Edit + Beta: Vịt
Cố Phong lái xe, một đường chạy đến cửa Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Gần đến Tết, làm ăn ở Siêu Cấp Nguyên Bảo cũng dần dần giảm bớt, trong quán chỉ ngồi mấy khách hàng nhàn nhã, cũng không bật rộn.
Cố Phong từ trên xe xuống, lúc vào trong quán, Hà Tuệ và Từ Giai Giai đều ở một bên nghịch điện thoại. Dư Bảo Nguyên ngồi sau quầy, đủ kiểu nhàm chán, bắt đầu dùng máy tính chơi Spider Solitaire.
Dư Bảo Nguyên từ sau máy tính nghiêng đầu qua, vừa thấy là Cố Phong, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại tới?”
“Mang cơm trưa cho em,” Cố Phong trầm ổn nói, đi đến bên quầy, đặt túi xuống, từ bên trong lấy ra từng hộp đồ mà chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ chuẩn bị, “Ăn nhân lúc còn nóng.”
“Không cần,” Dư Bảo Nguyên từ chối nói, “Tôi gọi ship rồi, lập tức đến.”
Cố Phong không nghe cậu, mở nắp hộp mình mang đến ra.
Món ăn phong phú, chay mặn phối hợp đều, dinh dưỡng toàn diện, từng tia mùi thơm bay ra, trong nháy mắt câu con sâu tham ăn của Dư Bảo Nguyên ra ngoài.
“Bác sĩ Bạch đã nói, đồ gọi bên ngoài, không nhất định sạch sẽ, hơn nữa dinh dưỡng không cân đối,” Cố Phong cố chấp ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, đưa cơm cho cậu, lại đưa tới một đôi đũa, “Tôi mời chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt vì em tạo riêng thực đơn thời kỳ mang thai, nhanh ăn đi.”
Dư Bảo Nguyên hơi do dự.
“Coi như tôi là vì con.” Cố Phong nói khẽ.
Vừa nói như vậy, Dư Bảo Nguyên mới đặt xuống chút khúc mắc trong lòng, cầm lấy đũa, cực kỳ nhanh gắp một miếng thịt vịt om tương. Thịt vịt om tương này, chất lượng thịt ngon nhiều nước, hầm nấu mềm gân, xối lên trên rất nhiều tương tươi mới thơm ngon, cắn một cái, nước thịt tràn trề, mùi thơm bốn phia, vô cùng ngon.
“Mùi vị thế nào?” Cố Phong có chút mong đợi hỏi.
Đầu lưỡi Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng liếm liếm tương dính ở khóe miệng, chẹp một cái: “Cũng…… cũng không tệ.”
Cố Phong lúc này mới hài lòng gật gật đầu, từ một bên lấy giấy ăn ra, giúp Dư Bảo Nguyên lau sạch vệt tương bên mép: “Vậy tôi sau này để chuyên gia dinh dưỡng dựa theo tình trạng thân thể em, thiết kế thực đơn.”
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện, cúi đầu yên lặng ăn.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Xong một bữa cơm, Cố Phong thu hộp thức ăn lớn nhỏ trên bàn lại, nhìn Dư Bảo Nguyên, do dự một chút, nói: “Phòng của con, tôi đã chuẩn bị xong cho nó.”
Dư Bảo Nguyên lau miệng, ngẩng đầu lên: “Ở căn biệt thự kia của anh?”
“Ừ.” Cố Phong gật gật đầu.
Dư Bảo Nguyên hiểu rõ cười một tiếng: “Được, tôi biết rồi, tôi bên này cũng sẽ cố gắng chuẩn bị sớm.”
Cố Phong khẽ cau mày: “Hay là…… Em trước đừng chuẩn bị, dọn về, ở cùng nhau?”
Dư Bảo Nguyên hừ cười một tiếng: “Không được.”
“Tại sao?”
“Chúng ta trước đó cũng đã nói rất rõ ràng,” Dư Bảo Nguyên đứng dậy, bụng càng ngày càng tròn xoe rồi, vì vậy hành động hơi tốn sức, “Con cùng nhau nuôi, nhưng không ở cùng nhau, ai sống cuộc sống của người đó. Đây là ranh giới.”
“Bôn ba 2 đầu như vậy, rất phiền.” Cố Phong cau mày nói.
Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực kia thẳng tắp nhìn Cố Phong: “Anh về đi, chuyện này tôi không cách nào đáp ứng anh.”
Cố Phong đứng tại chỗ một lúc lâu, mới rũ mắt, cầm hộp thức ăn lên: “Em đừng vất vả. Buổi tối tôi tới đón em, trước đến biệt thự, để em xem phòng chuẩn bị cho con.”
Dứt lời, hắn liền xoay người, đi ra ngoài cửa.
Lúc gần tối, Cố Phong quả nhiên lái xe lại đến cửa Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Chờ đến lúc Dư Bảo Nguyên thu xếp xong việc trong quán, khóa cửa quán, đã gần 6h. Mùa đông trời tối sớm, 6h nắng ráng chiều đã rút, bầu trời mênh mang vẽ lẻ tẻ mấy ngôi sao hơi sáng.
