân bắt chéo, một đầu tóc bạc nhẹ nhàng lướt qua gò má, khóe miệng của nàng gợi lên nụ cười mê hoặc người, giọng nói mị hoặc mà lười biếng: “Ta nói, các vị, chúng ta cũng đã lâu không gặp như vậy, các ngươi không có muốn nói một chút gì sao? Chẳng hạn như, có hay không muốn ta linh tinh.”
Tại thời điểm nghiêm túc này, nàng thế nhưng lại nói ra một phen lời nói như vậy, nhất thời tất cả mọi người đầu đều đầy hắc tuyến.
“Doãn trưởng lão, ngươi triệu tập chúng ta đến đây hẳn không phải là vì nói những thứ này đi? Nếu như không có chuyện gì trọng đại, ngươi sẽ vội vã triệu tập chúng ta sao?” Hỏa trưởng lão cười mỉa hai tiếng, thật cẩn thận liếc nhìn mỹ phụ, khi thấy nàng mặt không đổi sắc, không bởi vì mình những lời nói của mình mà tức giận thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiển nhiên, Hỏa trưởng lão đối với vị mỹ phụ này, có một sự sợ hãi từ trong lòng.
“Không có việc gì thì không thể tìm các ngươi đến nói chuyện phiếm sao? Haiz, thật sự là khiến ta thương tâm quá.” Vẻ mặt Doãn Nhân bị thương, dường như đối phương thật sự làm bị thương lòng của nàng.
Mọi người đồng thời rùng mình một cái, đừng nhìn lúc này Doãn trưởng lão đùa giỡn như thế, người này, hoàn toàn chính là giết người không chớp mắt, hơn nữa cho tới bây giờ đều là không nói hai lời liền đấu võ, lại càng siêu cấp bao che khuyết điểm, cho nên thời gian qua bọn họ đều đối với nàng kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi).
Bọn họ là thà rằng chọc ác ma, cũng không nguyện trêu chọc nữ nhân này, nếu không sẽ bị nàng tươi sống ngược chết.
“Tốt lắm, không cùng các ngươi chơi đùa nữa.” Doãn Nhân tựa hồ chơi đủ, ngồi thẳng người, gương mặt tươi cười chậm rãi thu liễm, thần sắc nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Hôm nay, ta trở về là muốn nói cho các ngươi, phân bộ của viện Linh Sư chúng ta nằm ở La Lan thành xảy ra một chút vấn đề, gần đây nổi lên xung đột với những người của viện Dược sư, ta muốn phái một người từ trong nhóm đệ tử hạch tâm đi tiếp quản phân bộ bên kia, coi như là khảo sát năng lực bọn họ, không biết các ngươi có nhân tuyển tốt nào không?”
“Doãn trưởng lão.” Tạ Tranh trầm mặc trong giây lát, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Không biết Điện chủ bọn họ nói như thế nào?”
Doãn Nhân liếc nhìn Tạ Tranh, trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc không rõ: “Điện chủ đã toàn quyền giao cho ta xử lý, như thế nào, Tạ trưởng lão đối ta có ý kiến sao?”
“Không, không dám.” Tạ Tranh bị ánh mắt của nàng nhìn lại làm cả người đánh cái giật mình, vội vàng cúi thấp đầu.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, Doãn Nhân ngắm nghía móng tay và dựa vào ở trên lưng ghế dựa, lười biếng nói: “Bởi vì việc này nói không chừng sẽ có nguy hiểm, cho nên ta hy vọng các ngươi có thể tiến cử một đệ tử ưu tú, không chỉ là thực lực mà còn có trí mưu và tâm tính.”
Nghe vậy, Tạ Tranh con mắt sáng lên, đứng lên và ôm quyền nói: “Doãn trưởng lão, ta có một nhân tuyển muốn đề cử.”
“Ai?” Doãn Nhân nhíu mày, lười biếng hỏi một câu.
“Nàng là đệ tử hạch tâm mới vừa tiến vào trong viện Linh Sư, tên là Hạ Như Phong.” Trong mắt hiện lên một chút mũi nhọn lạnh lẽo, Tạ Tranh liếc mắt ra hiệu cho vài trưởng lão có quan hệ tốt với mình.
Chỉ cần làm cho nàng rời khỏi viện Linh Sư, như vậy mình có rất nhiều phương pháp làm cho nàng chết không có chỗ chôn. “Ta cũng đề cử Hạ Như Phong, nàng quả thật có năng lực này.” Tiếp thu được ánh mắt của Tạ Tranh, những trưởng lão đó đồng thời đứng lên nói.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hỏa trưởng lão nhất thời nóng nảy, hắn làm sao không biết Tạ Tranh ở đánh cái chủ ý gì chứ? Vội vàng đứng lên, vẻ mặt đầy lo lắng: “Không thể, ta phản đối, Doãn trưởng lão, tuy Như Phong nha đầu có vẻ thiên tài, nhưng thực lực của nàng và tâm tính không đủ, chỉ sợ không thể nhận trọng trách này.”
“Tâm tính không đủ? Ta xem nàng trái lại rất ổn trọng, làm sao lại là tâm tính không đủ?” Tạ Tranh cười lạnh một tiếng, nàng là hạ quyết tâm làm cho nàng ta rời khỏi viện Linh Sư.
“Ta cũng phản đối.” Nói lời này, đương nhiên là bạn đồng sự của Hỏa trưởng lão Ngả trưởng lão: “Doãn trưởng lão, nha đầu kia tuổi tác tương đối nhỏ, làm sao có thể đi hoàn thành nhiệm vụ nặng nề như vậy?”
Nhưng mà, Hỏa trưởng lão và Ngả trưởng lão lại phản đối thì người tán thành cũng hơn một nửa.
“Vậy quyết định như vậy đi!” Doãn Nhân đập bàn đứng lên, lười biếng ngáp một cái: “Để cho nàng đi La Lan thành.”
“Doãn trưởng lão, Như Phong nha đầu nàng là người đến từ Tây Huyễn đại lục.” Hỏa trưởng lão không nghĩ tới nàng cư nhiên lại đáp ứng như thế, dưới sự cấp bách cũng không quan tâm đến thủ đoạn của Doãn Nhân mà trực tiếp hét lớn lên.
Doãn Nhân nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Hỏa trưởng lão, nàng trái lại không có giận dữ giống những người khác tưởng tượng như vậy mà ngược lại mị hoặc cười: “Ta biết, ta đã nhận được thư mà tiểu tử Thu Phong kia gửi, chuyện này, có nguy hiểm nhưng đồng thời không phải một chút ưu đãi đều không có, không trải qua nguy hiểm thì như thế nào có thể đạt được trưởng thành? Cứ định như vậy đi! Đến lúc đó Lam Phong cũng sẽ đi theo đi.”