Edit + Beta: Vịt
Năm chữ này, rõ ràng là Tưởng Hạo dùng bút máy của mình viết lên.
Ngòi bút mạnh mẽ sáng sủa, đại khí xinh đẹp.
Từ Giai Giai đứng một bên đã sớm nhìn trộm động tác của Dư Bảo Nguyên lâu, lúc này, thấy cậu nhìn tag khăn quàng cổ trong tay cậu, bộ dáng cau mày, trong lúc nhất thời tò mò trong lòng nổi lên, cũng lén lút tiến tới bên người Dư Bảo Nguyên, liếc bên trên cái tag một cái.
“Tôi…… Tôi muốn đối tốt em…… Oaaaa!” Cô mạnh mẽ bịt miệng mình lại, trong đôi mắt giống như sao lóe sáng, “Boss, Tưởng thiếu gia anh ấy!”
“Tặng nhầm người rồi đi,” Dư Bảo Nguyên bình tĩnh ra phán đoán, nhẹ nhàng xếp khăn quàng cổ ở một bên, “Đừng nghĩ nhiều quá.”
“Sao có thể!” Từ Giai Giai cả kinh kêu lên, “Em tận mắt nhìn thấy anh ấy quấn khăn lên cổ anh, khẳng định chính là tặng cho anh. Mấy chữ này cũng là viết tay, hẳn là tâm ý Tưởng thiếu gia muốn nhắn nhủ!”
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, không biết trả lời thế nào mới được.
Từ Giai Giai vẫn đang kinh thán: “Tưởng thiếu gia thật là có motif!”
“Motif?”
“Đúng vậy,” Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Từ Giai Giai cười đến cong cong, chớp chớp vẻ mặt vui vẻ, “Anh xem, người bình thường nếu như truyền đạt tâm ý của mình, khẳng định chính là mấy tục ngữ cũ rích anh thích em, anh yêu em, làm bạn trai anh được không. Kiểu phương thức biểu đạt như vậy, mặc dù trực tiếp, nhưng rất dễ bị cự tuyệt!”
Dư Bảo Nguyên cảm thấy có chút khó giải thích được: “Vậy thì sao?”
“Cho nên boss à anh vẫn chưa hiểu sao?” Từ Giai Giai chống eo, “Tưởng thiếu gia nói tôi muốn đối tốt em, dùng biểu đạt ám muội, anh chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt anh ấy? Chẳng lẽ anh còn có thể nói với anh ấy, anh không cần đối tốt với tôi đâu?”
Dư Bảo Nguyên cau mày nghĩ, quả thực như vậy.
“Rất có lòng,” Mắt Từ Giai Giai lóe sáng, “Boss, anh nghĩ thế nào?”
Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng, “Nói không chừng người ta chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, chúng ta đều đừng đoán linh tinh. Được rồi, đừng ồn ào nữa, đi làm việc đi.”
Từ Giai Giai bĩu môi, trong lòng không đồng ý.
Tình cảm bạn bè? Tình cảm anh em?
Lừa quỷ đấy.
Cô mặc dù vừa tốt nghiệp chưa được mấy năm, từng trải xã hội cũng ít, nhưng dù gì từ cấp 2 đã bắt đầu chìm đắm trong các tiểu thuyết đam mỹ, rất hiểu mấy chuyện nam nam này.
Thẳng nam nào ngày ngày đến tìm lý do để uống cafe của một người đàn ông đích thân nấu?
Thẳng nam nào ngày ngày nhìn chằm chằm một người đàn ông không chớp mắt?
Thẳng nam nào sẽ đích thân quấn khăn lên cho một người đàn ông, sợ hắn lạnh?
Cô lè lưỡi, chạy đến bên máy trà sữa, cười khẽ một tiếng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Dư Bảo Nguyên bên này đạt lật sổ sách, điên thoại đột nhiên vang lên. Cậu cầm lên vừa nhìn, là Cố Phong.
Cậu cau mày nhận điện thoại: “Alo?”
“Ở trong quán sao?” Cố Phong ở đầu bên kia hỏi.
“Ừ,” Dư Bảo Nguyên trầm giọng trả lời, “Anh có việc gì sao?”
Cố Phong ở bên kia do dự một chút, sau đó nói: “Chờ tôi một lát, tôi dẫn em đi ăn trưa.”
“Không cần,” Dư Bảo Nguyên trực tiếp cự tuyệt, “Anh nhiều việc, rất bận, đừng đến chỗ tôi lãng phí thời gian. Anh bận việc của anh đi, không cần lo bữa trưa của tôi, tôi tự có cách giải quyết.”
Nói xong, liền muốn cúp điện thoại.
Cố Phong nhân trước khi cậu cúp điện thoại vội vàng nói: “Vậy tôi lát nữa mang cơm trưa đến cho em……”
Lời còn chưa nói xong, Cố Phong đầu bên này chỉ nghe thấy tiếng vang tút tút, Dư Bảo Nguyên đã cúp điện thoại của hắn.
