Edit + Beta: Vịt
Lúc Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đi thang máy đến tầng chuyên bán đồ dùng mẹ và bé cao cấp, Tiểu Chu đã ở bên kia chờ. “Cố tổng và Dư thiếu đến rồi.” Tiểu Chu gật gật đầu, cười nói.
Cố Phong không nói chuyện, nhẹ nhàng gật gật đầu, dẫn Dư Bảo Nguyên đi vào bên trong.
Tầng này 1 người cũng không có, chỉ có mấy nhân viên đứng trông chừng.
“Chào Cố tổng, xin nhìn bắt đầu từ bên này.” Một chị gái nhân viên lộ ra nụ cười ấm áp, giơ tay lên nói.
Dư Bảo Nguyên cau mày: “Sao không có ai?”
Nhân viên cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ đến 8h tối, nơi này chỉ phục vụ cho hai vị Cố tổng và Dư thiếu.”
“Anh…… Bao hết nơi này?” Dư Bảo Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gò má Cố Phong, “Anh có độc hả?”
“Cũng chỉ bao nửa ngày, không đắt.” Cố Phong không nhiều lời, dẫn Dư Bảo Nguyên bắt đầu xem đồ.
Tiểu Chu ở một bên tiếp lời: “Sắp năm mới lượng người vốn ít, tầng mẹ và bé càng vắng, bao rất rẻ, Dư thiếu yên tâm. Hơn nữa, Cố tổng cũng lo lắng có người chụp được ảnh Dư thiếu đưa lên mạng, người càng ít càng tốt.”
Dư Bảo Nguyên khơi mi, trong nháy mắt ngược lại có chút kinh ngạc rổ chó Cố Phong này đột nhiên tri kỷ.
Cậu vừa nghĩ như vậy, quay đầu nhìn Cố Phong. Tên đại nam nhân Cố Phong này, lúc này trong tay cầm núm vú cao su hồng phấn, cau mày, giống như đánh giá thí nghiệm hàng mẫu mà đánh giá cái núm vú cao su này.
“Cố tổng, xe mua đồ đặt ở đây, mời ngài tự do lựa chọn.” Chị gái nhân viên đẩy xe mua đồ giỏ sắt tới trước mặt Cố Phong, thấy Cố Phong gật gật đầu, mới cúi người đi tới một bên, đợi đến lúc cần giải thích hoặc tư vấn lại đúng lúc đi lên trên.
Tầng đồ dùng mẹ và bé chủng loại rất nhiều rất phong phú, phần lớn đều là hàng cao cấp thiết kế riêng biệt, ngoại trừ đắt, căn bản không có khuyết điểm nào khác.
Đương nhiên, đắt cũng khong phải khuyết điểm của bọn chúng, là khuyết điểm của người mua.
Dư Bảo Nguyên nhìn cái thảm chuyên dụng cho trẻ em trên tay, cau mày.
Chỉ một cái thảm nhỏ như vậy, giá tiền vậy mà đắt thế!
Cậu vừa quay đầu, chỉ thấy Cố Phong đã đẩy xe mua đồ về phía trước, trong xe mua đồ đã chất đầy hơn nửa, hiển nhiên là kết quả của trực tiếp liếc qua hàng của vị lắm tiền này.
Dư Bảo Nguyên để thảm xuống, chỉ chỉ về phía hắn: “Tôi nói…… Anh cũng lắm tiền quá rồi đi? Cần dùng sao?”
“Con trai tôi, nhất định phải tốt nhất.” Cố Phong lẳng lặng nói, lại quẳng mấy bộ đồ chơi cao cấp trí tuệ cho trẻ em vào trong xe.
Dư Bảo Nguyên đi tới bên cạnh xe mua đồ, cau mày lật lật bên trong, “Vậy anh cũng không thèm nhìn cái gì đã nhét vào trong?” Vừa nói, cậu từ bên trong bới ra một bộ áo liền quần trẻ sơ sinh mặc, giơ lên trước mặt Cố Phong: “Anh muốn con trai mặc áo liền quần lông nhung Mỹ Dương Dương (*) màu hồng phấn, ăn mặc giống như heo con đi ra ngoài mất mặt?”
((*) Mỹ Dương Dương: nhân vật trong phim “Cừu vui vẻ và Sói xám”)
Sắc mặt Cố Phong hơi trầm, ném bộ áo liền quần Mỹ Dương Dương lại giá hàng.
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lại khinh bỉ ha một tiếng, quay đầu tự mình lựa chọn.
Bên này hai người bọn họ đang yên lặng mua đồ cho con trai, Tiểu Chu đứng ở cửa nhìn thấy mấy người đi về phía bên này.
Y phân phó với người phía sau một tiếng, quay đầu tiếp mấy người đi tới, cười nói: “Trần tổng, Trần thiếu, mọi người sao lại tới?”
Sắc mặt Trần Quang Đạo trong nháy mắt trở nên chân chó, thân mật nắm tay Tiểu Chu: “Trợ lý Chu, Cố tổng ở đây sao? Tôi có việc gấp muốn bàn với Cố tổng.”
Tiểu Chu liếc Trần Lập Ninh bên cạnh một cái.
Ánh mắt Trần Lập Ninh, đang lặng lẽ xuyên thấu qua cửa chưa đóng kỹ, nhìn hai bóng người bên trong từ từ đi qua. Hắn xiết bàn tay, nói với Trần Quang Đạo: “Ba, ba ở đây chờ, con đi vào.”
Trần Quang Đạo trầm mặc, không nói chuyện.
Trần Lập Ninh hít sâu một hơi, nhấc chân muốn đi vào. Tiểu Chu đưa tay lên cản hắn: “Trần thiếu, Cố tổng đã bao chỗ, cậu nếu muốn mua đồ, phiền quay lại sau.”
“Tôi muốn gặp Cố Phong.” Trần Lập Ninh yên lặng nhìn Tiểu Chu.
Tiểu Chu vẫn duy trì mỉm cười như cũ, thân hình lại không chút nhượng bộ: “Xin lỗi, cậu thật sự không thể vào.”
Trần Lập Ninh và Tiểu Chu giằng co như vậy, một lúc lâu, hắn mới lui lại một bước, gọi một cú điện thoại: “Alo, Cố Phong…… Em ở cửa, em chỉ muốn gặp anh một lần, chỉ một lần…… Cầu xin anh, em sẽ không quấn lấy anh nữa…… Vâng……”
Dứt lời, hắn đưa di động cho Tiểu Chu: “Cố tổng đồng ý gặp mặt tôi.”
Tiểu Chu nhận điện thoại, xác nhận với Cố Phong một lượt, cũng không nhiều lời, mở cửa mời Trần Lập Ninh vào, tiếp tục giữ cửa, tán gẫu với Trần Quang Đạo.
Trần Lập Ninh vào bên trong, nhìn hai người đang chần cừ bên giá hàng. Dư Bảo Nguyên đang cẩn thận xem giải thích của một bọc tã, Cố Phong đẩy xe mua đồ, bên trong đầy chặt đồ chơi trẻ sơ sinh, thoạt nhìn hai người vô cùng hòa thuận.
Hắn cắn chặt khớp hàm, tận lực lộ ra biểu tình tự nhiên, không để cho cảm xúc nội tâm mình lộ ra ngoài, nện bước cứng ngắc, trong ánh mắt xăm xoi của Cố Phong đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên thả tã lót vào trong xe mua đồ, thấy Trần Lập Ninh trực tiếp đi tới bên cạnh cậu. Không chờ cậu nói, Trần Lập Ninh đã khụy gối xuống, trực tiếp quỳ gối trước mặt cậu.