Cố Phong hơi tựa vào bên cạnh xe, giày da bóng loáng, một thân chính trang trắng đen làm nổi bật vóc người cao to cường tráng của hắn, tỷ lệ hoàn mỹ. Tóc hắn bị gió đêm thổi khẽ động, khuôn mặt anh tuấn kia, một nửa chìm trong bóng đêm, một nửa chìm trong ánh sáng nhu hòa của đèn neon.
Dư Bảo Nguyên khóa cửa, đi tới bên cạnh Cố Phong. Cố Phong đi lên trước tiên dịch dịch quần áo giúp cậu: “Đi thôi, đến Cố trạch.” “Xem xong phòng con liền đi?”
“Ừ.” Cố Phong bình tĩnh gật đầu, “Xem xong đi ngay, tôi cùng về nhà trọ nhỏ kia với em.”
Nói như vậy, Dư Bảo Nguyên mới lên xe Cố Phong, thuận theo Cố Phong dẫn cậu một đường quay về biệt thự xa hoa từng ở 5 năm kia.
Chú Hà vẫn ở vườn hoa trước cửa xử lý mấy hoa cỏ kia, ngâm điệu dân gian không biết lưu truyền năm nào. Ông thấy trước mắt có ánh sáng đèn xe, đỡ kính viễn trên sống mũi: “Kìa, thiếu gia về rồi.”
Cố Phong dẫn Dư Bảo Nguyên từ trên xe xuống, khuôn mặt già nua của chú Hà càng vui mừng: “Dư thiếu cũng về cùng.”
Dư Bảo Nguyên gật đầu mỉm cười với chú Hà hòa ái hiền từ trước giờ, chào hỏi: “Chú Hà, đã lâu không gặp.”
“Thật sự là lâu lắm không gặp rồi,” Chú Hà buông kéo làm vườn trong tay xuống, “Nghe nói…… Trong bụng Dư thiếu hiện giờ còn có tiểu thiếu gia của Cố gia?”
Mặt Dư Bảo Nguyên hơi đỏ lên, cũng may bóng đêm sâu hơn, cũng không nhìn thấy: “Vâng…… Hẳn vậy.”
“Thật không nghĩ đến mà,” Chú Hà thở dài mãi, “Không nghĩ tới chú sinh thời còn có thể nhìn thấy Cố tiểu thiếu gia đến cuộc đời này, thật muốn xem xem tiểu thiếu gia kế thừa gen của thiếu gia và Dư thiếu, anh tuấn đáng yêu cỡ nào.”
Dứt lời, chú Hà cười ha ha, cùng Cố Phong, Dư Bảo Nguyên một đường đi vào biệt thự.
Cố Phong dẫn Dư Bảo Nguyên lên lầu, đẩy cửa một căn phòng ra: “Em xem xem.”
Dư Bảo Nguyên vừa vào căn phòng trẻ em này, cũng hơi giật mình.
Cậu vốn cho rằng, Cố Phong nói chuẩn bị xong phòng cho con, bất quá là mua gia cụ và đồ dùng trẻ con, bày biện đơn giản một phen. Nhưng cậu không nghĩ tới, Cố Phong vậy mà sẽ đặc biệt để designer thiết kế trang trí và bày biện trong phòng.
Mặt tường nhám màu xanh da trời, vào mắt nhu hòa. Trần nhà thiết kế thành kiểu bầu trời đêm, chỉ cần bật công tắc, starlight đỉnh trần liền sẽ mở ra, trong nháy mắt làm cho cả căn phòng được ánh sáng nhẹ nhàng của starlight rót đầy. Sàn nhà bằng gỗ trải thảm đặt làm riêng, cực kỳ thích hợp cho trẻ con hiếu động bò bên trên.
Giường sơ sinh, đồ chơi thông minh, bàn nhỏ, ghế nhỏ dùng cho trẻ em, trên bàn còn bày bát nhỏ đũa nhỏ đồng bộ, mỗi một nơi góc nhọn trong phòng, cũng đã dán miếng chống va chạm, đảm bảo con sẽ không bị thương.
Cái này, ngay cả Dư Bảo Nguyên, cũng không có chút ý kiến.
Thiết kế cực kỳ dụng tâm.
Cố Phong kéo một ngăn kéo ra: “Bên trong còn có sách cho trẻ em và sách truyện cho con đọc. Trong ngăn kéo bên cạnh, còn có bóng cao su nhỏ các loại đồ dùng thể dục.”
Dư Bảo Nguyên kéo ra vừa nhìn, quả nhiên, đủ chủng loại đồ chơi trẻ em.
“Tôi không biết con chúng ta thích đọc sách hay thích vận động, dứt khoát chuẩn bị hết một bộ.” Cố Phong cười nói.
Dư Bảo Nguyên lấy ra một quyển sách truyện, lật sơ sơ mấy tờ.
Cố Phong đứng trong phòng, nhìn Dư Bảo Nguyên cầm sách truyện, đầy mặt vẻ nhu hòa, hắn vậy mà cảm thấy trong lòng giống như được cái gì đó lấp đầy.
Người trước mắt, là người từng bên gối của mình. Trong bụng em ấy, lúc này đang mang thai con mình. Bọn họ cùng vì sự ra đời của con làm các loại chuẩn bị, cùng nhau mong đợi con của hai bọn họ đến với cuộc đời này.
Loại cảm giác này, giống như có một…… gia đình?
Trong lòng Cố Phong run rẩy, một cỗ cảm giác lạ lẫm bay lên.