Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên nhất thời bị dọa nhảy lên: “Cậu làm gì thế?”
Trên mặt Trần Lập Ninh có vẻ quyết tuyệt: “Tôi nhận lỗi, nhận thua.”
“Không phải, cậu đừng quỳ trước mặt tôi,” Dư Bảo Nguyên cau mày muốn kéo hắn dậy, “Có lời gì nói thẳng là được. Đừng quỳ, quê chúng tôi quỳ trời quỳ đất quỳ người chết, cậu như vậy tôi rất sợ.”
Trần Lập Ninh khăng khăng không đứng dậy, mắt vẫn nhìn Dư Bảo Nguyên, chỉ là tia máu đỏ trong đó trải rộng: “Lúc trước là tôi không đúng. Tôi không nên vào lúc anh ở cùng với Cố Phong thông đồng với anh ấy, tôi không nên khiến anh khó chịu khiến anh chịu tội, là tôi sai rồi! Tôi xin anh giơ cao đánh khẽ, cho Trần thị một con đường sống!”
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn về phía Cố Phong ở bên cạnh.
Sắc mặt Cố Phong bình tĩnh, cầm một hộp sữa bột đưa tới trước mặt cậu: “Bác sĩ Bạch nói, sữa bột này khá thích hợp cho con ăn.” “Chuyện tốt anh làm hả?” Ánh mắt Dư Bảo Nguyên lướt qua Trần Lập Ninh.
Cố Phong bỏ sữa bột vào xe mua đồ: “Có một số việc, làm sai thì phải trả giá đắt.”
Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng với Cố Phong: “Tôi không biết anh động tay chân gì, anh xem giải quyết. Đừng đẩy quyền quyết định lên đầu tôi, tôi không muốn vô cơ kéo cừu hận.”
Cố Phong gật gật đầu: “Em trước qua bên kia xem khăn lông dùng cho con, ở đây giao cho tôi.”
Dư Bảo Nguyên không nói gì, đẩy xe nhỏ đi về phía bên kia.
Mắt Trần Lập Ninh nhìn Cố Phong nhất thời càng thêm đỏ bừng: “Cố Phong, em xin anh bỏ qua cho Trần gia. Đã có tập đoàn khác trắng trợn thu mua cổ phiếu của chúng em rồi, hạng mục điền sản của Trần thị cũng đình công. Lỗi của em, em nhận, hồi đó phạm phải chuyện kia, đều là em hồ đồ, đầu óc em không rõ, em quá vô sỉ. Nhưng anh……”
“Trần Lập Ninh,” Cố Phong thở dài, ánh mắt vẫn như cũ mang theo chút đạm mạc, “Cậu biết, nếu tôi giao ghi âm và những chứng cớ khác của cậu cho cục cảnh sát, cậu sẽ có hậu quả gì không?”
Lời của Trần Lập Ninh nghẹn lại, ngón tay bất an khẽ run.
“Cậu sẽ ngồi tù,” Cố Phong bình tĩnh nói, “Cho dù Dư Bảo Nguyên hiện tại bình an, nhưng cậu vẫn không thoát được trách nhiệm hình sự. Tôi hiện tại chỉ là rút đi tài chính rót cho nhà các cậu, đã là giữ lại tình cảm……”
“Nhưng Trần gia hiện tại……”
“Tôi không nợ các cậu,” Cố Phong nói, “Đến giờ, tôi tổng cộng đầu tư cho nhà các cậu 5 hạng mục. Ngoại trừ hạng mục điền sản Thủy Nam lời lỗ cân bằng, bốn cái khác đều thua lỗ hết. Đứng ở mặt hợp tác đơn thuần nhất mà nói, Trần thị các cậu mấy năm nay kinh doanh kém như vậy, tôi cũng sẽ không tiếp tục tín nhiệm các cậu.”
Đôi môi Trần Lập Ninh run rẩy, ngẩng mắt nhìn khuôn mặt Cố Phong: “Một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng. Em van anh, Cố Phong…… Nếu như anh có thể……”
“Tôi không muốn nghe cậu cầu xin tha thứ,” Cố Phong cầm lấy mấy hộp sữa bột, định rời đi, “Trần Lập Ninh, cậu là đàn ông, bỏ ra chút cốt khí, đừng để người khác coi thường cậu. Lại nói, theo tôi biết, ba cậu Trần Quang Đạo, trong tay vẫn còn mấy căn hộ và xe sang. Ông ta ngay cả chút máu này cũng không muốn ra, chỉ muốn dựa vào sức người khác vượt qua cửa ải khó, có phải các người nghĩ hay quá rồi không?”
