Edit + Beta: Vịt
****** Hôm nay tui cúm các cô ạ. Uống xong viên cảm cúm đi gõ chữ mà lờ đà lờ đờ -.- May mà chương ngắn tui cố gõ nốt rồi đi khò khò
Cố Phong cắn răng, âm thanh mang theo chút tức giận: “Được, là tôi nợ em! Được rồi chứ! Tôi trước kia làm sai, hiện tại tôi là ba đứa nhỏ, em ở lại, tôi nhận lỗi với em, được rồi chứ?”
Dư Bảo Nguyên hít hít mũi, ngẩng đầu lên: “Không hiếm lạ!”
Dứt lời, trực tiếp đi tới phòng mình, sờ mò một hồi, nhấc vali đi ra ngoài, “Tôi không hiếm lạ anh nhận lỗi với cả đối tốt với tôi gì đó, tôi không hiếm lạ đâu Cố Phong. Hiện tại, tôi chỉ hi vọng anh đừng tới quấy rầy tôi nữa, tôi chỉ muốn bắt đầu cuộc sống mới của tôi.”
Mắt Cố Phong u ám nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nói với cô em họ kia của anh, tiền của Cố gia các người, tôi thật sự một chút cũng không cần. Hiện tại người Cố gia các người, tôi cũng một chút cũng không muốn tiếp xúc. Sau này mọi người gặp mặt coi như người xa lạ, không thể tốt hơn.”
Dứt lời, quyết tuyệt mà quay đầu.
Cố Phong bỗng nhiên kéo tay cậu lại, “Ở lại.”
Dư Bảo Nguyên nhìn về phía trước, khóe môi lại hơi câu lên. Sau đó, vươn tay, trực tiếp đánh rơi cái tay Cố Phong nắm lấy cậu, “Tôi thật sự muốn đi, biện pháp có rất nhiều, anh không cản nổi.”
Vừa nói, nhấc vali, ưỡn thẳng người, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi Cố trạch.
Thời tiết rất đẹp, màu lam nối tiếp nhau xoắn bện lại, ở trên vòm trời tầng tầng tỏa nhiễm ra. Ánh mặt trời nhẹ nhàng dịu dàng, giống như một lớp sương mù, chiếu đến trong lòng người ấm áp.
Sắp tiến vào đông nhưng có thời tiết tốt như vậy, hiếm thấy.
Dư Bảo Nguyên xách vali, lúc đi ra cửa lớn biệt thự, chỉ nghe được phía sau vang rầm một tiếng.
Vừa quay đầu, cửa sổ thủy tinh lầu 2, xuất hiện vết nứt như mạng nhệt, giống như bị thứ gì đó dùng sức ném mạnh ra.
Có lẽ Cố Phong ở bên trên phát điên, cậu trong lòng giễu cợt.
Không do dự nữa, quay đầu lại, hít sâu một hơi.
Sau này không để bản thân oan ức nữa, phải sống tốt chút, cậu nghĩ.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lộ Dương lúc cậu nằm viện, cũng đã giúp cậu tìm xong nhà. Hai phòng ngủ chính một phòng cho khách có thêm phòng bếp, không lớn, nhưng đủ ở một mình.
Lúc Dư Bảo Nguyên cầm lấy chìa khóa coi như mới tinh, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ hưng phấn vô cùng.
Trước mắt, chính là nhà.
Không có lộn xộn bẩn thỉu trong tưởng tượng, xem ra Lộ Dương đã sớm tìm công ty vệ sinh tiến hành tổng vệ sinh.
Phòng này ánh sáng rất không tệ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu sáng trưng cả phòng, nhìn đến nỗi trong lòng người cũng thoải mái. Gia cụ mặc dù cũ chút, tuy nhiên cũng dễ dùng. Bệ cửa sổ còn bày một chậu hoa, vừa tưới nước không lâu lắm, hoa nở đang rực rỡ, màu sắc xinh đẹp, cực kỳ hăng hái.
Cậu xách đồ, đóng cửa lại.
Hành lý của mình cũng không tính là nhiều, căng lắm cũng chỉ mấy bộ quần áo tắm rửa và đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Cậu thu xếp sơ qua một phen, lại bày biện trang trí căn phòng này theo ý muốn của mình một hồi, lau lau cọ cọ, căn phòng nay coi như dọn dẹp gần xong.
Vừa ngẩng đầu nhìn cửa sổ, mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã tối như mực.
Mệt mỏi cả ngày, bụng kêu lên rột rột. Cậu đi tới phòng bếp, bật đèn.
Ánh sáng vàng rất ấm.
Mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có mì sợi. Cậu đơn giản mà đun nước, bỏ mì.
Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc sống mới, phải ăn phong phú một ngày, cậu nghĩ. Sau đó, lại ở trong tủ lạnh càn quét một phen, rốt cuộc tìm được một quả cà chua một hộp thịt bò.
Cắt cà chua, chiên chín thịt bò xắt xong, một bát mì thịt bò cà chua nóng hôi hổi đã hoàn thành.
Cậu mang theo nụ cười thỏa mãn, bưng bát nong nóng, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Trời tối thật đấy, nhưng mặc kệ tối như nào, luôn vẫn có mấy ánh sao lẻ loi, đang cố gắng mà lóe ra tia sáng. Tia sáng này mặc dù lạnh, mặc dù cô độc, nhưng đủ để phá rách sự lớn lối của đêm tối, để cho người ta biết, vô luận đêm đen thế nào, luôn vẫn có ánh sáng ở đó.
Cửa sổ này tầm nhìn cực tốt, có thể nhìn thấy ngựa xe như nước của thành thị và đèn neon chói mắt hoa lệ. Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy trái tim băng lãnh lâu như vậy của mình, cũng bắt đầu lung lay.
Cậu xì xì xụp xụp mà ăn mì thịt bò nóng hổi, không nhịn được ca ngợi mình một câu: “Tay nghề của ông đây thật tốt, ngon!”
Canh mì rất nóng, khí nóng dày, mù mịt tới mắt Dư Bảo Nguyên hồng hồng, đều là hơi nước ướt nhẹp.
Cậu dùng tay áo ra sức xoa xoa mắt, tự mình cười nói với mình: “Tiên sư, không buồn, có gì mà buồn.”
“Hôm nay là ngày tốt, phải nhớ kỹ. Ngày mai đón Khoai Sọ về nhà, trong phòng náo nhiệt ngay. Cuộc sống tốt sau này còn rất nhiều, buồn cái rắm ấy.”
“Dư Bảo Nguyên,” Cậu bỗng nhiên gọi tên mình, “…… Cố gắng!”
Căn phòng u ám, chỉ có đèn bàn vàng mờ bên cửa sổ vẫn tỏa ánh sáng. Nơi đó ngồi một người đàn ông, mang theo hi vọng của tương lai, ném đi nước mắt và khổ sở trong lòng, đang cầm bát xì xụp mà từng miếng lớn ăn mì.
Đêm tĩnh không tiếng động.