Edit + Beta: Vịt
“Mày buông tay ra cho tao,” Hùng Vũ Đan nghiến răng, phẫn hận và chán ghét trong mắt đã không cách nào nói thành lời, “Mẹ nó, ít giội nước bẩn lên người tao.”
“Mày ăn trộm đồ còn không thừa nhận, có phải muốn tao bây giờ lục soát người mày không?” Người đàn ông kia mặc một bộ tây trang rẻ tiền, thoạt nhìn người không ra người chó không ra chó. Tóc dùng sáp kém chất lượng làm tạo hình bóng nhẫy lỗi thời, cả người còn lộ ra cảm giác ưu việt và sự tự tin, khí chất hết sức bỉ ổi.
Hùng Vũ Đan nghiến răng, nhìn người vây quanh xem náo nhiệt, cười lạnh nói: “Nói tao ăn trộm đồ của mày, vậy thì báo cảnh sát, tao xem mày có thể lấy được bằng chứng không!”
Lộ Dương ở bên cạnh bị người vây chen chúc không cách nào đi vào, hắn vừa chịu xô đẩy của đám người, vừa nhón chân nhìn tình hình bên trong.
Nhìn kỹ mấy lần, hắn liền nhận ra người đàn ông đối diện Hùng Vũ Đan.
Là em trai của mẹ kế Hùng Vũ Đan, một thẳng nam cancer không có bản lĩnh gì nhưng đánh giá cao bản thân.
Người đàn ông kia cười hì hì, giống như chơi đùa chỉ vào Hùng Vũ Đan: “Mọi người nhìn cho kỹ, chính là người này, trộm đồ còn không thừa nhận. Nhớ kỹ tướng mạo người này, hắn quét sàn ở trung tâm thương mại, sau này nhìn thấy tránh ra xa chút, cẩn thận bị ăn trộm.”
Người xung quanh thảo luận nháo nhào, ánh mắt đều liếc lên người Hùng Vũ Đan.
Hùng Vũ Đan tức đến túm cổ áo người kia: “Con mẹ mày lặp lại lần nữa!”
“Tao nói, mày có dám để tao lục soát người không? Có gan không?” Tên đàn ông bỉ ổi kia cười hì hì nói, đưa tay vói vào trong túi đồng phục tạp vụ của Hùng Vũ Đan, Hùng Vũ Đan lùi lại muốn tránh thoát, ai biết đồ trong túi cứ như vậy rơi ra.
Kem nền, phấn trang điểm, bút highlight……
Còn có một cái gương nhỏ.
Người xung quanh nhìn trong túi người đàn ông to như gấu này rơi xuống đồ trang điểm, nhất thời ồn ào, giống như phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt tò mò lại không có ý tốt của mọi người toàn bộ liếc lên người Hùng Vũ Đan.
Tên đàn ông bỉ ổi kia dừng lại động tác, nụ cười càng thêm đắc ý rực rỡ.
Hùng Vũ Đan không ăn trộm đồ của gã, gã đương nhiên biết, mục đích của gã chính là muốn bới cái tên bất nam bất nữ buồn nôn kia ra cho người khác nhìn.
Gã thật ra không có thù với Hùng Vũ Đan, chị gã là mẹ kế của Hùng Vũ Đan, chị em bọn họ một bên điên cuồng hưởng thụ nịnh bợ của cha Hùng Vũ Đan, một bên chèn ép Hùng Vũ Đan ra khỏi nhà. Gã chỉ đơn thuần thấy tên biến thái bất nam bất nữ này khó chịu, muốn dạy dỗ mà thôi.
Hùng Vũ Đan nhìn đồ trang điểm quý báu của mình rơi hết trên mặt đất, nhất thời đau lòng muốn chết.
Mà ánh mắt nhìn biến thái của người chung quanh, giống như dao găm ghim trên người hắn.
Hắn ngẩng đầu oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia, cuối cùng biết nguyên nhân gã muốn lôi kéo hắn ở đại sảnh là gì.
Chính là làm nhục hắn!
“Mọi người nhìn đi, tên trộm này hóa ra là một tên biến thái,” Tên đàn ông bỉ ổi kia trên cao nhìn xuống vén tóc, “Bất nam bất nữ, mẹ kiếp, một thằng đàn ông sau lưng làm mấy thứ này đấy!”
Hùng Vũ Đan tỉnh táo lại, hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tên đàn ông bỉ ổi kia: “Cho nên mày cảm thấy tao không đủ men phải không?”
Tên đàn ông bỉ ổi hì hì cười một tiếng: “Ít nhất dương cương hơn mày, men hơn mày.”
“Được,” Hùng Vũ Đan gật gật đầu, “Hi vọng men dương cương của mày có thể chịu được một đấm của tao.”
