Edit + Beta: Vịt
Sấm to chấn động, một đường chớp kinh khủng chém rách bầu trời.
Lửa lớn trên tàu đã bị dập tắt, khói đen nồng nặc cứ tuôn ra bên ngoài, lộ vẻ cực kỳ đáng sợ.
Tàu Costa có trình độ sản xuất tàu thủy hạng nhất thế giới, vì vậy tính an toàn cao, cho dù dưới tình hình Lục Nham phóng lửa lớn như vậy, thế lửa cũng được đè xuống, không để thuyền thiêu hủy tại chỗ.
Lúc nhiều du khách kinh hồn chưa định quay trở lại khoang thuyền, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy, hóa ra phòng nhảy rực rỡ kia đã bị lửa lớn thiêu cháy sạch đen xì.
Tim Bạch Hướng Thịnh đập không ngừng, y nhìn cảnh tượng trước mắt, trên ót tuôn mồ hôi lạnh.
“U oaaa”
Mạnh Diệc Diệm được Mạnh Mãng Long ôm bên tay trái, có lẽ bởi vì mùi kích thích, bỗng nhiên kéo giọng bắt đầu khóc rống.
Cô nhóc vừa khóc lớn như vậy, kéo theo Cố Gia Duệ được Mạnh Mãng Long ôm bên tay phải cũng bắt đầu khóc oa oa, hai tiếng khóc trẻ con vang dội, kết hợp với cảnh phòng nhảy bị thiêu rụi, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy khó chịu.
Bạch Hướng Thịnh từ trong tay Mạnh Mãng Long ôm Cố Gia Duệ qua, dỗ dành, bỗng ngẩng đầu lên bắt đầu đếm người: “Lộ Dương, Lục Dương, Tưởng Hạo, Lý Kha, Triệu Húc……”
Y đếm trước sau một lần, bỗng cau mày: “Bảo Nguyên và Cố Phong ở đâu?”
Mạnh Mãng Long cao giọng nói về phía sau: “Bảo Nguyên, Cố Phong!”
Không ai trả lời.
Người ở đây đều hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, bọn họ nhìn nhau muốn gọi một tiếng, nhưng chờ bọn họ mặt đối mặt nhìn một vòng, lại không tìm được người.
Trong lòng Bạch Hướng Thịnh chợt sinh ra chút hoảng sợ: “Bảo Nguyên! Cố Phong!”
Đúng lúc này, một thuyền viên chạy vào, trên mặt không có chút huyết sắc, ngay cả môi cũng tái nhợt. Dây thanh hắn run rẩy nói: “Mạnh…… Mạnh tổng, Dư thiếu và Cố tổng bọn họ…… bọn họ rơi xuống biển rồi!”
“Anh nói cái gì!” Hai mắt Bạch Hướng Thịnh trợn to.
“Có tên điên kéo Dư thiếu cùng nhảy xuống biển, Cố tổng trực tiếp túm lấy áo cứu sinh cũng nhảy xuống, chúng tôi……”
Bạch Hướng Thịnh đứng ngây tại chỗ, trong nháy mắt, cảm giác đỉnh đầu mình giống như bị rót băng sương tháng hai, máu toàn thân đều bị đóng băng trong nháy mắt.
Đợi đến lúc y kịp phản ứng, y ôm Cố Gia Duệ, giống như phát điên chạy đến boong thuyền mưa to tầm tã.
Tiếng sấm ù ù, tia chớp đan xen, uy nghiêm của thiên nhiên khiến lòng người sợ hãi.
Biển rộng gào thét trong gió lốc, đêm tối nồng đậm khiến biển khơi trở thành ác ma nuốt thịt người.
“Dừng thuyền, sao không dừng thuyền, cứu người, các người cứu người đi!” Bạch Hướng Thịnh gào lớn, cả đôi mắt toàn là đỏ ngầu, giống như sắp nhỏ ra máu tươi.
“Không được, không thể dừng lại,” Một thuyền viên đầy kinh nghiệm hàng hải, đã khóc đầy mặt hô, “Bây giờ bão trên biển rất lớn, phải đổi đi ngược chiều gió, tránh đỉnh sóng đập vào khu nguy hiểm. Nếu không…… nếu không cả con thuyền đều có nguy hiểm lật úp!”
“Vậy các người cứ ném bọn họ trong nước vậy sao!” Giọng Bạch Hướng Thịnh đã vô cùng sắc nhọn chói tai, y khóc la, “Không ai đi cứu, cứ để bọn họ sống sờ sờ chết chìm trong biển?!”
Thuyền viên không nói chuyện, tùy ý mưa to ngập trời xối trên đầu bọn họ.