Nói xong, Cố Phong không tiếp tục nhìn Trần Lập Ninh, ôm sữa bột đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên, bỏ từng hộp sữa bột vào xe mua đồ.
Dư Bảo Nguyên nhíu nhíu mày: “Anh mua quá nhiều rồi đấy.”
“Con dù sao cũng dùng đến, chuẩn bị trước,” Hắn quăng ánh mắt về phía xe mua đồ, “Thảm lông của con đâu?”
Dư Bảo Nguyên từ trong đó khơi mày một cái, “Đây này.”
Cố Phong cầm lên vừa nhìn, là một cái thảm lông nhung nhỏ màu xanh biển. Trên lông tơ trơn mượt màu lam còn in tiểu nguyên bảo màu vàng, vừa đáng yêu vừa thoải mái. Hắn gật gật đầu, “Lấy thêm cái nữa, phòng bị.”
“Cái gì cũng phòng bị phòng bị,” Dư Bảo Nguyên liếc hắn một cái, không hiểu quan niệm tiêu dùng của người đàn ông này, “Mua nhiều như vậy về toàn chất đống, anh nhiều tiền đốt lắm hả? Anh có cần mua thêm cho con mấy căn nhà cưới phòng bị?”
“Có thể suy tính.” Cố Phong nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ.
Dư Bảo Nguyên cạn lời, thân thể xoay chuyển, liền nghe thấy tiếng khóc hu hu phía sau. Sau đó lại truyền tới âm thanh Tiểu Chu, hình như khuyên Trần Lập Ninh đi ra ngoài.
Dư Bảo Nguyên nhìn con gấu lông nhung to đùng bày bên cạnh: “Chuyện Trần gia là anh làm sao?”
Cố Phong cũng không phủ nhận: “Ừ.”
“Thật đủ ác độc, anh đây là rút củi đáy nồi à,” Dư Bảo Nguyên thả con gấu lông nhung lại chỗ cũ, xoay người nói với Cố Phong, “Anh có phải đối với mỗi bồ của anh đều không nể mặt như vậy?”
Tay Cố Phong cầm kem dưỡng da cho bé nhất thời ngừng lại: “Từ tình cảm cá nhân mà nói, tôi đã đối với Trần gia, Trần Lập Ninh có khoan dung. Huống chi hiện tại hai chúng ta ký thỏa thuận cùng nuôi dưỡng con, tôi không có lý do gì dây dưa với cậu ta nữa. Từ mặt công việc mà nói, Trần gia bọn họ hạng mục nhiều năm liên tục thua lỗ, ai tiếp tục bơm tiền người đó là kẻ ngu.”
“Không lo Trần Lập Ninh thương tâm khổ sở?”
“Có nhân có quả,” Cố Phong đặt kem dưỡng da trở lại, Bạch Hướng Thịnh nói trẻ sơ sinh không thể dùng phương pháp phối chế quá kích thích, hắn định đổi loại khác. Hắn vừa chọn vừa nói tiếp, “Tôi đã không còn quan hệ khác với Trần Lập Ninh, em yên tâm.”
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, “Tôi có gì mà không yên tâm.”
Cố Phong xoay người lại, nghiêm túc nhìn Dư Bảo Nguyên.
Người này, từng ở cùng hắn 5 năm, yêu hắn 5 năm. Lúc trước hắn không chú ý tới chút ái ý và quan tâm kia, sau khi mất đi, thế nhưng từng chút một từ trong hồi ức tràn ra, khiến trong lòng hắn đau nhói.
Hắn nhìn Dư Bảo Nguyên, cổ họng có chút phát khô. Hồi lâu, cổ họng hắn hơi chuyển động, nhẹ nhàng nói với Dư Bảo Nguyên: “Nếu như tôi nói…… Tôi có chút hối hận, em sẽ tin chứ?”