Hắn hơi cười cười tự giễu, đặt di động ở một bên.
Đèn điện thoại nội tuyến vang lên, hắn nhận điện, bên kia truyền đến âm thanh Anna: “Cố tổng, Cố tiểu thư và Trần thiếu gia đã ở đây chờ ngài lâu. Bọn họ nói, hôm nay nhất định phải gặp ngài một lát.”
Cố Phong mặt không biểu tình, phân phó với đầu bên kia: “Để bọn họ vào.”
Cũng không lâu lắm, cửa phòng tổng tài đã bị đẩy ra. Bên ngoài hai người tiến vào, chính là Cố Oánh và Trần Lập Ninh.
Cố Phong từ trong tài liệu trong tay ngẩng đầu lên, liếc 2 người một cái: “Ngồi đi.”
Cố Oánh lộ vẻ hơi co ro, nhưng vẫn như cũ lôi kéo Trần Lập Ninh ngồi xuống một bên.
“Có việc gì sao?” Cố Phong không nhìn 2 người đó, vừa lướt tài liệu trong tay vừa nói.
“Anh họ,” Cố Oánh kêu một tiếng, “Em…… muốn xin anh chuyện này.”
Cố Phong liếc cô ta một cái, nhìn vẻ mặt run lẩy bẩy của cô ta và Trần Lập Ninh ngồi bên cạnh, vẻ mặt chán nản, trong mắt lại mang theo chút chờ đợi, trong lòng nhất thời hiểu, “Chuyện Trần gia không phải em có thể nhúng tay, Cố Oánh, đừng nghĩ thay người ra mặt, quản tốt bản thân em.”
Cố Oánh nắm chặt bàn tay, cắn cắn môi: “Nhưng mà, anh Lập Ninh hiện tại rất không tự lực được. Anh họ, anh không phải người vô tình như vậy chứ?”
Cố Phong không để ý cô ta, trực tiếp từ trên bàn làm việc cầm lấy cái chén trắng sứ, uống một ngụm cafe bên trong.
Mùi vị là lạ.
Nhưng có cách gì? Mùi cafe kỳ lạ này, hắn đã uống lâu rồi. Kể từ sau khi chia tay với Dư Bảo Nguyên, cafe đậm đà Dư Bảo Nguyên đích thân nấu, hắn cũng không thể uống lần nào nữa.
Thật khiến người ta ủ rũ.
Cố Phong thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn Cố Oánh: “Vô tình hay không, không liên quan đến em, em về đi.”
“Anh họ!” Cố Oánh có chút tùy hứng kêu một tiếng.
Ánh mắt Cố Phong nhất thời trở nên lạnh hơn, thẳng tắp quét trên người Cố Oánh, ngược lại khiến trong lòng Cố Oánh chấn động, không dám càn rỡ nữa.
“Cố Phong……” Trần Lập Ninh ở một bên vẫn luôn trầm mặc rốt cục nói chuyện, “Em thề, đây là lần cuối cùng em cầu xin anh làm chuyện này. Em không dám yêu cầu nhiều, em chỉ van anh đem đầu tư đã rút về, rót lại một nửa vào Trần thị, được không?”
Cố Phong không nói chuyện, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia, chính là đáp án.
Trần Lập Ninh tiếp tục cười khổ cầu khẩn nói: “Hiện tại bên ngoài đã có người ăn nói bậy bạ, nói Trần thị không chống đỡ được mấy tháng nữa. Đã có tổ chức bắt đầu muốn làm thanh toán phá sản cho bọn em, bên ngoài cũng có tập đoàn lớn nhìn chằm chằm muốn thâu tóm gây dựng lại sản nghiệp Trần thị, Cố Phong…… Hiện tại Trần thị thật sự đứng trước cái chết, anh coi như, coi như thương xót, em van anh……”
“Anh họ,” Cố Oánh cũng cầu xin giúp, “Tập đoàn Cố thị hiện tại rất tốt, lại giúp Trần gia, đối với Cố thị mà nói chính là không đáng kể, đối với anh họ mà nói càng không tính là gì. Anh giúp anh Lập Ninh một chút nhé!”
“Không đáng kể?” Ánh mắt Cố Phong nhất thời xoẹt qua một tia khinh thường, “Cho dù đầu tư cho Trần thị, đối với Cố thị mà nói không tính là nhiều, nhưng mà Cố Oánh, tiền này là của em sao?”
Cố Oánh ngẩn người.
Trước đây, mặc kệ thế nào, Cố Phong cũng sẽ cho em họ cô đây mấy phần mặt mũi, thật không nghĩ đến lần này, Cố Phong vậy mà đoạn tuyệt như vậy, nói chuyện không còn đường lui như vậy!