Bạch Hướng Thịnh giống như cương thi chầm chậm xoay người, nhìn hải vực dữ dội này.
Sóng lớn như vậy, nhân viên cứu hộ khẳng định không có cách nào xuống thuyền cứu người. Thuyền cũng không thể dừng, một khi dừng lại bị bão lớn lật đổ, vậy thì chính là kết quả người cả con thuyền cùng chôn theo……
Tại sao……
Tại sao……
Trong cổ họng Bạch Hướng Thịnh chợt động, dưới ánh mắt mọi người quỳ xuống, gào khóc.
“Con trai ruột của bọn họ mới chưa được 1 tuổi, sao lại vậy chứ ông trời,” Bạch Hướng Thịnh khóc đến cực kỳ thảm thiết, “Con bọn họ còn chưa kịp gọi một tiếng ba, sao lại tàn nhẫn như vậy!”
Bạch Hướng Thịnh vừa nghĩ tới Dư Bảo Nguyên và Cố Phong cứ như vậy ở trong biển lạnh lẽo, không có bất kỳ năng lực chống cự, mặc sóng lớn chiếm đoạt, trong lòng liều chết nhớ đến con mình nhưng vẫn bị nước biển lạnh băng rót đầy xoang mũi……
Y khóc đến nổi gân trán.
Mạnh Mãng Long ngồi xổm xuống cơn mưa lớn, ôm lấy Bạch Hướng Thịnh. Nước mưa cũng làm ướt khuôn mặt gã.
Trên boong thuyền hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mưa to điên cuồng nện trên boong thuyền kêu dữ dội, tiếng khóc rống của Bạch Hướng Thịnh cùng với tiếng khóc oa oa không ngừng của Cố Gia Duệ.
Cố Phong từ từ mở mắt, nước mưa lập tức xâm nhập hốc mắt hắn.
Hắn theo bản năng nhắm chặt mắt, đến khi cảm giác đau mắt biến mất, hắn mới từ từ mở mắt ra. Một mảnh bùn lầy.
Trước mặt là đủ loại đá ngầm hỗn độn.
Hắn đây là…… Còn sống?
Vừa nghĩ như vậy, trái tim hắn trong nháy mắt nhảy lên.
Bảo Nguyên!
Hắn nhớ tới, trong nháy mắt Bảo Nguyên rơi xuống nước,, hắn cũng cướp lấy áo cứu sinh của thuyền viên nhảy xuống, dùng sức không muốn chết mà cả đời cũng chưa dùng qua bơi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên đang sặc nước.
Hắn vẫn nhớ mình dựa vào chiếc áo cứu sinh đó, ở trong nước chìm nổi, bị sóng lớn lật nhào lại ôm chặt Dư Bảo Nguyên liều mạng bơi đến mặt nước. Đến cuối cùng, hắn đã hoàn toàn không có sức, chỉ có thể gom lại chút năng lực cuối cùng để hai người nổi trên mặt nước thêm một lát.
Khi đó, hắn ôm Dư Bảo Nguyên, cho rằng mình cứ chết như vậy.
Không nghĩ tới mình vẫn có thể mở mắt, Cố Phong thống khổ nuốt một hơi, hẳn là nước biển lưu động cấp tốc trong bão táp đã đập bọn họ đang bên bờ chết đuối đến đảo nhỏ nào đó.
Còn may mắn hơn cả trúng xổ số……
Cố Phong cười khổ, quay đầu nhìn xung quanh, ở trong đống đá ngầm tìm được bóng dáng Dư Bảo Nguyên nằm đó.
Cố Phong muốn đứng dậy, nhưng trên đùi lập tức truyền đến một trận đau đớn bứt rứt. Hắn cắn răng, từng chút một bò về phía bên cạnh, bò thẳng đến bên Dư Bảo Nguyên.
Hắn ôm người vào ngực, Dư Bảo Nguyên vẫn nhắm mắt, trên ót chảy máu tươi.
Cố Phong dán người ta và mình vào với nhau, cảm nhận trái tim cậu vẫn đang đập, nội tâm trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Bảo Nguyên vẫn ở bên cạnh hắn, vẫn ở bên cạnh hắn……
Vẫn may, vẫn may, ông trời phù hộ……
Mưa to không ngừng, giọt mưa cáu kỉnh giống như cục đá nhỏ nện trên người hai người. Cố Phong dùng sức bú sữa đặt Dư Bảo Nguyên lên lưng mình, vô cùng chật vật ở trên mặt đất ẩm ướt bùn lầy, bò từng chút một vào trong đảo.
Hắn phải tìm cho hai bọn họ chỗ ở tạm thời.