Tên đàn ông bỉ ổi kia còn chưa kịp phản ứng lại mấy lời này, Hùng Vũ Đan đã vung nắm đấm, mang theo nắm đâm nhanh mạnh ra sức đập vào trên khuôn mặt cười hì hì của tên đàn ông bỉ ổi. Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, đại sảnh nhất thời loạn thành một đống.
Lộ Dương mới chen người bên cạnh ra, kinh ngạc nhìn Hùng Vũ Đan ở trên mặt đất đánh loạn với tên đàn ông bỉ ổi kia.
Nói là đánh nhau thật ra không thỏa đáng, bởi vì cả quá trình, Hùng Vũ Đan lực vô cùng lớn đánh tên đàn ông bỉ ổi kia.
Lộ Dương vội vàng từ phía sau kéo Hùng Vũ Đan lại: “Đừng đánh nhau, đừng đánh, mày buông tay!”
Bảo vệ từ bên ngoài vọt vào, nhanh chóng kéo hai người ra. Trên mặt tên đàn ông bỉ ổi kia đầy vết máu, một bên đau đến kêu thảm thiết một bên bắt đầu chửi tục.
Lộ Dương kéo Hùng Vũ Đan đang tức đến cả người run rẩy: “Bình tĩnh một chút, Hùng Vũ Đan mày bình tĩnh chút, đừng trúng kế người ta!”
Tên đàn ông bỉ ổi kia tàn bạo nhìn Lộ Dương và Hùng Vũ Đan, cười lạnh một tiếng, nhổ máu và răng trong miệng ra: “Được, dám ra tay phải được? Ha, tao bây giờ liền báo cảnh sát, mẹ nó mày đừng nghĩ chạy! Phải tống mày vào tù mới được!”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)
Cố Phong nhân lúc Dư Bảo Nguyên ngủ trên giường bệnh, quay về cao ốc tập đoàn Cố thị.
Anna đang ở phòng trợ lý bận đến sứt đầu mẻ trán, Cố tổng suốt ngày ở bệnh viện nịnh bợ, mấy trợ lý bọn cô thì thảm, bị các loại công tác súc vật đè lên người.
Anna tàn bạo nuốt ngụm cafe, thổ tào với chị Lý bên cạnh tốc độ tay có thể so với Taka Kato (*): “Cố tổng cũng quá không phải người, chị Lý em đã nói với chị, tháng này văn kiện đè lên người em chờ xử lý gộp lại, còn nặng hơn đàn ông đè trên người em, chị tin không?”
((*) Taka Kato: Diễn viên JAV huyền thoại của Nhật, còn lý do tại sao tác giả so sánh tay chị Lý với Taka Kato thì các thím gg search nhé =)))) đầy điều thú vị luôn =))))
“Cô đừng oán trách nữa,” Ngón tay bay lượn của chị Lý một khắc đó khiến Anna cảm thấy xuất hiện tàn ảnh, “Cô không có đàn ông, cô quên rồi à?”
Anna á khẩu không nói được.
Đúng lúc ấy, Cố Phong một thân chính trang màu đen nện bước đi vào tầng chót.
Anna cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy người, vội vàng cầm mấy phần văn kiện lên đi ra khỏi phòng trợ lý, đuổi theo Cố Phong: “Cố tổng, anh cuối cùng cũng về rồi.”
“Ừ,” Cố Phong đẩy cửa phòng tổng tài ra, ngồi trên ghế lớn của mình, kéo cà vạt, “Tôi về lấy mấy phần văn kiện, bàn giao thêm chút chuyện.”
Anna gật gật đầu đưa mấy phần văn kiện cần chữ ký của Cố Phong qua: “Anh xem mấy văn kiện này nếu không có vấn đề, phải ký tên.”
Cố Phong gật gật đầu, lật mấy văn kiện kia, vừa xem vừa nói: “Công việc một tuần tới của tôi đổi thành xử lý từ xa, thật sự không dồn được thì báo với tôi.”
Anna mở table chuyên dụng để xử lý lịch làm việc của Cố Phong ra, nói: “Anh tối mai có buổi xã giao với lãnh đạo cục Công Thương phải đi. Ngày kia là ngày 25, anh có một……”
“Ngày 25?” Cố Phong bỗng nhiên từ trong văn kiện ngẩng đầu lên.
Anna có chút khó hiểu: “Đúng vậy, ngày kia là 25.”
Ngày 25 khác cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng ngày 25 tháng này…… là sinh nhật của hắn.
Là 5 năm trước, mỗi lần Dư Bảo Nguyên đều sẽ tốn sức chuẩn bị các loại kinh hỉ cho hắn, sinh nhật của hắn.